Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Trước ngày đóng lại thông đạo, một đoàn nhân ảnh cùng nhau ngự khí phi hành men theo con sông lớn, ai nấy đều mang nét mặt vui vẻ. Đoàn người này có tổng cộng chín tên, đều mặc y phục đệ tử Tọa Sơn tông, hơn nữa còn thân thiết với nhau hơn cả đồng môn thông thường, vì bọn chúng đều sinh ra trong một gia tộc.

Dẫn đầu đám người chính là lão già Bạch Hiểm Dạ, chuyến đi lần này người trong gia tộc bọn họ tổn thất rất ít, chỉ bỏ mạng vài tên, ngược lại có được thu hoạch rất phong phú. Bầu không khí trong đoàn rất vui, nhiều tên còn cười nói trò chuyện với nhau, dù sao cũng sắp thoát ra khỏi nơi này rồi, tâm trạng buông lỏng hơn rất nhiều.

Đến hạ lưu sông Thủy Cái, đám người bay về hướng nam, nơi này chỉ còn cách thông đạo nối ra bên ngoài chừng 30 dặm nữa thôi. Đi được đoạn đường không xa, đám người đã phải dừng lại, vì trước mắt bọn họ trông thấy có một thân ảnh đang ngồi ở phía dưới, bộ dáng rất quỷ dị, khiến lão già cầm đầu cảm thấy bất ổn.

 

 

“Chúng ta nên bay vòng, hay cứ thế mà phi hành qua phía trên hắn ta đây Dạ huynh?” Một gã trung niên phía sau tiến lên hỏi lão già cầm đầu. Nghe vậy lão già bên cạnh liền cả giận nói: “Hừ, hắn ta là cái thá gì mà chúng ta phải bay vòng? Hắn chỉ có một người, cho dù lợi hại đến mấy cũng không thể chống lại nổi chúng ta, vậy thì sao phải sợ?”

Bạch Hiểm Dạ giơ tay lên ý bảo mọi người im lặng, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Chúng ta cứ đến gần hắn chút nữa để xem cho kĩ đã, không hiểu sao ta có cảm giác đã từng gặp kẻ này ở đâu đó rồi!”

Dứt lời, lão ta liền dẫn đầu phi hành chầm chậm lên phía trước, đám người đằng sau đảo mắt nhìn nhau, sau đó tất cả cùng bay theo, tinh thần thập phần chú ý đến tên gia hỏa phía trước kia. Trong đoàn có không ít kẻ tâm cao khí ngạo, cho rằng nhóm mình đông người thì sợ gì một kẻ duy nhất, chúng làm ra bộ dáng khıêυ khí©h, bay tản ra hai bên, chứ không phi hành chậm theo sau lão già cầm đầu.

 

 

eyJpdiI6IjhDVlJLYlNyVU5Cd1RjaFgxWnJ2VlE9PSIsInZhbHVlIjoiUkd2Q0V4N25Hbjd0Y3JDT2VqZUgxOVZoc3ZPdlFCdHZ4UjlNcGdhWStpOWt2ejYrXC9WV3NnaytuQStxTWRTaXNjcGZvR21cL2JsOURaMjR4TFFTRnJFZVQ2XC9xNTRmNVlrN2Vra2t1b0k3Unl2Mzk5VDJLdDNQd0xRc0FOWG4rYVBsdDZFXC9pZkxLcStOaFFhZzFHR29UekZOaHdQS3RFXC9zUzZ4clRXeE0wamdLMVBFWE1pODlFNVwvY0xNaUxjTlk0ZXg4eUlSNEhucVUrM3RZT2JQc2RKRmFTUERZWE9IVkxxRnRKN255OWJmRGtZbWprREY5eWJBS1F6ZlQ0dUMzVlV6bW1GY3YwS2xFU2ZEbjhQR1JHQksrTFBJVE5GSDd1VjFJcUhzaEFlTGZRRHZ3RVVDOG9pNVJNb3g5Q09MYWdcL2E5RlVZSjFkRmo4c0xHM0NZQlJZS0R2VkptY1oxR1B5aG9ycVl4WVd5aVEzOStqTUphR3BkaisrMGRMTHpaeWFJTHA3YmR0N0trRzRZREFMZitNb0tvd0N1MlBlMmkwYjg2cnJmdzJ3N2dUbTc3NWIrcmU5M2drTnZvcGZlNTJoU0s0V2ZtV0w5cmJvN0hcL3RmQjJZV0dLeUFaTk4xaEhwVDhoN1IyYVRLWWhvaUI0WlRpd05vTHNzM2dHODVoWjNBYnR2emhyTHFWV1VYSTlLODFMNWdVSlRRcUhrK0k3OUs0Mmx1Ync1QTdtb0d2Z1lMUFJsaXVtM251VUdvdkREMTNmV2g4VTN0MDRxb1wvQ3FGXC9VZW9JSjhvT2owcGpBVzNpUGlrVHFtOWoxXC9RMWxrQzJBRk5YcHY4UWdPWTJOZkNzbnNhTmJFY3VqQlgwd2xMdk9FQVZyb2JYT3FRV0FzekNCc0p6OXFjbWdJYkNzWDhBcnZiZ0VPSUZuaW9GcTdWcVliVDJMZFwvYW5KZjNvTzF2ZVpRYk8wbDF5Zk1VdmY0MXp6bzF4Mno5TWtObkxVWXE2a2FhMWxVV3hnOVA3TGxCODVFXC9RZHRnR2lyRHhMVHZNbXhWNmlzeFZCbGNiSTNhek1VeXhoYkRkUFhzZFwvUHc4RGEwUlwvcXJBZkZGOHRPZTdsVnRYQ0lnaG1PT3hmUFJ0OHRXektUWXpYdEVpdndPWjhwY1A5dTZcL2lIYUZ5QzhkZWNGR1wvTko2MzViZUwwVnhVcUJZVDdCNlpKV3BKR3J2R0xCVEZXRTFMNHdCS0RoY25ITGJrT25kYkhkeU9obkc1MUU1c011K2loTDZ4enBleERHM3RmSU10MkZBQU9ndGtSaENPRmR0TVwvZDd3Q2JcLzdVYjFhMGZwUko2cGQ1QUE5bks4aXhqSG44bk9nUG0reHZ1d1k2QkowM3VkQmdRM2liTHdmQzM1OU5RK20zYlJTbUcrTDJtOXRMdGJyN2JPampXdHYxWEJ2ZURyMlZ1Q2RlSkJlTmJ3WDdpdE9SVThEME1jM3VsU3dLWkp3WmdBcUo3R0hMcitTUG9xSGtSeVFCdXJFTlc4UDNBY3lkY05NaUx5XC9CdmpjVUdIcExSUnhPNXNCVjBPNnlyRUp2NXZXd2hBdjE3Q3Y4Qk05NDNRaWFtMWlyY0ZiTHBOelRzUlNCTDJOVU9EQ0loemdyemRGVUV3UklTb204ZE9vKys5ekFCd0dtbEFVR0xxa3I2T21EZkZaaUFNVm8xVzVycURIUnVzVXBxNlU5anZIaUlQdTZTMk9IalwvZjN4R2Z3SVZTclYzRGRDZUw5RWZCQUprSGl4VTBzbzhBN1VOdnNQWGlhN2c3bU9QVGExNWg3enVaWmdza0pxMFZvZlo4M3pycmp1VFc0VFhHSFBlUmN4blBpZWxoYTQyZTVtcThhUFwvd3p3Y2dUQzd3YkRLYm5DaHNwOXoyaWlxeUhLb1NEMDVIZklWQzQ4SjVBRnhzblIrNVZwekt1UFNCWUtiZm9kQ2YxdHNIVGdIOUl0WlN0TGorR203Sk14bTdNNGsxVkxiUFwvWTQ4M0VIN1ZXdnhGNGtaOFdcLytaNHJSTVNZWHFIU2tMTWNjOTZrT1RCZ2VyeVlUNU5BYXg1MlQrdFp5NVBKWDVlQlFLaGRmMHgxOUp3clZWUmduUGxZYmM0RHcrV0pwNmd4Q29OSFJXQVdwdWdtU1U4N2pUXC9jaHRDNGhwSGdGYjF4dWFjTHhoMEhLTEk3UE9BUDFLb29LdXZOV1wvRGRDdjBPaTQwenBVWUdcL1h4MU5FQ0xUNVI3c281bGt4Q1RQaFwvOVRLTkNWTE1OU2RTc1VmT1RCeGs2d0ZCUUNEU24zXC9FOGdOK1k0WEdlQVpPSGQxclBoOXBqTkd6NXhqMU9LQTR6dTNDekJSazEzR2duejJMMUU4VE9pWFdsVmhWTXdkWlAzK2VLbG1PXC9hdmpEbHJqNjA5dUJHMmh1eDl3SEZxYjNDODg0Y2tHamJZM2p2QkxqMEhzRkhvbFc5dys5KzBlN0pHdmNPQ0pNS3VwU3U2bzJxVFNJdnBqUnZpZWo3SDROSzlyQlBCeXpjU0VVaHlBdnE4Q3B6YzNtIiwibWFjIjoiNjEwMjgzYzg1YjUzODlhM2Y4M2RiZGIzYjkyMjgzYjE0Zjc5NzcyZWU0MTI1MzEwMjdiNWU5MjlhMjEyNDBhMCJ9
eyJpdiI6IjluYVFYdWJZNDVPK3NCcFBiN1VaK1E9PSIsInZhbHVlIjoibTFVWUIzd2NIbWtPY3JBWUVrNHN6ZG9GTExZSVRQQ08wVHBXclI0Tm1NTkN2Nms4RlIwajVhVTF2Sll0YkdKSWl4VXViXC9ienBMNXcwREI3Y2Y0OXY5Yms4XC92bno1VHFSeVlPR0FSXC9uWFE9IiwibWFjIjoiZmYxZjc3ODkyYTE4MDk2YzgwYjU0ZWUzZGEwMDExMzRjZTc5MjFjNzZkMmZkYzgwZWIxN2E1OGE1YThkMTQ2NSJ9
Nghe ngữ khí cuồng ngôn của đối phương, cả đám người này đều nổi giận, mấy lão già tính khí nóng nảy, càng giận dữ hơn nữa. Một gã chỉ thẳng tay tới phía thân ảnh hắc khí mà quát lớn: “Bớt cuồng ngôn đi, dám cả gan nói những lời này với người của Bạch gia ta, tiểu tử ngươi quả là chán sống rồi.”

Nhiều kẻ đã phóng xuất ra vũ khí, bộ dáng lăm le muốn lao lên gϊếŧ chết đối phương, để xả cơn tức giận trong lòng. Lão già Bạch Hiểm Dạ vẫn âm trầm tại chỗ, đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm đối phương, không hiểu sao sâu trong lòng lão nổi lên một nối kinh sợ, hơn nữa lại liên tưởng tới ánh mắt đáng sợ, của tên thanh niên mà mười mấy ngày trước lão đã dồn tới chỗ chết.

Thân ảnh bốc đầy hắc khí đứng thẳng dậy, một tay nắm chặt thanh chiến đao, giơ ra phía trước. Tay còn lại hắn khẽ búng, lập tức một miếng trận bàn trôi nổi bên cạnh liền khởi động. Âm thanh ầm ầm vang lên liên tục, bấy giờ nếu nhìn ra xa, mới có thể phát hiện có vô số trận kỳ, đang phát ra quang mang sáng chói, liên kết với nhau tạo lên một tòa pháp trận khổng lồ.

Không ít kẻ trong đám người hoang mang, nhiều tên còn rục rịch muốn phi hành bỏ chạy, lão già Bạch Hiểm Dạ liền nói:

“Không cần hoảng, pháp trận này có lẽ chỉ mang tác dụng vây khốn thôi, nếu có khả năng công kích mạnh mẽ, thì khi vừa tiến vào phạm vi này chúng ta phải cảm ứng được rồi. Hơn nữa diện tích trận pháp rất rộng, chúng ta lại đang ở tại vùng trung tâm, muốn bay ra cũng không còn kịp nữa!”

Mấy lão già có thực lực tổng thể mạnh nhất tại nơi đây cũng gật đầu, biểu đạt rằng lão già cầm đầu nói có lý. Trong số họ có vài người mang năng lực cảm ứng sự nguy hiểm rất cao, nếu tòa đại trận này chứa thủ đoạn công kích cường đại, họ đã sớm phát hiện. Hiện giờ xem ra trận pháp này được kích hoạt, chỉ có mục đích vây khốn bọn hắn tại nơi đây mà thôi.

Một vòng quang tráo rộng hơn trăm trượng hiện ra, nhốt thân ảnh hắc khí cùng chín người già Bạch gia này lại. Đúng như Bạch Hiểm Dạ suy đoán, tòa pháp trận này có tác dụng chủ yếu là vây nhốt, khiến những kẻ bên trong không thể thoát ra ngoài được, trong một khoảng thời gian.

Lớp màng chắn bên ngoài còn có một công dụng nữa, chính là để che đậy những chuyện phát sinh bên trong pháp trận, kể cả khí tức và âm thanh phát ra lúc chiến đấu cũng đều có thể giấu đi. Điều này để tránh trận huyết tẩy đám người Bạch gia này bị kẻ khác phát hiện, dù sao thông đạo gần đây cũng là lối ra của đệ tử ba thế lực, Tọa Sơn tông, Khống Trùng quật, Thuần Nữ phường.

Bên trong kết giới, mọi người dò xét một hồi, sau đó mới an tâm lại, rồi không hẹn mà cùng bắn ánh mắt đầy sát khí về phía thân ảnh hắc khí phía xa. Một lão già cười khinh thường, lên tiếng: “Gia hỏa ngươi nhốt bản thân mình cùng với bọn ta trong đây, đừng nói là muốn một mình độc chiến với chúng ta nhé, haha.”

“Đúng là một kẻ không biết trời cao đất dày, bọn ta cũng sẽ không vì ngươi có một mình mà chủ quan đâu, nếu động thủ thì tất cả chúng ta sẽ cùng nhau xuất kích, nghiền ngươi thành tro.” Một gã trung niên khác cười nói, bộ dáng không hề coi trọng kẻ trước mắt.

Bọn chúng kiêu ngạo như vậy cũng không phải không có cơ sở, vì hạ vực trong Vạn Dược Giới này không thể chứa được nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh, mà đối phương đã không có thực lực cấp bậc đó, thì bọn họ có chín người, còn phải sợ ai. Hơn nữa lão già Bạch Hiểm Dạ cùng hai kẻ cao tuổi khác, nếu tung ra mọi thủ đoạn cũng có thể đạt tới chiến lực bán bộ Hiển Hóa.

Trong kết giới chỉ còn có những kẻ chắc chắn phải chết, không sợ bị người ngoài nhòm ngó nữa, nên nam tử thần bí đã tản đi hắc khí quanh thân, lộ ra thân phận, rồi âm lãnh lên tiếng: “Đám tạp chủng Bạch gia các ngươi dám vây công, ám toán sư huynh đệ đồng môn, chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà muốn đẩy ta vào chỗ chết.

“Hôm nay, ngay tại chỗ này, ta xin thề sẽ tiêu diệt toàn bộ những kẻ họ Bạch gây nguy hại đến ta. Trước tiên sẽ là các ngươi, sau này Bạch Trình cùng Bạch Hóa Nguyên cũng không tránh khỏi cái chết!”

Nhìn kĩ dung mạo của người thanh niên trước mắt, ai nấy đều cả kinh há hốc mồm, không ít kẻ đưa tay lên dụi mắt, không dám tin rằng hắn vẫn còn sống. Nhưng cơn kinh ngạc qua đi rất nhanh, vì bị cơn giận dữ khi nghe lời phát ngôn của đối phương thay thế.

“Cái gì mà gϊếŧ hết đám người bọn ta? Lại còn gϊếŧ cả Bạch Trình huynh cùng Hóa Nguyên thúc tổ nữa chứ? Haha, đúng là tiểu tử nghé con không sợ cọp.”

Tên khác phẫn nộ quát: “Ngươi đã may mắn rơi xuống hắc u vực mà không chết, thế mà không biết chân trọng mạng sống lại tự tới đây nộp mạng, quả là ngu không ai bằng. Để ta tiễn ngươi xuống suối vàng rồi thỏa thích hồ ngôn loạn ngữ ở đó nhé!”

Sát khí trong mắt lão Bạch Hiểm Dạ cũng đã dâng trào, lão không thể để kẻ trước mắt có thể sống sót trở ra khỏi nơi này được. Tuy rất bất ngờ vì đối phương vẫn còn sống, hơn nữa còn khiến thâm tâm lão có cảm giác e sợ, nhưng lão nhất quyết phải gϊếŧ cho được hắn. Quanh lão có rất nhiều người, thậm chí có kẻ còn mạnh ngang mình, lão không tin không gϊếŧ được tên này.

“Nếu tiểu tử ngươi đã tự ngạo như thế, thì hôm nay Bạch gia chúng ta cũng nên cho ngươi biết thế nào là sức mạnh chân chính, muốn cuồng ngạo thì phải có thực lực tương xứng mới được.” Nói xong, Bạch Hiểm Dạ đưa mắt phân phó với đám người xung quanh, sau đó kẻ nào kẻo nấy đều lấy ra vũ khí, bay tản ra xung quanh bao vây thân ảnh A Diệt ở giữa.

Nhiều tên cười hắc hắc, những ánh mắt khinh thường cùng châm chọc nhìn tới phía hắn, như thể tính mạng hắn đã nằm trên tay bọn chúng vậy. Diệt Chúng Sinh cười khẩy: “Tất cả các ngươi đã bị một mình ta bao vây, giờ nên chết được rồi, làm chất dinh dưỡng giúp thảo dược trong Vạn Dược Giới này sinh trưởng tốt hơn đi.”

Hắc khí từ thân thể hắn ồ ạt phóng thích ra, khí tức sức mạnh tăng lên đột biến, vùng không gian nơi đây khẽ lung lay, vì không muốn chấp nhận độ mạnh mẽ trong nguyên lực hắn. Chín tên họ Bạch xung quanh cả kinh biến sắc, khí tức giao động trên thân A Diệt lúc này, đã vượt xa Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong!

“Không thể nào? Đây là khí tức của ma tu! Ngươi sao có thể lại có cỗ sức mạnh này?” Bạch Hiểm Dạ biến sắc, thất thanh thốt lên, con ngươi đã co rút lại từ lâu. Cơn sợ sâu trong thâm tâm lúc này đã nổi lên mãnh liệt, khiến thân thể lão có chút run rẩy.

Giơ thanh Phệ Huyết chiến đao lên, Diệt Chúng Sinh mỉm cười ngắm nghía: “Thanh đao mới này của ta đã được ta dùng để gϊếŧ không ít người, nhưng ta chưa từng để nó thôn phệ huyết nhục những kẻ đó, vì ta muốn các ngươi chính là những tế phẩm đầu tiên!”

“Vυ"t!” Thân ảnh đầy hắc khí chợt động, biến mất vô ảnh vô tung tại vị trí ban đầu, đám người đang ngự khí trên cao cả kinh, vội đảo mắt dò xét xung quanh. Chợt một tiếng hét thảm thình lình vang lên, chỉ thấy tên trung niên tại một hướng vắng người, đã bị họ Diệt cắt đứt yết hầu, chết bất đắc kỉ tử.

Đâm lưỡi đao vào giữa ngực thi thể tước mặt, A Diệt mỉm cười nhìn bảo đao thể hiện uy năng của nó. Toàn bộ huyết nhục của tên trung niên bị hút vào bên trên lưỡi đao, không tới thời gian chén trà nhỏ, toàn bộ xương cốt, máu thịt đều đã bị lưỡi đao thôn phệ, chỉ còn đống y phục rách rưới rơi xuống.

Ngắm nhìn lưỡi của thanh đao đã có thêm chút ánh đỏ, A Diệt vui vẻ không thôi: “Chỉ mới hấp thu huyết nhục của một gã Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, đã có cảm giác sắc bén hơn chút rồi, ngươi thật tuyệt vời. Tiếp theo cùng nhau xử lý nốt tám kẻ còn lại nào!”

Ads
';
Advertisement