Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

“Hai món hàng này đều có tư sắc cao đẳng, vóc dáng không tệ, tuổi đời còn rất trẻ, hơn nữa đảm bảo còn giữ thân xử nữ. Rất thích hợp huấn luyện làm thị nữ, hoặc đơn giản làm vật phẩm cung cấp nguyên âm, để hấp thụ tu luyện thần thông âm tà. Các vị cứ yên tâm ra giá, vì hai vật phẩm này không hề thuộc thế lực lớn nào cả.”

Lão già chủ trì hội đấu giá giới thiệu về hai thiếu nữ trên sân khấu, như thể nói về những món hàng chứ không phải con người. Nhưng không kẻ nào cảm thấy phản cảm, vì những chuyện như thế này diễn ra thường xuyên tại những ám hội. Vô số khách nhân phía dưới quảng trường đang sôi nổi, khi giá khởi điểm được công bố họ liền tranh nhau nâng giá.

Trên gian phòng khách quý, Vân Chi chứng kiến tràng cảnh phía dưới mà đầu óc hỗn loạn, sắc mặt lộ rõ sự khó tin, nhân sinh quan của nàng đã bị đảo lộn hoàn toàn.

 

 

Trước đây nàng tu hành chỉ vỏn vẹn trong địa phận Khởi Hoang địa thành, nơi đó nguyên sĩ thưa thớt, nên tồn tại như nàng rất được người ta tôn kính, mà những nguyên sĩ khác cũng thường quan tâm, thăm hỏi chứ không có bộ mặt xấu như thế này. Nàng không ngờ ở đây nguyên sĩ lại tràn lan như thế, và nguyên sĩ cũng có thể bị đem bán như bó rau như vậy.

Hai thiếu nữ cúi gằm mặt xuống, đứng rón rén trên sân khấu kia, nhìn tuổi tác cũng không sai biệt lắm với nàng, dung mạo cũng xinh đẹp, nhưng tay chân bị nguyên xích khóa chặt, số phận khác nàng hoàn toàn.

Mắt khẽ liếc nhìn A Diệt đang âm trầm quan sát cuộc đấu giá, nàng cảm thấy số phận của những nữ nguyên sĩ tu vi yếu kém thật thảm, xui xẻo gặp phải kẻ xấu mà thực lực cao cường hơn bản thân, thì chỉ có thể tùy ý họ xử trí mà thôi. Nếu A Diệt là loại người xấu đó, thì có lẽ giờ này trên sân khấu kia đã có ba người rồi.

 

 

eyJpdiI6Im9MMUNESFFmZUZ6bEtUSFRWUjdvWlE9PSIsInZhbHVlIjoiTGhJa2VDclY5a051N3dMa1VQZW1NNUFldXozMG9kOFE4UE4wbFU0bFNNQmpQbWppbjR4dmNpOHp1M3ZZQng2ZVAxSFl0V1NlSmx4VXc1SG9NRmo5V0FRdVJOaCtISWI1ZTVmTmRuZ1RHOHJhNVkxZDdrbnp3a29lM3Z6dW96TEJMXC90XC9UU1daaXllb0puYnRNZXpobU5mbUIwWnlKSTRWK000RHNNRnFYNG9sMGFONW9hNEpVaGR4ZkprXC9JdUZIZ2N5U3ZPRFdkUmVqXC9KOVI2RzBkZDJHK1RcL2p0M0crc1doQ1FqekhMYzF1RDNyMm5KcDhSQVF1Wk1PNFNEZGZ0NUwyTUg5RHRobUhLRXdnb24yU2dXQll5YTlmc3dScjJoaEYrUzJyU1hUZjZ4UUtQQUxQanJPQTB1a0VPMTJrQWduejFOalFCd2FHdHI0MzAzSU1XdzJlY0xkZnI4YUgxZUJkYUNDQzdzbFo5Y3V5STlOR3VRQUNGUE1Na1c2TUtud3M3dFNka0VcL1wvVm5OYTRDXC9Id0xDV2REdEFCN2dSTzNtVEN4aTJnUlY3ZnUwTGtBd3VVMzE1SFIrSlpaY2NZU2taS1lQRzZnZis3emp4WTI2Y0xjdCtBanlnUjhLOGxWUVFUWEZGdU5DcmUwaTFqbEVvT0d4M3hCTjhvVnZVdE5EZXRsRHlWbHpPb25hWUxNUFlaK0NXV0dWQXIxaHZOSXFGVmVDSjh2eVwvdFM1Qnd2Q2hCSUxOTmZKaXVMS2dTUTAxb01hQ0s3Vnl3UjMyeGtkVHNjeFJScTRUa0tDSWxWb09zSG5yT1B3Ukd1V0RCSkVuaFE1cStcL0RGTFBKTHJmRXJkUWd5R1lZUjN2VExLc0w1MlBQbW9FU0dqcXQrY1hybWpMMkZhcUcwUjZhc3BQbHVUa2JmcTNrN0lDbVVHZmFEWkdJb0d5dm44d3g4b2ZXQXV2NnVqT2lCMFBtOUxzTTBvWEozczRVbkh4R0J6b3F4THd4OWVYaWZuZ0I1VGdYMEo3dmZ4cVhJYUNxMHY1U1N5enlud2lCXC9FUXVDTkI0OWF5U1wvY3VuaUo0UXRKRUZwbU13SHBMOCtmdnlacjI1cHlBTVlVK3ByODFyVGh5Zm5pTVl3OWJjUFRFOEFnbVdDSUNJbnQ0Z05wTldsdEN5ZHRsOURyVjJzNkNyaWZFWGlyaERcL2pCVHorcXBFN1hyVEtUXC9zUXlOaTMraElSOWl1RjJpdnZFZHpSbUpIVXl3eUV1alwvMURvcUh5N2ZWXC8zMlZZbXJlMEZUKzNiVThUejltQlNaU2hQWmxJeWNTSHVoVnFVdW5xMW5MZWdoaytvN1lZcWplOExGYkxlWFBNMEoxc3p2OVEwS3ZQdUdPcmpxekxsd2pHWitzMld4WmxCMGxhakZGbjhFXC8xaG9COGpabGhQWUNGNkMrQ3VnZ3VvQklHc1wvMnRjeWhyNG1OSFZET1V0Nk93YmF2bDlUZ1A0Umh1XC9QdGdmb2tTZHRwUHFRSmJ6dnpJT2ZWeThQbWlHaWZrKzdYbmt3MytjUnlqM1wvS3MybERlR0pRdlU5cXF1Mmp4SDVJSkVYZkdHa1FHQXlNekk0QnZNclpiOURoSThxSjJPVnlZcUFoOFA1WWlYbjN1XC9CN2lNY09LV1lSNHcreElRYVE2bkVJZ3R1dVRscDhPVG1XQkdqRVwvZUgwNkpXcmhUeVBrK0VXOXRoQ2lGZGdSbzh3QjNQUXA0bEU1MlhURjhRMlZjSGZ5Vjd5MXp0MFlNMk9mTEIzdjNSVU44aDJCWldlQUNJODBKWjVGa1RDdFlLNHdNTEd5Wk1iUWI4MzR5TU1DS1pxYzVMMTUySlRnSUdEemRtZ0FRXC80eG9ranE4NDl4Yk9iQTlubmJQQ2Z6MGp3WHZaMzg5TEJVcXB1R2xrQkg0emwrTGV6WXdiYWo2MTVCeUhMdHRkbjhjZk50ZmowSTE3XC9vVVwvMU9sektBdW1cL3hRYUllRVVuelpWeHVsVVVDelVsYmVxOVk1V0g3WU5SQmlqUmVFN2RDTVdDakJhS0h0TlhuR3VjZ0RYb1RVNjQzRmNqZE5qQ2RvWlBRWDcycXJDUjRmNXJoU3pLa09KNDJMTnBEMTJ3UENMNlNWNVpHUnJ2eUplRU81c2pkRFpMOHA2eWJMZ1hjSCtraDZja2tSR0N2eWpOV1wvbjc4R3ZpOUdTVE55dWpyXC90Z2dNUEdQWkl6V3BSQkZSWU45NURaXC9zMXRIb1BpSE42R0xHSGtZaUlyNVZ4ZFRcL09QaEl2SmFySWx1ajcrQlwvZkpRdHVoTEFGM2Q4XC96QllwbkpcL242Z2xmZDZCWEt0Zk1TYkY1dE5CcGVzK0xRUmNCdzdmYmpzWEowYk9RNlkyQmxqamZBRHQwMm14UVRVVHR2MWdmblNzdlhLaVJQSlU2cm5ZalhjeWdFbkR0MWVjOUdJc3lzdXRXaDArWXJYc2tVNm5NNWNCd2dKVVZLZWFKQjZMVzNqenhidnhNVjAreUpjb1Nhc1JzdHc0dFJlbGhDT0xpSm0rZlgrSHlJdnRoRjJuNEhuandPRDRZNHRqeGlpOVBDaG5UK0pkQ254TG5zXC9BT3dyS1FrUjFzaWJwTG5FQnV2M0xZMEYzWHc2dGswYm1KUXAyZG93MWNuQ2dVSzhPbW53Y3NCMVkxTE1zcWNLUFNNbDJLVUNmdXI2RXVMZGdXNlNjT3BYWE44ZnV4ejFhRkxPRmNhanVFQUhjSnNKZkpGVUozWFlNTkhmYkl1eWNObHpFVmhtMU96WGgrQnhySnhoU3NvVWNTenF1SG10dUg4ZjBKK1FOTE91S0dwaUJEdXd2eFkybXYyRjF0VFBqbnZuQmlOTVJZNmZOSEc3aEpxXC83K2lMK2NSQmttV1VQZzIxZm8yanZOU1Iyd2VtY2lZUklWR1dcL2N6M1wvb2FJSytQYU84Um1OaVdBTWJtZ3lJVm5RWWV6K1U5NjgwRlFjRmthY2dGZ2I1NHJub1lTQkNpMDZrbnNMRlFuSlpESlZIaXpObDNLaDZUK2dWTm1HZ09lTGt3NDBlVnJPbHhoQ3RRWnFVc3FQV2JWb3ZLNFE9PSIsIm1hYyI6IjdkMzFmMWZlNWFmYTUzODU5NGI3ZDA4MDZlN2JlMDhkYTM2Yjk0YjUzZDQyZDM4MGQwYzM5YmU0NTJhY2FkNDgifQ==
eyJpdiI6Ikpwb1I1TENzRjBvTkRuQXlsTExQdVE9PSIsInZhbHVlIjoiaHJmUENkNHllZWswVWVIMkk1eDc3eUEzWUtYVFVXaGVTYWVaaDdJTWp2dm5CZWFEbjh4UjUyU0R0Wm5QVGZtcVRGdVNqaFg5V3Y4VzZDcGpaRHNVT1ZpUlNBYjc3MUtrek8rTDhJcW8rM3M9IiwibWFjIjoiMzU1MzNiZmMzMmY5MDZjNDI1ZGNiYmYwNGQ3OGJjMjAxNTNmYjdhODQ5NzZmZjIxMWNiYWZjZDhiYTc2ODM4OSJ9
Vân Chi nắm chặt nắm đấm, có vẻ như không cam lòng với cái thực tại này. A Diệt cảm ứng được điều đó, nhưng cũng chẳng để tâm mà tiếp tục nói: “Nha đầu ngươi tuổi đời còn quá nhỏ, chưa va chạm hay trải qua nhiều sóng gió. Ru rú ở cái nơi nghèo nàn lúc trước tuy an nhàn, nhưng cách biệt quá xa với thực tại, chỉ như ếch ngồi đáy giếng thôi.”

“Đa tạ sư thúc đã chỉ dạy, ngài cũng xuất thân từ An Thanh huyện, trong vùng đất Khởi Hoang, mà có thể lăn lộn trong thiên hạ, đạt đến một bước như ngày hôm nay, chắc chắn lão nhân gia ngài có kinh nghiệm cực kỳ phong phú.

..Sư điệt mong sau này, có thể được sư thúc chỉ dạy nhiều hơn nữa.” Vân Chi ôm quyền, nàng muốn bản thân mình mạnh lên, chưa bao giờ nàng khao khát muốn trở thành cường giả như lúc này.

Gật nhẹ đầu, A Diệt đáp: “Yên tâm, ta đã tìm cho nha đầu ngươi một người sư phụ tốt, hơn nữa khi ở trong tông, tùy thời có thể đến tìm ta nghe chút chỉ điểm, dù sao ta với ngươi cũng sinh ra trên một cố thổ, giúp đỡ nhau là chuyện thường tình.”

Hai thiếu nữ dưới sân khấu đã được đấu giá hoàn tất, người mua là một nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh trong một gian phòng kín, nghe giọng điệu khi ra giá thì cũng có thể đoán ra là loại chẳng tốt lành gì. Vân Chi mỗi khi nhìn tới hai nữ tử đáng thương kia, vẫn không khỏi nặng lòng, càng mong muốn bản thân sớm ngày cường đại hơn.

Họ Diệt như biết suy nghĩ của nha đầu này, liền đạo lý một hồi: “Ta biết ngươi đang mong muốn mình mạnh lên, để có thể bảo vệ được những người như hai nữ tử vừa rồi, điều này cũng không có gì sai. Nhưng con đường tu hành không dễ, để đạt được tu vi cao thâm lại càng khó khăn hơn nữa, chỉ cần sai một bước là vạn kiếp bất phục!

..Chúng ta tu hành là để theo đuổi ước mơ, hoặc có thể bảo vệ được những người mình quan tâm, hoặc cũng đơn giản chỉ là muốn bản thân mạnh mẽ, được kẻ khác tôn kính. Tại thế giới thực lực vi tôn này, chỉ cần có đủ thực lực thì ngươi muốn làm gì cũng được, muốn bảo vệ ai cũng đều được hết.”

“Muốn bản thân cùng những người mình quan tâm không bị chà đạp, thì ngươi phải trở thành kẻ mạnh. Muốn bảo vệ nhiều người hơn nữa, thì ngươi phải trở thành cường giả. Còn nếu muốn bảo vệ cho tất cả nữ nhân yếu đuối trong thiên hạ, thì ngươi phải trở thành cường giả cái thế, danh chấn tứ phương. Dù để bảo vệ thứ gì đi chăng nữa, điều quan trọng nhất là ngươi phải sở hữu sức mạnh cực kỳ cường đại.”

Lời đạo lý của hắn như chiếc lông vũ nhỏ, nhẹ nhàng khoét từng chút vào trái tim mềm yếu của thiếu nữ này, khiến một nữ tử chưa trải sự đời, dần ngộ ra mục tiêu để ở phía cuối con đường tu hành của mình. Nàng muốn thủ hộ, thủ hộ cho tất cả nữ nhân trong thiên hạ, mục tiêu tưởng chừng viển vông, nhưng đấy chính là nguyện vọng lớn nhất giúp nàng vững bước trên con đường sắp tới.

Đôi mắt phượng trên khuôn mặt xinh xắn, nhìn chằm chằm bóng lưng của người thanh niên đang ngồi trước mặt, người này chính là kẻ đã mở ra mục tiêu lớn nhất trên con đường tu hành của nàng, giúp nàng có thêm nhiều động lực hơn. Mai sau khi lâm vào hoàn cảnh sinh tử, cũng có hơn nhiều nhiệt huyết để cố gắng vượt qua, nàng sẽ mãi nhớ bóng lưng mà nàng cảm thấy vĩ ngạn này.

Rất lâu về sau, một nữ cường giả vang danh thiên hạ, cao cao tại thượng, đứng trên đỉnh kim tự tháp những tồn tại cường đại, nguyên sĩ đệ nhất đại lục, là cây cổ thụ nguy nga che chắn hết thảy hiểm nguy cho toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ. Nhưng tồn tại cường đại tuyệt đỉnh ấy, mỗi khi nhìn lên bầu trời lại luôn nhớ về bóng lưng bình thường của một người thanh niên.

Lúc này A Diệt đã bắt đầu tham gia vào cuộc cạnh tranh, hắn đang không ngừng hô giá, vật phẩm mà hắn muốn tranh đoạt chính là một dược phương cổ. Bản thân A Diệt cũng không muốn tốn nguyên thạch cho những thứ như thế này, nhưng Ma Quân cứ bắt ép hắn phải mua cho bằng được, nên bất đắc dĩ phải lên tiếng hô giá.

Giá tăng lên không quá cao mà đã có không ít người ngừng hô, vì dược phương cổ thường cần dược liệu rất hiếm để luyện chế, hơn nữa chỉ có luyện đan sư mới hứng thú với nó. A Diệt cũng đang im lặng chờ đợi di biến, bởi vì có một kẻ dường như rất hứng thú với dược phương này, mỗi lần ra giá thường đẩy lên cao hơn không ít.

Lúc này thanh âm hô giá của tên kia tại gian phòng kín đối diện lại vang lên: “220 nguyên thạch trung phẩm!”

Họ Diệt nhíu mày, định hô giá lần cuối, vì hắn không muốn tốn thêm nhiều nguyên thạch chỉ để mua một cuốn dược phương, dù sao bản thân hắn cũng không biết luyện dược. Đột nhiên có thanh âm mềm mại của một nữ tử, tại gian phòng kín khác vang lên:

“Hồng công tử thật là chịu chơi, khiến thϊếp thân cũng cảm thấy hứng thú nên muốn tham gia náo nhiệt một chút, 230 nguyên thạch.”

Toàn trường bắt đầu im lặng, việc những người trong các gian phòng kín nhận ra thân phận của kẻ khác cũng không có gì lạ, nếu trước đó đã quen biết, thì chỉ cần nghe giọng là đoán ra thôi. Như A Diệt lúc này cũng không khỏi bất ngờ, vì giọng điệu của nữ tử vừa rồi rõ ràng là Yên Nhiên, hắn đồng hành cùng cô ta một tuần liền nên không thể nhận nhầm được.

Hắn thở phào vì biết cô ta cũng an toàn, không bị tên tà tu hôm đó bắt được. Lúc này giọng nói của nam tử tại gian phòng đối diện vang lên: “Nếu Liễu tiểu thư cảm thấy hứng thú với dược phương đó, thế thì Hồng mỗ đành lui bước vậy.”

Nghe loại ngữ khí này, ai cũng có thể nhận ra, kẻ kia ái mộ vị nữ tử họ Liễu, nên có ý nhường. A Diệt nghe đến đây liền hiểu ra: “Họ Liễu, Liễu Yên Nhiên, là một trong số ít thiên tài nổi danh trong Liễu gia cùng thời với Liễu Băng Nghi, vậy mà trước đây ta không nghĩ tới cô ta chính là Liễu Yên Nhiên đó.”

Tuy không biết nữ tử này muốn dược phương đó làm gì, nhưng hắn vẫn muốn thử ra giá lần cuối: “240 nguyên thạch!”

Toàn trường ồ lên, không ngờ vẫn có kẻ muốn ra tay tranh đoạt, tên nam tử phía đối diện cũng hừ lạnh một cái, nhưng trước đó hắn đã nói là không nhúng tay nữa nên chắc chắn sẽ giữ lời. Thanh âm mềm mại dễ nghe vang lên: “Nếu vị nguyên hữu này muốn dược phương cổ kia như vậy, thϊếp thân cũng không cố tranh giành làm gì.”

Mọi người lại không khỏi một phen ồ lên, không ngờ nữ tử họ Liễu có giọng nói đầy mị hoặc kia, lại buông bỏ tranh đoạt dễ dàng như vậy, kẻ vừa ra giá thật là chiếm đầy tiện nghi.

A Diệt nghe vậy liền hiểu ra nữ tử này ban nãy ra tay tranh đoạt, mục đích chính là để tên họ Hồng kia rút lui, giúp hắn có được cuốn dược phương này dễ dàng hơn. Cách nhìn của hắn đối với nữ tử này càng khác, tuy bề ngoài như một hồ ly tinh thích khıêυ khí©h sự nhẫn nại của đàn ông, nhưng thực chất tâm tính không tệ.

Ads
';
Advertisement