Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Bầu trời đêm nay không trăng cũng chẳng có sao, chỉ một màu đen u tối tĩnh mịch, hàn khí thoang thoảng, gió thổi rét buốt. Trước một lối thông đạo nối ra ngoại giới, có một thân ảnh đang ngồi chễm chệ cách đó không xa, như đang đợi chờ ai đó tới.

Người này toàn thân bốc đầy hắc khí, không rõ diện mạo, nhìn thân hình có thể nhận ra là một nam tử. Bên tay hắn cầm một cây chiến đao huyết hồng, vác ngang qua vai, tay còn lại khẽ đung đưa theo từng cơn gió, khí thế phát tán ra như muốn nói người sống chớ đến gần.

..............

Tại hang động kín nằm sâu dưới nội môn Tọa Sơn tông, sau chừng mười ngày chịu đựng ma khí quán thể, Diệt Chúng Sinh hiện tại đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm, thành công thức tỉnh ma mạch trong cơ thể.

Hiện tại hắn đang ngồi xếp bằng, điều tức lại khí huyết trong thân thể, tiện thể dùng thần thức dò xét xem bản thân có chỗ nào bất ổn không. Trông bộ dáng hắn lúc này hoàn toàn khỏe mạnh, khí tức cường thịnh, trên người không còn một vết thương nào.

 

 

Thần thức hắn có thể nhìn thấy, bên trong đan điền của mình ngoài nguyên cầu đại biểu cho nguyên sĩ ra, còn có một hắc cầu đen thui bay vòng quanh nguyên cầu, cả hai đã liên kết với nhau. Hắc cầu đó hình thành từ Dị ma mạch, có thể nói hiện giờ hắn là nguyên ma song tu, tu luyện cả nguyên lực lẫn ma lực.

Điều này trước đó vài ngày mụ già đáng sợ kia đã lý giải, nói rằng nếu để ma mạch trong người hắn thức tỉnh hoàn toàn, chấn áp nguyên mạch triệt để, biến hắn thành ma sĩ chân chính, chắc chắn khi ra bên ngoài sẽ bị cường giả phát hiện mà diệt sát ngay. Dù sao hắn đang sống tại Phần Quốc, còn là đệ tử Tọa Sơn tông, ở trong môi trường như vậy nếu bị lộ là ma tu thì chỉ có đi bán muối.

Vì vậy mới có con đường nguyên ma song tu này, ngoài sáng hắn vẫn là một nguyên sĩ chân chính, sở hữu Nhân nguyên mạch hạ phẩm, nguyên lực mộc thuộc tính. Trong tối hắn là một ma sĩ, sở hữu Dị ma mạch hiếm có, ma lực tinh thuần đến mức đám ma tu quỷ đạo còn lâu mới so bì được.

 

 

eyJpdiI6IkwwRzNEdW9TYTRNYW5mZ3VZZEEzT3c9PSIsInZhbHVlIjoiRjhrbE1kcUZmbG8yTHlyWjNLSGJwR2YweVFic2hRY2d3YXN2TzVoRWsrYnZMNDFSK3hVRmxEQkxzQW5YVE9cL0xGVFhacCtWNVwvbVwvcWNmc0JGU3ZYUWcrOWxZR1NzZW9LTVFHUGVYdlBLMitnUW5vZkh5RWkrWTJRN25BOUVsUEEyWlJpZ2QrdGtON0RlbTFXSkZjSXNBeHBnT3VDSndDMGFHSFBOTTJwWlFIZ0xBQUVlVlBlS1o5Y1NhOEF1TFN1M3NcL2E4cVZHc0p2d2dCTFhFdHp2bFF6T3RJVXNTM2xRclRacXF3QnMzUVJVaUlhXC9Udk9FWXJHVnVSUEJ4ZUd0dWkwZHU5d1JlaEZRdDRRTVR3aklXc0pPS0dYN3JPb1JiR3I4QWRibWZydjJSc3BOdFpoN3ZiVDc5bndKbktuNm5lNjFiKytIT3ArWGp2OGhENWFVV1QxcXZVaEJ1TVBmVE1UN0VOdzNFeGVQcjZcL3lKanVTamNQeURWcVdUblJKcTVlSGNpOVI0aGhcL1NSZU0wczBFMHQ0Um9sQnFHXC80bnNcLzF2dXRDNFo1R2tQVSs0dHJRTExqTHRYUGE5SjZnN1Y4UDF1YWpmbnI5SkF0ZzZqWVhNTDJBUzhFMnFXcU9xNVVpMG5TNWI3QlBCZmRBOXNVQlhxejJkbHAwN2ZvTXdcL3hXVStQdDdQRVdTM0J5Tm10cHdZMStLSmhQenZ6WW1iN3p6V2YzUXF4YllKbGFCQWlmdkJyTmRndjVoS2hNVGhvbExEUmxUblAzUkl2ckZ6VjJ4Tkhvc2pWbzM4ZzZXNXlWK04wQ3pOQ2s3K1wvMjIrankrZDlRV1d5NE1NR2x2TGl4WnlGTmIzRDlwSm93eTV4V2FmeEU5VGkybjR4MENxSDBpMnhObEE0bCtPMEQrdGY2dUlwcEpab01QdjYrdWlnWGluSnlMbnJiUm5zaWdYdGQrbldweUlkaHBLZHJ6U3pXa3gwd0hjRnVWckQ2S0srS3JXTnVUK2dZZnFUMWF0MUFiS1RSYmRWXC96SFpUbkNnQjRqU3lYVTJnNWpUeldXWFArTHBNdmQwV0dYZUVXSEJOdzVBR3YzdXMrTDJcL2NCR3hlOEpMQmNBMHV3N2J5Wmh4R2FMeXBvditST1FvUnFtU3NuaVJjK2U0cjd6SEZHd1RDcU1SWG1ob3o4cTBOc3ZTRm15QjJRY05ncUVJT0F3Y1Y3WnVJb1NPUDBicW1YRGpIdENGdVhmc0ZWbUtETXhNZVA3MkpDd0YzM1Vyd3Y4ajUwOWZNYTQ4U0hvNjVHWTlvYjdcL3A1eldwTktwTWZiY0JoMmVpSkREXC95ekZwdmRBV3c0UWxNVVRmNGQyakhtZXMxeWYyeHhwdXZaYm83SVVCbE5UTjZnXC9UaHF3QWh0UzhRSE5tRnF2cXRwU0hoMVBUd0t4d3dQNitFZHV4YTNEN3VXZmlPZmJOQXJ5YlNDUjdkaGczaHZvQlZIblhhNUppYzV4b2REMGF5ajE0aUNFTElmSkxtTGFoYUNkN0JYR25sdVNxZGhqZjFGUXYwazhTclhnMk0wVDVwT3RvVE5wbkxyVjRIZHJMMk5yMUg2Q2JjTkhIYUpNdVhCU1B3OHhWVEtFdFd2S21naXo4ZVpDMmM5NW9vQ1d0Rkdxa2Zydm9JTW01TXl5MkpTZnRmQkJUY3RQbit3NDFYMWtYOWszQ2R4azFoQVFlUlhLY0VoV0cybFVHQWFiRkVRc3o3RkhEaFNpZ0xpMmFsQlRsYkpzSXBsNFFGTCs2SkQrSTJZQWF3WVJxcGIrXC8zQ25vdVBKdGs3SFJJUHl1bXhjb3EyNmJCQjVaam1Ud3B6XC9GTVRQSUlIR3NUZDRxVmtibzhFQ3VsaFpTZXJ2TmRKNUxpdnBmQmRJeGVlcVlhZEF1cTlVS2lDWStCVDFyNHI1WWp0emUrXC82NHJxMVpZM1JNZFdpUDdFM1Zld3pSN1JiWFJFK3l5aDlDM1FtUDJZYnIzNkp2enVWYTZRb1VNek1XK3VYMjZsOTV3XC9LMnBFam5iSENGK0NKMTFCS2pPbW5GeStTZEN5WGc4Q0d3SWRLNTBhV29cL0pDbWF3U0lOY1Q3UDVEYUR0V3Z0Rk5UNWtWdGRmeUFqRTB1S1FxUVRMbDRjSkVTXC9tRkw3aGlXTUF0dFVsVk4xN09SVUY1eGswMDJqMDF4UklXMVV6Uk16Z0VIQVlOZVdkSmlVVW0yeEwzRVwvdkpEY3F2ZWlreGQ2clB3T2RMT0o3NUdMc1orVmp3a0gxXC9MWWxKNDhFZ1phY0R4VldPMGpXYlwvYzEwUkhpU2lGeGhJWHpubk9LdEFIcHA1eXZ1eGZxTnNVd3dzXC9JNjQ5dWc1Tm1hRHVxZ0NEUlJaQjZKelBmTGZSdUswRHZwRk9xNzAzOUFUbG9neGIrbFZ5V1wvelRYXC9ZZTRLOXBwTGVmMFlYZ2ZocWMzcjlMNTZUREt2Z2t5RWV3VWZNVVRlcGtZb0dBKzFJMUFTYmVycW02UUc4SmlcL2QyemJVSkJndzJIbXBHdVhIN2ZJZXlzTVBcL3hMYzZISmtCMlVcL2FlZEMwaFZHZzJtS2tLeWNaU3k0dDVzbjUwNitFMXUyVE9cLzFMY0FCbjRiOUdFRmtKSlFGWGdqYnFnTWY3UmVXMXNyVlR4NHYwUVJvOWxTYVloWkJFUkdvRG80WFFqdjVFSWtWTGxyNDBwbm9XakFJR3NYXC9EZGhndExoU1ZhemhKZUF0M296Y2tTQnhDXC9SWVR2QVNXV21ZQ0tMeEw0QTRqRlBiK0x0eEFiUEM3SEtWNHBMeUEwZ3FmN0hCd2h3TUs1cDJnVGhhRWhaa2p1U29VQTFPTjRTUWRXYVp2TW9jTTAzMTNVSUxmTm9MOWt3c3hOMW5MYmFcLzVERStmbEdqS002ZlQ1WXVXZXE5NmYwcWxDRk12SFZ0czRZS1h1QXl4R1E2ZjlqSWFnM0o2cE1cL3AweE0zdUs3c2RUcEtSSG4zSldYQVozZStib2VCd2RxSVdMMHBndndqOGFGZUNhdWM0NUxcLzhpMTZhcEFsSFg2WW05TVVDd1dEZzZIaTNUTVAzMWF2MGU3WEpnZ3dRbHUzYzF2TVF5M1VcL012Y3dESjJGWFJxeHlyKzF4eGdxNW80WXdMdEV1Q2JlM2JjV3hvSUdQYTNcL09ScFI1bGhVZHc5SWlmRWlmT2ZST3lXb3dhZmRvYkNGT0tPdWttSWErV01pNHZRaXpHMFpRR1VkRzd3ek8yTTMxQjJRPT0iLCJtYWMiOiIwZDdmMTFmMmNmNTM5ZGVkOWYzNjM1ZTg0YjRjNzI1OTk2OGI0MDU0YmJiZTM3NGFkZDQ1YTA3OWQ1NjNkNDA0In0=
eyJpdiI6ImxaV2pyRHI5bFU2WmhSZkR1RGp0dHc9PSIsInZhbHVlIjoiRGRWME5nWWZCdTVGNjdwdVVrVzZuaWNJN3lweGVXVFZXYUNvdnBrSWtXd2h0dnVWandIcjRMeFRnVXBzZU9QR3QxeGVjN3FsWm54UDlFZnB0YStUemkzeWdiWjlSa1VHQk03d0p2eTN6ZUk9IiwibWFjIjoiNDNmNzA4NGU4MzBhODVlYzUzYmM2NzdkZmU4Y2JlYzRhZmRhOTRmOGI3ZDhlMzJiYWMzNmQ1NDZiMTdkYWEzZCJ9
Đôi mắt hắn từ từ mở ra, miệng hé mở, nhả ra một hơi hắc khí. Sau đó chậm rãi đứng dậy, vận động tay chân, cảm giác cơ thể không khác trước kia chút nào, chỉ là sâu bên trong đan điền có thêm một cỗ lực lượng hắc ám mà thôi.

Khi ma khí quán thể, cũng đã hỗ trợ tái tạo thân thể hắn, chữa lành mọi vết thương từ trong ra đến ngoài, nên lúc này hắn cũng chẳng bất ngờ gì khi thấy mình lành lặn. Hắn bước tới phía bà lão ngồi không xa, rồi ôm quyền thi lễ: “Đa tạ ơn tái tạo của tiền bối, hiện giờ vãn bối đã bước theo con đường ma tu chính thức, không biết tiền bối có điều gì chỉ dạy?”

Mụ già cười hắc hắc một hồi, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Tiểu tử ngươi cũng coi là thông minh, đúng là bà già sắp chết ta đây có việc cần nhờ, nên mới giúp ngươi như thế này. Nhưng với thực lực cùng sự hiểu biết của ngươi hiện tại, còn lâu mới thực hiện được yêu cầu của ta, nên khi rời khỏi đây hãy cứ hảo hảo tu luyện cho tốt đi.”

“Thế nhưng...” A Diệt còn chưa kịp nêu lên nghi vấn, thì mụ ta đã nói tiếp: “Không cần hỏi nhiều, đây là lễ vật ta tặng cho người chúc mừng ngày ngươi nhập ma thành công, thứ này sẽ theo ngươi suốt chặng đường dài sau này đấy, hơn nữa sẽ rất có hữu ích đối với ngươi.”

Vừa nói, mụ vừa vung tay ném ra một thứ bay tới trước mặt họ Diệt, chỉ thấy đó là một khối cầu màu đen tuyền to chừng nắm đấm. Hắn làm theo lời mụ ta chỉ, đưa cánh tay trái lên, chạm một ngón tay vào khối cầu, tức thì một giọt máu của hắn được trích ra, dung nhập lên thứ đen tuyền đó, lập tức nhận chủ thành công.

Khối cầu chợt động, nhảy lên cánh tay trái của A Diệt, hóa thành một miếng giáp tay bọc quanh cánh tay hắn, từ phần khuỷu tay kéo dài xuống đến cổ tay, miếng giáp mang một màu đen tuyền không mấy bắt mắt. Họ Diệt có thể cảm nhận được thứ này chính là một món bảo cụ cho ma sĩ sử dụng, nhưng hắn cũng không biết làm thế nào để có thể thôi động.

“Thứ đó là một món vũ khí đặc thù của ma sĩ, hơn nữa còn có không gian chứa vật rất rộng ở bên trong, tác dụng như nạp giới. Nhưng tiểu tử ngươi sẽ không thể chủ động lấy được đồ bên trong, thứ này đã sinh ra khí linh, mỗi khi đến thời điểm thích hợp, nó sẽ tự giác lấy vật phẩm bên trong ra cho ngươi!”

Nghe bà lão nhàn nhạt nói vậy, A Diệt không khỏi bất ngờ, hắn biết khí linh là gì, khi một vật phẩm vô tri gì đó đạt đến một tình trạng nhất định, sẽ sinh ra linh trí của riêng nó, được gọi là khí linh. Không ngờ cái giáp tay này cũng có linh trí riêng, nói vậy thì vật này thực sự là một vật phẩm phi thường đặc thù.

Biểu hiện thất thố của hắn đã bị bà lão thu hết vào trong mắt, mụ ta cũng không cảm thấy lạ gì, sau đó tiếp tục lên tiếng: “Trong đó có tất cả mọi thứ ta chuẩn bị sẵn cho tiểu tử ngươi trên con đường tu ma sắp tới, công pháp, ma kỹ, vũ khí, bí tịch, và cả việc ta muốn nhờ ngươi thực hiện nữa, khi ngươi có đủ thực lực, khí linh sẽ tự biết lấy ra.”

Xắp xếp lại từ ngữ trong đầu, sau đó hắn vội ôm quyền: “Đa tạ sự chỉ dạy của tiền bối, vậy hiện giờ vãn bối có thể ra bên ngoài chưa?”

“Nếu ngươi đã muốn đi thì ta cũng chẳng muốn giữ lại làm gì, ta sẽ thi pháp đưa ngươi trở lại nơi ngươi đã bóp nát tấm lệnh bài. Ta có thể cảm nhận nơi đó có một lực hút không nhỏ, rất nguy hiểm với ngươi, vì vậy ta sẽ làm chệch hướng chuyển tống một chút, đưa ngươi đến địa phương an toàn hơn!”

A Diệt vui mừng không thôi, vội vàng hành lễ cảm tạ mụ già, hắn cũng không khỏi chấn động trước thần thông của mụ, cách giới chuyển tống, còn có thể cảm ứng đến phạm vi đó, thật sự quá bá đạo.

Mụ già bắt đầu bấm pháp quyết, chỉ tay về phía thân ảnh A Diệt, miệng lại căn dặn hắn: “Nên nhớ khi thực lực còn nhỏ yếu như hiện tại, tuyệt đối không để lộ bản thân là ma tu cho bất kì ai, dù là người ngươi tin tưởng nhất cũng không thể, hay là đám ma tu khác lại càng không.

..Thứ bao bọc trên tay ngươi, còn có tác dụng che giấu khí tức ma lực trong người ngươi, chỉ cần không phải tồn tại thượng vị đích thân dò xét, chắc chắn sẽ không có kẻ nào nhận ra ngươi là ma tu!”

Lại một hồi đầu choáng mắt hoa, cảm giác quay cuồng buồn nôn ập tới, A Diệt cố gắng chịu đựng, lúc này thanh âm mụ già lại vang lên bên tai: “Ước nguyện cuối đời của ta đã có ngươi thực hiện, ta cũng không còn sống được bao lâu nữa, từ giờ ngươi hãy quên sự tồn tại của mụ già này đi, cũng đừng nhắc đến ta trước mặt bất kì ai...”

"Ngươi cũng đừng nghĩ lấy chỗ tốt từ ta mà không cần đáp lại, sau này nếu ngươi đủ thực lực mà không chịu thực hiện ước nguyện của ta, thì thứ đang bọc trên tay ngươi sẽ tự bạo với uy lực cực mạnh! Hãy nhớ, thứ đó đã đeo vào thì vĩnh viễn không thể tháo ra."

Cảm giác quay cuồng biến mất, hắn bất ngờ mở mắt ra, chỉ thấy bản thân đang đứng ngay gần hắc u vực, đúng tại cái nơi mà hắn bị đám người đồng môn vây công. Nơi này hiện tại chỉ còn vô số mảnh vụn bảo cụ, cùng với mùi tử khí chưa tan đi hoàn toàn.

Bước tới nhặt lên mấy mảnh kim loại cứng rắn, sắc mặt A Diệt âm trầm, đây chính là Cổ Thiết chiến đao đã bị hủy trước đó. Món bảo cụ đầu tiên đi theo hắn, cũng là thứ vũ khí hắn vừa tay nhất, quen thuộc nhất, lúc này chỉ còn là đống sắt vụn.

Khi hắn vừa gom nhặt hết mảnh vỡ của thanh chiến đao đó cất vào trong giới chỉ, thì bất ngờ có một thanh âm vang lên trong đầu hắn, giọng nói quỷ dị, không thể phân biệt nam hay nữ, hệt như tiếng ma quỷ.

“Chỉ là một thanh chiến đao hạ đẳng thôi mà, ngươi đâu cần gom nhặt như thế. Nếu ngươi thuận dùng dạng vũ khí này, ta sẽ cho ngươi một thanh chiến đao lợi hại hơn nhiều!”

A Diệt có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, liền chậm rãi lên tiếng: “Ngươi chính là khí linh của cái giáp bọc tay này?”

“Coi là thế đi, thôi không nói về ta nữa, nếu ngươi chưa có vũ khí thuận tay, ta sẽ cho ngươi một cái.” Thanh âm vừa dứt, cái giáp tay liền lóe sáng, một thanh chiến đao thình lình xuất hiện trước mặt A Diệt, tản mát ra khí tức sắc bén bức nhân.

“Đây là Phệ Huyết chiến đao, ta cũng không rõ có nó từ bao giờ, nhưng đã rất lâu nó không được dùng tới nên phẩm chất bị suy giảm không ít, hiện giờ chỉ là bảo cụ Huyền giai thượng phẩm thôi.”

“Huyền giai thượng phẩm?” Tay hắn hơi run cầm lấy thanh đao, hắn không ngờ nó lại cực kỳ đầm tay, cầm rất thích. Thanh chiến đao trông rất uy mãnh, thân đao có màu đen bạc phát ra ngân quang nhè nhẹ, được trạm trổ điêu khắc các hoa văn họa tiết rất tinh vi. Lưỡi đao sắc bén sáng loáng, có màu huyết hồng, tản mát khí tức ham muốn máu huyết.

Thấy hắn thích thứ vũ khí mới như vậy, giọng điệu khí linh đắc ý hơn vài phần, giải thích: “Thanh đao này có thể tiến cấp, chỉ cần hấp thu đủ máu huyết, giống với cái tên, nó có khả năng thôn phệ huyết nhục, giúp tăng cường năng lực. Tuy thực lực của ngươi hiện tại chưa thể thôi động thần thông của thanh đao này, nhưng dùng nó như vũ khí thông thường đã phi thường lợi hại rồi.”

Diệt Chúng Sinh vung đao không ngừng, làm vài đường cơ bản, cảm giác phi thường thuận tay, càng nhìn càng thấy thích thanh Phệ Huyết chiến đao này. Nhớ đến thanh đao của bản thân trước đó đã bị đám người đồng môn hủy, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, sát ý nổi đầy trong ánh mắt.

Khí linh cảm thấy hơi lạ, liền hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Hắn ta âm trầm nhìn lưỡi thanh chiến đao trong tay, chậm rãi đáp: “Ngươi có phát hiện, lưỡi của thanh đao này chưa đủ đỏ không?”

Khí linh như hiểu ra ý hắn, liền cười quỷ dị trả lời: "Hắc hắc, phải dùng máu người mới có thể nhuộm đỏ hơn được.”

“Đúng, nhất là máu của người mang họ Bạch!”

Ads
';
Advertisement