Có hai lối vào thông đạo nằm khá gần nhau, gã đại hán định đi vào đường thông đạo bên kia thì chợt dừng lại, sau đó quay đầu nhìn tới phía bên này. Đúng lúc A Diệt cũng vừa đi tới nơi đây, bốn mắt chạm nhau nhưng rất nhanh đã đưa đi chỗ khác. A Diệt nhìn thoáng qua hai thiếu nữ đáng thương phía sau gã ta, còn đôi mắt đầy du͙© vọиɠ của gã ta thì nhìn chằm chằm Vân Chi đang trốn phía sau họ Diệt.
Chợt, gã mỉm cười đi tới gần A Diệt rồi mở miệng nói: “Không biết vị nguyên hữu này xưng hô như thế nào?”
Hiển Hóa cảnh sơ kì viên mãn, A Diệt lúc này đã cảm ứng rõ thực lực của kẻ trước mặt, hắn hơi mỉm cười chắp tay đáp: “Tại hạ họ Bạch, không biết các hạ hỏi vậy là có chuyện gì?”
“Ra là Bạch nguyên hữu, ta cũng không muốn vòng vo nhiều, ta rất ưng ý con hàng sau lưng các hạ, ta nguyện dùng hai mặt hàng mới mua được này, để đổi lấy nó, không biết Bạch nguyên hữu có đồng ý hay không?” Nói đoạn, gã giật mạnh sợi xích trong tay, kéo hai thiếu nữ kia tiến lên đứng bên cạnh, còn ánh mắt của gã thì vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Chi.
Nghe lời nói vừa rồi, sắc mặt A Diệt khẽ biến, còn thiếu nữ đứng phía sau hắn thì toàn thân run rẩy, sắc mặt hoảng sợ vô cùng, trốn thật kĩ sau lưng hắn muốn cố tránh khỏi ánh mắt dâʍ đãиɠ kia. Hai nữ tử đối diện thì thấp thỏm nhìn họ Diệt, họ cảm thấy vị tiền bối trước mặt trông tốt lành hơn kẻ đáng sợ bên cạnh rất nhiều.
Họ Diệt liền làm ra sắc mặt tức giận, lớn tiếng đáp: “Đây là hậu bối của ta, ta dẫn theo tới đây để nàng mở mang thêm kiến thức, chứ không phải thị thϊếp, sao có thể để người ngoài động vào được cơ chứ?”
Gã đại hán như hiểu ra, liền cười cười nói: “Thì ra là hậu bối của các hạ, xin thứ lỗi vì ban nãy cứ nghĩ nàng là thị thϊếp của Bạch nguyên hữu chứ. Thôi ta có việc bận nên đi trước đây.”
Nhìn theo bóng lưng gã đại hán, cùng hai thiếu nữ đang đi vào thông đạo, A Diệt sắc mặt vẫn âm trầm, còn nữ tử trốn sau lưng hắn thì không khỏi thở phào. Vừa rồi quả thực nàng bị dọa cho hết hồn, lúc này vội tiến lên trước mặt họ Diệt rồi cúi người ôm quyền: “Đa tạ sư thúc đã lên tiếng bảo vệ.”
eyJpdiI6InVJYithUFVSYkJ5OTdKWVBjVVVFSWc9PSIsInZhbHVlIjoiamRYU3JnSVdUc3J0XC9MaFZLUjhWcVE3dTNMMjZGakVwZm1xb1Z4YlFaWVRwSmRxSVRqenozRlNSZXZhcjlMdWFzTlc0dGxxZGdLZE16aEhycE5oTndEbXVkUitwTHE1ZEp0b01NeWt4SG5ieFJiYmI4YjQwUldIWEhaTTFcLzA1U2U1UFZLbERDTExiQ1UwTkY5MWpqaFJnZlFhQU5RZldwd0szYzNPbHNHTjg0bDV6NVRaZ0dOREZsSGw0K2NIbGZBSmtxdk5xTElrVm9XRUhpSnplVm5rTlR4Zjg0YjFxa2FiU0E1OE9rMDh5YWt2UEtWZEdqWkJtalgrbHMza0xDSlp5end1d0NmZng5TDk0YUpQeUlkcTBubERid2xTMU5xaVNDQ2lEVTlPN3VtZ3VIZTBRb0ZBZ2dsQXF3MFdHZldub0RtMXl0RVU0NkZGdldsNVp5Q00wMStzRVRcLzNxQ0hOOGFzd2VyXC9aa1c5OVQ1cmdaWHpjYlFnVW1WVHFtNlwvTTZJSHJ3a1orMGhrVWhoODIyMUFFbWhDVkJ1T1dIck1meG1nd2lyekdQSHZic2VTaHc0SVwveVEzcjZMSmFVTmRUdlY3VjMxUmpGWFp6WEpZR3JcL1JISVVuTU02R0lTQTMrNGVHXC9aeTdIZlZuTVkyR3JaMEJNTzBTVkp1VVppcUNwOTZNMXZcL2l6NGt4RHRxdGY2VjdvcGF6U3docE1uU3prTEVZcm5Za1BaVTVqNUt5b3dLK0tHeThNblhmcWNNa3NNaVRPM1VHb1JwdTMwY1wvK0dJN1dDanFPM0dJXC9GZnhHc2Zxa21QaFoxY3ZrOGVhY1wvM2MzXC9qeU5mRGN1NEV6Wjk3dFJ3T1lvRXhRbWhzV24rcDNxMm5vNTF2Z1wvZGhHWEo3XC9NUG5oc0Z5ckZXaW1HRGZRMkFuNXNPNkkxS3JMOHFZZHE5ZHBieUMxdFlUNnRSeU5HWUFZWnE2bTI0UzRqcFpMUjJPMlJuY1F0a1dZVkNJVFFLWE5qcGlGZElNc2hRRWR2MGdXR3pGOEd3aUV5QlF1NGxDQnJNbTZ6bFJJeitGSms1aTNjR2tPWm5WTlRmZ3lcLzBSZG9EV09reGJ3SFwvUU5UUStrRVc3bWdyRFU4cWpsbEpWM3dEYXJmUTNuMHh2cWVTZWZlcCtxSVwvOGhGZ24yTVZjK3h2eFVmRm9QcHJXWmhacmFXbmM1M2FSdzUyQTNMUTJDUjN0ZFRFNmpyUEZrdnZPMzR4cHJcL3RXTlRsSlRtRFFsNnFIUE1kT3JSVUptWHlLOHBUVEdWSmI4VUQ5VlNoY1NLT0Z2NFBJN252OHBERUJEUG40TTFQY3BrT3RLSFlwZDRqS1h4RmFRQzJMQitOWEdGK0g4WWx6NCthcXl1WnhtdEVpM0M1NlRCdWJScHpwWjRETTk3MjJBY3A4QWpwZ1B6THkwSVBzOVwvUG16dmVQVlJhOVZ2ZlVvTHlKMjd3YnRpRE40b3NBSlc2RXFWTkx5NjFITllzbStselk0ZGlFNWxadXVWS1ZHQXg3RXpYQWVtaFwvY2RXR0FIOFpHYU1JeDREVGYrN3I3SWRoaFNoMFY3UXhxRzJCU1hYbjk4Zml1ZWRNMmoxYUhmZFVENDFlN1hvdE5UbWRPWnQwM0h3eld5akR2R3BhbHJ3eGxqaFFMMmFNcWVRNFNuRjh5eW1PYzJydGhrbkZER0Z2Ym1IdytQbGk4TU5kdW1DR3VSdzFUbEVpNnNicGRXV1ZcL3hZWG1RQnU4MkpPOFR0bFl1dzFaZ2ZpUlU3RU9QcWQ5bkxSb1U4dmVnTVwvXC85dWt1djJLT1Z5aGNJUUxVNEdPKzdoVlBKQzJtTGtpaWF3aGZuNGNxYkFNNXdDVldqcXY1bUowNis2b3Q5UktHM3dGRlFXZW5xRTVyTU8wYlwvcEpcL3AzeWo5eEdsUDA3Umc2cFNVXC83dUExZ01jWkJVVlVibTIyU2xEck9tNlJxUjNMZ04zTGMyUk1mSDAyYUdkSE1jVWU5amgwQndWXC8rS2NXY3pVbGRadmhIMmdGNCtMdEMrb1ZudjdVN2tueFA1XC9RVkpJbitvXC9ZQWZ4MVFYYkV3MmQrZkV4dnYwNzNZVEhWODNTaDhIYk8wdXBTclJwMUdTVVpTSjBycHp3Q1FEZkc5OERBXC9QVGQzUDNtSWU1WFpjWVI0ZDF3ME14MlErVEQ0WlZjNXV2NThwdm5RblwvUVBlMjJJakNCY2F4dnZ6TE9ORFpwd2N0c1VUWllaWHdwREx4TTdINmZcL0VMZitRS3VvUE1McXZxTGI0NHA1SExkblYySXhJcDdNT1hlRGJ3V0MxemVvQitrcDNhWjdKYWxWZDRWZ2VcLzF6M1hcL2w5RkpDeE1JdVZPd2xUaFdaREMwQmQ0MlFVNHhxOXBTXC95ZEhcL0NRUUNSYTdDV3pLTU5qZnJCMFduNCtMa1BEU0taWENUbHpGM3JTcEdLRVR3RjEya012OTlSSmVTV1ZzVGZxZWRuTzYwc2hJS2N4WEtrdmVJM3JuRUE0c2d0dmlYNmFCQTE4N1krR2RJMlVHZFdyNm15bUNFTFV6c25wUHp2cUVWYkF1MFRZXC9aaSszK2tFdU1qcU13TGxcL2xlTWZyTGphdDNHcE50S2U1YnR0anMwRHhjSEt3ME9hQWl0aXltWkZYb2RNM3NwYlpKSmVlVHVod2xhU1FwelB4MlM5WGZSRFp5ZHBTQ3RuWlFzejFsenBkdGM5c3Z5eUVPK09XazdhNjFoK3owcW12aXZMTmZ5ZGZNNVNFWjVOdWNVQjc5cFducEVsU3d1bmdVbkFLYXRoTDdQYTUwWlBrMXIwUDhRMk1sSmZPM08wK2lKK0FlWE1kMVdQVlF6SDBGNXo0bFFyenorcng0TzRDWFNxWGMxZUlEbDFKSWNXaStOUG54Mlg1ZXhkQnhucnIzdHk5ZzNwdTRJQWI1Tmc3QzhBWk1zTEFjWUVOdFJrSjdtZkpGZ3FnWlZUeWRVejJIcnhaSW5YcFY5NnM3SzVRNGcycDd1Q0F0d094UFNVbktydUNTSXVmWDRFdHVlWk1Ed1IraElTWTh5VG8weGNZNHJQY1M4dG1xRW1mUDZvRStMYlhaNmdwc2tSSTJUaVJ6MWV0bG9rOHF6VlFrc0J3V0VQVmgxdlo3MXdINXRrWm1jRWc4TzlsMFNqNlJUeDVUb1pjRWVwdWFmVHQyTzVWUHpqSFlmZWNGT1pKUitNdzAzNWtGNVVzVmtCU3JvSGp1SnZUbmVBSDVsbzBaZjFLU09KemxWMjdMbTM1bDgwPSIsIm1hYyI6ImQ4M2QyNTlmYmIwOWEzMjVkYmUwZjQ4OWY5MzNhMjc1NDgzMGNlMjBiMjQ0MWQ3YzU4MDA1MmI3YzQ3YzFhMTAifQ==
eyJpdiI6IlFwNmcrTXg2T2hXQUUzZ2VJcmhLR3c9PSIsInZhbHVlIjoiN1wveUxoMmgxRjk5UFVaNkVvTTgrd3k4eVRBbkwxYjY1WDN3Wmo3dU9sWFErT003VmJNck9CTytGekd1RWpvcFU4ZXk0VmRmdWZzOE5qUmpxdUNHK1ViaXBNSzV0UnhrQzNNV2JmaVJNS3lrPSIsIm1hYyI6ImNkN2I3OTE1ZTVhODQ3OWM3YjcyMDA4MGI5ZDY2MTM1NTFmZjljZWRhMDNmZmY3MGRlZTNlZDM2MDY4OTVhZGYifQ==
Vân Chi vui thích cầm thật chặt tấm nguyên phù, rồi cung kính đáp: “Đa tạ sư thúc đã quan tâm ban thưởng.”
A Diệt gật đầu tiếp nhận lời đa tạ rồi vẫn đứng đó, thấy vậy nữ tử này liền xấu hổ cúi đầu xuống, đứng im trước mặt hắn mà nhất thời không biết nên làm gì. Trông thấy bộ dáng này của nàng, hắn tức cười hỏi: “Sao thế? Chẳng lẽ có ta ở đây, nha đầu ngươi không dám đi ngủ à?”
Thấy da mặt nữ tử này quá mỏng, hai má đã đỏ bừng lên, không biết nên đáp lời như thế nào, hắn cũng không trêu nữa. Xoay người bước ra cửa, hắn phất phất tay: “Không đùa với nha đầu ngươi nữa, ta về phòng mình nghỉ ngơi đây, ngươi cũng nên ngủ luôn đi, sáng sớm mai còn lên đường.”
Đứng trước gian phòng Vân Chi, hắn vung tay xuất ra vài cây trận kỳ, tạo ra một kết giới bảo vệ nơi này, rồi mới nhảy lên Thoi Độn Thiên mà rời đi làm chính sự. Ma Quân đã để lại một ấn kí truy tung lên gã đại hán kia, mà không hề bị gã phát giác ra, lúc này hắn theo hướng cảm ứng của Ma Quân mà bay đi, chuẩn bị gϊếŧ người cướp của.
Chuyến này hắn đã chuẩn bị khá là kĩ càng, những món bảo bối quý giá cũng sẵn sàng xuất ra, muốn nhất định phải diệt sát được gã đại hán kia. Sau trận thua thảm trước gã tà tu, mấy ngày nay hắn luôn bực bội trong lòng mà không có chỗ phát tiết, nay lấy tên đó ra làm bao cát chút giận vậy. Nếu nguyện tung ra mọi thủ đoạn, thì trong sơ kì Hiển Hóa cảnh hắn còn chưa để vào mắt một kẻ nào.
Trước đó khi chạm trán đầu Toan Nghê, hay lúc đánh với gã tà sĩ tu vi trung kì, hắn chưa từng xuất ra những con át chủ bài, vì làm vậy sẽ tổn thất oan uổng. Hồi đấu với đầu Toan Nghê, cho dù diệt sát được nó thì chiến lợi phẩm thu được cũng không bù nổi những cái mất. Còn với gã tà sĩ mấy ngày trước, cho dù dùng đến át chủ bài hắn vẫn không chắc chắn gϊếŧ được lão ta, nên tốt nhất không dùng.
Trên đường phi hành, Ma Quân có chút tò mò hỏi: “Tiểu tử ngươi thích nha đầu họ Vân kia rồi à? Sao lại tận tâm giúp đỡ nàng như thế? Đâu giống tính cách ngày thường của ngươi.”
“Ngươi nói linh tinh cái gì đấy? Chuyện ta giúp nàng, một phần vì là người cùng quê. Còn phần lớn vì ta luôn có cảm giác trong tương lai, nha đầu đó sẽ có được thành tựu rất lớn, nên giờ muốn bán cho thật nhiều nhân tình mà thôi.” A Diệt trả lời mà sắc mặt lại hiện lên vẻ mông lung.
Ma Quân nghe vậy cũng không truy cứu vấn đề này nữa, đối với y thì bây giờ A Diệt muốn làm như thế nào cũng được, dù có bắt cả bầy nữ nhân về, mỗi đêm thay một người, y cũng chẳng quan tâm. Thậm chí bên tà tu, làm như vậy còn có thể giúp tốc độ tu luyện công pháp tăng tiến nhanh hơn chút ít.
Theo lộ trình của gã đại hán mà Ma Quân suy đoán ra, thì gã ta đang một đường đi tới huyện Thanh Dương, cách nơi đây mấy trăm dặm. Tốc độ phi hành của gã ta không quá nhanh, nếu A Diệt toàn lực phi hành thì phải nhanh gần gấp ba lần gã ta.
Dựa vào ưu thế tốc độ, A Diệt đã bay vòng qua gã đại hán, rồi chặn đường phía trước gã ta chừng trăm dặm. Nơi đây núi non trập trùng, rừng cây xanh tươi, không một bóng người. Hắn vừa tới đã cấp tốc bày ra một tòa pháp trận, sau khi thực lực tăng cao, hắn còn chưa từng toàn lực tung ra các thủ đoạn tại phương diện này.
Trên một chiếc phi chu cỡ nhỏ, gã đại hán đang ngồi tại vị trí trung tâm phi chu, hắn phân ra chút thần thức khống chế phi hành, còn bản thân thì đang nằm hưởng thụ, hai tay không ngừng sờ nắn thân thể đầy đặn của hai thiếu nữ trong lòng. Hai người kia tuy hoảng sợ cùng bất cam nhưng không dám phản kháng, họ biết kẻ này mạnh tới mức nào, nếu làm hắn mất hứng, có thể bị một vả tùy ý đập chết.
Đang hưởng thụ sự mềm mại thì đột nhiên gã đứng phắt dậy, khiến hai thiếu nữ đó hoảng sợ khúm núm ở phía sau. Ánh mắt gã trở nên sắc bén đảo một lượt nhìn núi non xung quanh, bầu không khí im ắng đến lạ thường. Chiếc phi chu giảm dần tốc độ, không hiểu sao gã ngày càng có cảm giác bất an trong lòng, một lúc sau liền cho phi chu ngừng lại, lơ lửng giữa không trung.
Gã đi lên ngay trước đầu phi chu, thân hình đứng thẳng tắp uy nghiêm, toàn thân phát ra luồng khí tức mạnh mẽ, khiến hai nữ tử phía sau không khỏi toàn thân run rẩy, quỳ mọp tại chỗ. Thanh âm hùng hồn vang lên khắp bốn phương tám hướng: “Giấu đầu lòi đuôi, còn trốn nữa làm gì, tưởng ta đây chưa phát hiện ra ngươi hay sao? Còn không mau lăn ra đây!”
“Tên hề kia giả bộ cũng giống thật đấy chứ, khiến ta suýt nữa tưởng rằng bản thân mình đã bị lộ.” A Diệt trốn dưới một bụi cây, không khỏi cười khẩy. Vì hắn trông thấy mắt của gã đại hán liên tục đảo khắp mọi nơi, chứ không phải nhìn chằm chằm tới hướng này, hiển nhiên lời nói vừa rồi là dọa dẫm mà thôi.
Đợi gã ta thôi động phi chu tiếp tục phi hành, bay tới vị trí trung tâm pháp trận ẩn, A Diệt liền tức thì khởi động trận bàn trong tay.
“Ầm ầm!” Một lớp kết giới màu đỏ nhạt xuất hiện, bao chùm toàn bộ đỉnh dãy núi, phạm vi phải rộng tới ba dặm! Ngay khi gã đại hán ý thức rằng có điều bất ổn, toàn lực chỉ huy phi chu bay thẳng một hướng, nhưng chưa đi được bao xa, lớp quang tráo ngăn cách với ngoại giới đã hoàn toàn thành hình.
Lúc này, khí tức nguy hiểm mãnh liệt mới tuôn trào ra, khiến gã ta không giấu nổi sự kinh sợ trên khuôn mặt. Thường thì pháp trận có khả năng công kích hoặc ẩn chứa nguy hiểm, sẽ dễ nhận ra hơn pháp trận vậy khốn hoặc trói buộc rất nhiều. Nhưng vừa rồi gã chỉ có thể cảm thấy bất an mơ hồ, chứ hoàn toàn không phát giác ra chút khí tức nguy hiểm từ tòa pháp trận này.
Thân ảnh một người nam nhân trẻ tuổi, thân mặc bạch y, thong dong xuất hiện đối diện với gã đại hán không xa. Hắn mỉm cười lên tiếng: “Đây là tòa trận pháp có khả năng công kích mạnh nhất ta từng tự tay bố trí ra, ngươi rất may mắn được chọn làm người đầu tiên trải nghiệm uy lực từ nó đấy!”
Gã đại hán đối diện vừa giận vừa sợ, gã đã nhận ra kẻ trước mặt là ai, chính là tên tự xưng họ Bạch, có một ả hậu bối rất hấp dẫn. Không ngờ bản thân gã còn không tìm đến gây sự với kẻ này, vậy mà hắn lại từ tìm tới cửa.
Nhưng lúc này gã không hề tự tin, tuy kẻ trước mặt tu vi chân chính kém hơn gã chút, nhưng dựa vào tòa pháp trận này thì đối phương có sức uy hϊếp lớn hơn nhiều.