Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Sau khi Vạn Dược Giới khai mở được nửa tháng, đã có một trận vây công lớn diễn ra tại phạm vi hắc u vực, trận vây công đó qua đi đã hơn mười ngày, tức là không tới năm ngày nữa là vùng không gian này sẽ đóng lại. Hiện tại, những nguyên sĩ còn sống sót đều đang gấp rút tìm kiếm linh dược trong mấy ngày cuối cùng này, chừng một, hai ngày nữa sẽ cấp tốc trở ra.

Ngày hôm nay có một chuyện kinh hoàng mà không mấy ai biết, đệ tử thuộc thế lực đỉnh tiêm Tọa Sơn tông, lần lượt thi nhau ngã xuống. Cho dù độc hành, hay nhóm hai người hoặc ba người, đều không tránh khỏi cái chết, tất cả bọn chúng đều có một điểm chung là đã từng tham gia trận vây công mười ngày trước.

“Xoẹt!” Đường đao lướt qua, thủ cấp rơi xuống, thân thể không đầu đang quỳ trước mặt Diệt Chúng Sinh liền đổ rầm, cái thi thể này cũng mang y phục đệ tử Tọa Sơn tông. Thu lại vũ khí, họ Diệt lẩm bẩm: “Tên cuối cùng rồi, giờ chỉ còn mười mấy kẻ mang họ Bạch còn đang được thở mà thôi, mong rằng các ngươi sẽ trân trọng những ngày cuối đời này!”

 

 

Ngày hôm nay, hắn đã gϊếŧ sạch đám đồng môn đã từng hỗ trợ người của Bạch gia vây công hắn, giờ chỉ còn một mục tiêu duy nhất bên trong không gian này, chính là đám người họ Bạch. Tức thì hắn liền quay lại phía sau, hỏi ba người hắc y đang đứng khúm núm: “Các ngươi tìm ra tung tích của bọn chúng chưa?”

Tên trung niên đứng ở giữa liền vội vàng trả lời: “Rồi, tất cả nguyên sĩ Tọa Sơn tông có họ Bạch mà còn sống sót, đều đã tập chung lại với nhau, đến tầm bảo tại một hiểm địa cách đây khá xa, dường như đó sẽ là lần hành động cuối cùng của bọn chúng. Dựa theo phương hướng, chắc chắn khi xong việc, bọn chúng sẽ theo đường sông Thủy Cái để về thông đạo.”

Ba kẻ hắc y này gồm hai nam một nữ, tên đứng giữa là nam tử trung niên, hai nam nữ đứng bên cạnh trông bề ngoài chỉ chừng 30 tuổi, cả ba đều là đệ tử Ám Minh hội.

 

 

eyJpdiI6Indjd2dOa3Nhb2hYbjN5Tng0bUJmY2c9PSIsInZhbHVlIjoiXC96MjdxRzR1d05Rd3NqZTJpcDExNjM2TXpWc0hoTDJjbUllMFdRbGhXOGdJSk1FQnB2Y2IrVForQjdPelB2RzZ1S2s3RkNwWk9iQ2g0RDZsdlZkTWNBQThoUFJHMjExVWw4WjlhQWhPU3J6c3JOandQREo0cjhFRWxTQWZwQzhYdlFNTGV5OVYyXC9Lb1Vxa1M2YWxnbitkTzFUYm44UmYrWkI2QzFuaWZ0b0s0Z1wvcU4zbzhRQTdENjBTVDVSTXQyeXliWGlcL005bmMydUxjUzZLNEtLZ1JBZTREWUk2ME1RbERCbVZWZ016MDNQcXV0TzVTRzh4TmsrRmxDalFsUDhcL2hVdFwvRnVZa0p1RW54VndwUkdBSHZcLzVqK2s1ZEtjSnhLRDJzSGdUU3JCUlJJUDZ1K1hzVmw5Y0hKbHFLeEc5ck5QVTl2dU9Sc0d6MjRwUlExUm11M2xCTG9pSmJyUzhoSkFaQklxMjNYbVpMNWJacm5cL0RyYW1qRm9Lc0VTOUJsamRJRW1BZDFrNVdRaDM3cGQzWHd6T2RQMlBaYWo3K0RidlYzN2x3SXNpdExnZnhcL3lVSVAzZDMyWkdwRDEyUE5LOUJHU2w1bHBkQ29McThwQWJEVE5DWCtnakQ3U2k4V3JTSEtjN1RuTjJWWUNWckNDblZxSHpsekxJUjdBTnRPeXZXYkdicTJucTlnelQ2dkdmK3pDb2g2YWlRSkpvdGtIYngzdDhFYkk3b1R5RFNTTjllR1hhOUNpODNEM1l2T0xQVmdoQXhzUlJcL1phTG8zV0Z1aXNvWVRUVU5SWHRGVEtockhLbHVGSmUyUUpFMFM2V21RRFNldERrUUFLbVJjWVRMVkMzVzJ6a1wvTmxVZUFJY0JsQldJbUREZ1FTcXBzeEFUb2Jhc09IRHg0UitORFRCU2FsanpQU0ZcL2N2Zm95QThzcmZXTGNmeUd0VGRGK0t4dDI1RE5aWU85QmRHXC9kWnJcL01xb2U5ZnQza054WWpCUmcyY1RFblwvQ1haTkhNcWRzcFI1NnlrMlF1QXBTZGdNNVRTQSszRW1jMUt0eVNZa2NwWm5QMUxJREZPUDJVT2F1M1QzSDVvT0liWEtvcWw1aTlObGZHektnNHBcL2ZkZzFteHR4OFRFeDZEeVwva3FaV2Z5ekV3aVR0clJkb3ZTbGxpRlBSb01MWStYWWJRSlZmaEZYNzU3Q1l0eE9aaG1GOUFWT0IybmtmVGlCNGp4bkRuazB1TmlSdHVGSmZSWE90OG85azlMQ0Z3TEpHNUZabkdzbXNVXC9uTWxhQ1ZQemVScUxDcklFUVpaYWFJa1NZTUdrd3pDdGh0dlhuc295dkd3ZEhnMUZPZkFcL0ZmV2FHYUdTaTdKOTRwc1VyUTAyTDNoY09vTW1uZUtkNWZCQmNYVndXNSttUWJtd0RST1lFOTFHNmJCNkVYTUg2TmtCRUh5UVh2TmF4REhYXC9xeklxdWlNUmJHcHBOeUZuZnU3QWpsV2F2TmZlMjUzQ0dWaElrNWFGbTVuOGZEM2FsUzdSakY5Mk9oTVdmYXhjdllmTFRUVG5BeFNnamZua0dscFlqR0M1clUwb3BmY29lVE5tdHcxWmFwRCt0RDFsbHpFS0VrWVhSZXViUjBUNk5mVnJWckE2dzArWStuUTE3UzF5bWY3SllSbWplMk1iUER6RkFZT1cyM3E3OUhaMFNaeTgzaGlLd25ENEQzN0VxcnJ2OG11U0dmTFpQa09qVU9CRmFKdk0wVFVWeDF6TlFDejBGXC9iRGhpcE5LdDFXWGVlTmZ4a2hcL3FoeU1adklxRzl6OXh5Y3h0WEx4SWhON3pwVG9mbGJ3NnVcL0xhdzQ5RG5CR25EZlNqMTExSFd0REhFS1pSTlBpQ2plenBcLzNleHZEdCtrM0wrbk80VE1SRk9LRHpRTnMyeFQyUmNlS1BPOEt5ZWtzSVpoaDNNb1Q2TU9GXC9sQmRLQkZJdExORVBYVWpjR0VYUXpsc0R5VkQ1NFd0MjVnZmNNaGU2aTNXUkZOcEUzczRiM3QrWHJaQTJBU3diTmpwdGlOTFwvU3ZRNmcyS2Uzb3drXC9YbHdibEVCaHZDWGJwTm5BRHo0VHNHZkkyblZhT01KWHl2UVJnN1llS2U4VHZxRUpxY0gxOUZqWVYwZkJBQ21WUHRLZDBcL09WWGsyN3dXdWc1dDVMeGg0bVJrdkV2ODZBVERKVTM0NldLVUpGbmJweGQ4aUtGVmY4WWVjdDZ4bkxSMnZUSDZjSXJnMTAybVBDQnVFUnFTZHFmOVZJdFwvdEpyQzRMSW1qRm9RNkFYYStzQ2VJTkErdTZiUlRSUEkrRnB6dGNSNG5SejZsZW9Pa2RBQXZlOFwvZ25cLzV2R3NNQzZuelBWV0duQXhuMnFWVUU1em1mYUJXVmNMaXpcLzRnK2tTNjdOXC9CMHFlRVBxSFcxd3lnM3dlNW9wU05IQjlVU1VZT0FMdDJtK251WFk4clhjNnZ1emVuZXhySHB1TDRhT21nRVY3T3MwVVB6NjN4VjJHN0tuMmcxbjBmNGdMMGhPYVM4V0xPbG1VRGlxR2pIXC9QVmZUWWlRVVBXZW9BcDEyR2FpNG56OGdNMEJFbnRTb05uV2M1YXY5TmQzUTNOVkZtckk4SE1PUlRCNmdzZ2htN3V4UzB4VUY1eEt3ZEdCRjVsUEs4VXJNZkROTUo4XC8xMWgxWmcyOTYwREx2MDdmOWNsR2VBUVNXUnhKb251eTRcL3duTkdIZTBPc2xFMFpBTkNqRVJITlhZaWdsY3lcL2RURWhaS2tyQzBqWDFWVnltaUlJR1wvdE40Y1BKNjMxcDQyaDFUcllhRk1rZXd0eHpGNXNuMnJ2K2ZKUmxnWGJmNHFXaVhwT0R5SzBncFZLZDJ4d2l6YWpwcmxNVHozdjB3TFpMbG45YStBdmRYTFwvemh6eVBqbk5kRzBDR21NKzJKMHFSc0J6NVVDVWlSXC9YYWlSaTZuUnhTdXNDSkh1MFwvenM3THFUQUQySlBUMWk0cmZEdlM3STM3YWNQUmVQdXF4YVNmWk09IiwibWFjIjoiY2NiMjEzMThhZmEyNDBjZDE0MzA4MzMwZmU0NWQ1ZmFlYTE1ZjUwYjk0MTNkN2NhY2NmMWU4YjI5YmVmNTM0MyJ9
eyJpdiI6IldBRHdcL25CZ3lXZ1hTYmk0V2hLclpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImpDOWJSZDdcL1NDZzNjWkVXdEJ3K1FkMm5JXC94VnoreSszU2FVY3JtNUVIaFIxSXhsK2grYTdoMGtcL0xuNzhHbWFqc1VtbDNrN1VEZnZJVWptYlcwMnhDOTk5bWtpQk44bFhOQllSTjVYV0lJPSIsIm1hYyI6ImQ5ODhmZjI2NGZjNDAzYzdiMzA4ZTA1NzgxY2JjMzA0ODM3YmU5ZjFkOTJkNjcyNzM1OGJmMDQ3ZDk2NDliMTQifQ==
“Các ngươi làm tốt lắm.” A Diệt mỉm cười gật gật đầu, sau đó chậm rãi tiến tới gần ba người kia. Cả ba người kia đều hoảng sợ, trung niên hắc y vội nói: “Trước đó ngươi đã hứa, khi bọn ta tìm được tung tích của toàn bộ đám ngươi kia thì ngươi sẽ thả bọn ta đi cơ mà. Ngươi muốn nuốt lời hứa sao? Nên nhớ rằng làm như vậy sẽ khiến bản tâm bị lung lay đó!”

Họ Diệt cười hắc hắc nói rõ: “Các ngươi nhớ kĩ câu đầu tiên ta nói lúc đó không? Ta nói rằng nếu các ngươi không có ý làm hại ta, thì ta sẽ không làm tổn hại gì các ngươi cả, chỉ cần làm xong việc ta giao, các ngươi sẽ được giải thoát...”

“..Mấy kẻ lúc trước bám theo ta, rồi tiết lộ hành tung của ta cho đám người Bạch gia chẳng phải là các ngươi sao? Như thế có nghĩa là các ngươi có ý muốn hại ta, vậy ta gϊếŧ các ngươi đâu có trái với lời hứa!”

Dứt lời, hắn búng tay, ấn kí được gieo trên ba người trước mặt liền tự bạo, khiến cả ba trọng thương khó mà nhúc nhích. Tên nam tử bộ dáng trẻ tuổi trước đó đang có ám thương, nên lúc này không chịu nổi nữa liền tắt thở. Gã trung niên là còn sung sức nhất, vừa lấy ra vũ khí trong giới chỉ, chuẩn bị phản kích kẻ trước mặt, nhưng một thanh phi đao lướt qua liền cắt đứt đầu gã.

Nữ tử còn lại phun ra đầy máu tươi, sắc mặt sợ hãi tột độ, gắng gượng quỳ xuống cầu xin hắn: “Xin đại nhân tha mạng cho tiểu nữ, trước đó truy lùng hành tung của ngài cũng là do đại sư huynh chỉ thị, chứ tiểu nữ hoàn toàn không có thù oán gì với đại nhân cả... Nếu đại nhân không chê, tiểu nữ xin đi theo hầu hạ ngài!”

“Ồ, ý tưởng hay đấy, mà trông ngươi cũng có chút tư sắc.” Lúc này A Diệt đã đi đến đứng ngay phía trước cô ta, khi nữ tử này ngẩng mặt lên, đưa ánh mắt cầu xin đối với hắn, hắn chỉ cười nhẹ, tay khẽ vuốt ve cái cằm trắng nõn dưới khuôn mặt đang hoảng sợ kia.

“Bẹp!” Xoay tay một cái, xương cổ đã gãy, đầu của cô ta xoay ngược hẳn ra sau, hắn vung tay quăng cái thi thể mềm mại kia đi, tay còn lại giơ lên hút lấy ba chiếc nạp giới về.

Đột nhiên ánh mắt hắn quay phắt tới một hướng, thân ảnh chợt động liền phóng đi rất nhanh, tại một rừng cây cách đó khá xa, hai người một nam một nữ hoảng sợ vội lùi lại. Cành cây bọn họ vừa đứng tức thì bị cắt thành nhiều khúc, rơi rụng xuống phía dưới.

“Cường Đao ổ, Đường Hoa viên, hai người các ngươi thuộc hai thế lực khác nhau mà lại đi theo nhau tính làm cái trò gì đây, muôn nhắm đến ta đúng không?” A Diệt đứng ngạo nghễ trên một cành cây cao, đưa ánh mắt trách vấn xuống phía đôi nam nữ kia.

Lúc này hắn chợt nhận ra, gã đại hán thuộc thế lực Cường Đao ổ phía dưới chính là một tên đã từng thu thập chiến lợi phẩm, sau đợt thú triều tại dãy sơn mạch ngày ấy cùng bọn hắn. Khóe miệng hắn bất giác cong lên, ánh mắt không giấu nổi sự tham lam, trong nạp giới của tên kia ít nhất cũng có trăm viên ma hạch tam giai cùng chục gốc linh dược.

Gã đại hán phía dưới trong lòng kêu khổ không thôi, vừa rồi khi cùng tình nhân bên cạnh đi ngang qua nơi này, đã vô tình phát hiện ra A Diệt, gã cũng nhận ra hắn chính là tên có nhiều thu hoạch nhất sau lần thú triều.

Thế là gã cùng nữ tử này trốn tại đây theo dõi, tiện thể lên kế hoạch vây gϊếŧ họ Diệt. Nào ngờ cách nhau hơn trăm trượng, hơn nữa hai người này còn tận lực thu liễm khí tức, thế mà vẫn bị đối phương cảm ứng được.

“Chàng sao không phản bác lại hắn? Hai chúng ta hợp lực, chẳng lẽ lại sợ tên đó sao?” Nữ tử thấy gã đại hán im lặng không nói gì, khiến bản thân yếu thế trước đối phương, liền lên tiếng thúc dục, sau đó dùng ánh mắt khıêυ khí©h nhìn lên người thanh niên phía trên. Nữ nhân này chừng hai mươi mấy, ngoài thân hình nở nang ra, thì dung mạo tầm thường, không đáng chú ý.

A Diệt không nói nhiều, hắn cũng không thèm nghe hai người phía dưới nói thêm câu gì, ban nãy hắn đã cảm nhận được sát khí hướng về phía mình từ hai người này, như thế là đủ rồi. Không hiểu sao từ khi bước lên thêm con đường ma tu, thâm tâm hắn luôn có cảm giác thích gϊếŧ chóc, muốn tắm máu của kẻ khác.

Gã đại hán vội lấy ra thanh cự đao, đối chiến gay gắt với người thanh niên cầm chiến đao trước mặt. Nữ tử thuộc thế lực Đường Hoa viên, lúc này đã lùi ra rất xa phạm vi giao chiến của hai người, sau đó lấy ra một cây cung, bắt đầu xả tên tới phía thân ảnh kẻ định, trợ giúp tình lang.

Giao thủ qua thời gian chén trà nhỏ, A Diệt biết nếu không dùng thêm nhiều vật phẩm hỗ trợ, sẽ không thể diệt sát kẻ trước mắt nhanh chóng được, dù sao hắn cũng là một trong những người có thể sống sót qua đợt thú triều hung hiểm ngày ấy. Mà nữ tử phía xa tuy chỉ có tu vi tầng 8, nhưng kĩ nghệ bắn cung không tệ, gây cho hắn không ít phiền phức.

“Ta còn phải trở về gần thông đạo để chuẩn bị quà cho đám người Bạch gia nữa, không thể tốn thêm nhiều thời gian tại nơi đây.” Dứt lời, một màn quỷ dị phát sinh, toàn thân A Diệt bốc lên đầy hắc khí, khí tức trên thân cũng tăng lên bất thường, phóng thích ra luồng lực lượng hắc ám rùng rợn!

Một đao chém ra, thanh cự đao trong tay gã đại hán liền gãy đôi, lưỡi của thanh chiến đao không dừng lại mà tiếp tục bổ xuống, chia đôi gã đại hán đó ra. Nữ tử từ xa thấy vậy kinh hoàng tột độ, run rẩy hét lên: “Ngươi...ngươi là ma tu! Tại sao có thể vào được trong này?...Ta sẽ ra ngoài báo với các vị trưởng bối bắt ngươi!”

Thân ảnh cô ta toàn lực phi hành bỏ chạy, với nguyên lực phong thuộc tính, tốc độ phi hành không phải nguyên sĩ đồng giai có thể so sánh. Đột nhiên bảo cụ phi hành dưới chân cô ta dừng lại rồi rơi xuống, theo đó là thân thể đầy đặn không đầu cũng rơi xuống ngay sau!

Cách đó không xa, A Diệt nhìn vào thủ cấp nữ tử trong tay mình, miệng lẩm bẩm: “Chuyện ta là ma tu không thể để lộ ra, nên ngươi hãy giữ bí mật này giúp ta nhé, ta rất tin tưởng ngươi, vì ngươi chết sẽ phi thường kín miệng.”

Ngày hôm sau, hắn đã có mặt gần phạm vi thông đạo liên thông ra thế giới bên ngoài. Hắn đi tới khu vực sông Thủy Cái, bắt đầu chuẩn bị những món quà, để tiếp đón đám sư huynh đệ đồng môn họ Bạch trở về. Chỉ còn ba ngày nữa là thông đạo đóng lại, chắc chắn trong nay mai, họ sẽ về tới nơi đây.

Chuẩn bị xong, hắn lấy từ nạp giới ra một cái ghế đá lớn, được trạm khắc hoa văn rồng bay phượng múa rất đẹp và oai hùng, hắn cũng chẳng nhớ tìm được cái ghế này trong nạp giới của tên nào nữa. Thân ảnh hắn ngồi chễm chệ trên cái ghế đó, một tay cầm lấy thanh huyết đao, vác ngang qua vai, chờ đón những người đồng môn đáng mến.

Ads
';
Advertisement