Bình nguyên lộng gió, im ắng vô thường, thông đạo tại cánh cổng hắc thạch khổng lồ đã đóng lại. Lão già họ Tần râu tóc bạc trắng, nhẹ nhàng đáp xuống một tảng đá lớn, chuẩn bị ngồi nghỉ ngơi tại đây.
"Bốp!" Đột nhiên một bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn vỗ mạnh vào sau lưng lão già, khiến lão đau đớn kêu lên một hồi!
“Tần sư đệ, lâu rồi không gặp, lần trước khi ta thức dậy không biết đệ đã trốn đi đâu, lần này thì đừng hòng nhé hehe!” Thanh âm trong trẻo vang lên, từ phía sau lão già có một thân ảnh nữ hài nhảy ra cười đùa.
Lão già vẫn đang không ngừng lấy tay xoa xoa phần lưng vừa bị nữ hài vỗ, sắc mặt trở nên khổ sở, đối với nữ hài van xin nói: “Tọa sư tỷ đừng hành hạ bộ xương già này nữa được không? Tiểu đệ chịu hết nổi rồi.”
Nữ hài khả ái giơ tay kéo lấy bộ râu dài của lão ta, sắc mặt cố làm vẻ tức giận đáp: “Lần trước đệ hứa với ta rằng lần sau khi ta thức dậy, sẽ đưa ta đi ngoại quốc tiêu diệt cả đám tà sĩ, rồi bắt thật nhiều sủng thú quý hiếm. Giờ định khi nào mới thực hiện đây?”
“Hiện tại đệ đang thực thi nghiệm vụ của tông môn, để lần khác nhé.”
Nghe vậy, sắc mặt Thanh Loan càng không vui hơn, cánh tay nhỏ nhắn cầm nắm râu của lão già khua qua khua lại, khiến lão chỉ biết chật vật hướng cái đầu theo để tránh việc bị dựt đứt đám râu trắng đó. Trông thấy cảnh tượng một tiểu thí hài đang hành hạ một lão già gần đất xa trời như thế, khiến không ít quản sự phía dưới quay mặt đi, không dám nhìn lại.
“Hồi đệ còn nhỏ ta tắm cho đệ suốt, vậy mà giờ đủ lông đủ cánh rồi chẳng xem người sư tỷ này ra gì nữa phải không? Lần này đệ mà không đưa ta xuất ngoại, đừng hòng ta để yên cho!”
Bàn tay nhăn nheo vội che cái miệng nhỏ xinh của nữ hài lại, lão già đảo mắt nhìn những người khác rồi khổ sở nói nhỏ: “Sư tỷ đừng kể lại chuyện khi còn nhỏ nữa, người khác nghe thấy thì mất mặt lắm.”
eyJpdiI6IlJIZDdqRllkcUNCZ0x5YUdMbDFYbXc9PSIsInZhbHVlIjoiNUFTWlJlakhHZGRDXC80UFZia29RYkdkejFIK2gxRWpqNDh1NjFhZHZtQml6bjNUblI5R1NIR3BzOVNIa0NESU5SbjNhaXRKQWMraCtxZXRWYit0cGp3MXluMnVBNTdyUnhrN0JCQ1hGWFZTVjdWZHhIWXF3OE8rNzliUlFsOEtDNEdQZDRZRTk2XC9YZkdDb2xEOHhReEphZnZzWDJqSWZFZzZQcldUeW56Y0JnYTJPOFl5S1BzYzhqbWRvYjcxdlJGSVdIRlwvNGtvUkwzdWxQalFTWml6QTdsVHFLVGltcnBpYUlDMDJ0VkptM3FUQmxZUGRLMGJUcDZwZ21QZE5IQmdPSWNZNERacDlnRnk4UG4zTE43YnEyRUxFc056NkRPY3hsT1E3SE12ZVUrdmx0T29oWUxmVlBwN3pjb0JvY3BJRnlSN1ppNjFEeVdvdk5Xc1pXWmhJck1PS0g4Zkt6a1pYazZBTmVONzJ3cEZ4Z3lLNmhiZEJnMUNCcWJaRHVsamNDXC9qa2ZnazlpYnZEZldWN2VKTXB6ZHdDaFpBQnlyeHlIdU1udkRsdGVVXC9ldzZnRjBoR2FqSDdaZjljNFlcL1BvV1RMc0ViamRoMTRhRkdiVUROUU5aN29UbENybHdXbjFMOTFBcVZ6OVNvZHh3OHZBSDFDTzZLWUV0QVBjRTNZcjBZMTVNQjRnb1JkZk1tcGhnSUg3cDBxZm8rdVA4bEx2MXg5VW05OXNqRzZENUtJU3FkR0wwM1Y3anU1THk0OVJUdUtLSm8wWmpYcTVnMFFPNlNLZVprNE1XMGU5KzVIQkN1d2t2N0tVc3BrVFhzQWRxM3RSQjE3MXU2c3dVRVprY2dTMXNyZDU3K1EzNWUrU2hoTk9hSlAxV0dhXC9RY1dNSWdFaFQ1ckxyM29VRDFHTEd0STkzUzM2cnYzcUlzcFlTT0hGaWNjY3JUSHlqZTlqK1hVRHV4Qkk3V05DdmMwQzZGbkpueit3XC9cL1o0T1dibnZcL3hubVdiS0NhY3FPa25WNE9aeDJCUW1iWU5NaFFuT280TlJQXC92MzBKUnVkc1orSjRIZVJHOHNqM29nSUhRWU9ObjFOenFkZEU3QXhyWHJNdGt6YURDSmMyMVVWYm9Fa3h0dGRlUlhLOTBKSnVWYXBhejNjNzJLTEtZNElrOGJZYWN3M1lHU0k0Tzl1Tkh3TlBwc2lyNGZPS1BVNys0aTRTT1ZxN09GY1VDcjdwcXVRNUtwM1I3dm1UdmluS0UyXC9vTTYwUTlIbTZYQ3RkalVRVTlCOEdMUEtUUE56MnlXcjJoVTQ1M1wveDFWeVc5cmdjNTN6ZFg3NFpLUW1GWGdiSXRCMjhzQ1V4OUVrOFhYWTVFVWo1emFBVGNOZFp4ek11dFVMcUtIaGQzZGxPOThqU1dZQW9MNXhreHFhN1VtV0hzcWtyelhhTXFrdSs4YjZIQkJSXC9nTjVjRTYxTFJzRFRRUHF6bzdYRmEzc3Erd2s3cllNdVJaM0ZIOUJzK2RRaGoyODhrYURuYmRYd0JDdlwvRlBQTGNkbDlqNWkyVzl0UDJzQk50emhRU0JZa2NXYUM1Rk5pNVJwNnl0NStDcDJ0c2ZBdVdzblFTTEZoc014a1ZLNDgwdTJZdVhFR0tIb3Z6Z3VwMzR1UDVnSVVPSUNBUmNBYXM0QjU0YUZEYUJKS0hiVkZ6S3RrWWlnclpYcURZdGlWZzM2MlE1UlZxK1RGWDc1c1dWOTlkUCtUOXJWRVZNN1loYVJxaGZRSWxIUXU5TEhzREg3c1lsb2h4blo0R2Y0WG1hTGZoc3VqWEpBSmVIVDZkU1hXRFlVVDNJOGpaMTRDUFE2K25xdzM1T3NHV2dabTZnVlF3NjhsZ3lqdVFMXC9LTzcwa0xDSklseE1HTzlMUzlubjB0R2NVWktIaUllbG9BSWlMemdteWxqajI2UTBZVzRPQmlXZWNEQmp1OXYxT2Qwc1pHTzIwbzd0YWtvVlBDcitLT2tvb1I3TXpLYU5SZ3lzVktUbHpCVE5XK3locUdLUXBMMlJTTDloeVVlNGZXd3VSZ016bnd4Z0RjT2FjZmZiQ3d0M0xRNmhVamY3XC9SRm03VXFUeHhsN05zSTB5QldjQ0RubUFpM0RFaWdcL0xWenFvMmFcL2R4WWNRcTA0VlVoSTF3WjdsZFVjZ1pBa1dmUDFjSjVISXJBYzZXdDBDaFREczNjNzNFTHEyemVRQXZrUHF5NW96YjZXTHh0dXZNcjZrYndhdlkzb3FUTWZHSmpKcm9LSzREYk1cL0JlaHdHb0FFVFQ0REFVQUhmMk4rZDRLU3dHRjdsQzN2ZGdcL2pKVUJIeGE5clhxaDlpdjRlekRJaU1zRFpReitEV3JcLzAxa09KVFZ3ZnBIOUI0V1dTYkp5bVFrUjhBVjZXQVJaRXFPZnJhcGNKRkRuK1VxT2xEWU9sZGlLWGxyUzh1MFRzRG0remRuMGlRYXZleTVaN0NXbVNrOG40QnNPUnYzWGY0aTYwOXk2Z1dVV3YzdFJnXC9qSHcwOEF4bHVyWE1cL0VNUyt1ZVVGSHNhN3RRM2loZUJiU2FkalI0aDBvaWU0cW1oekNiMVVVSnBSU1kwV1BzKzg1RUtJallsVzBOZ2sxWGVKOGFxaDgwXC9xT1NpRUZXYWI5b1FveG1RZkVYZ3lPUit6bXNyRkNrUkVwOEFWWDE5OVFqOFBHdktnTDlnWmhZUUYyS1JsZ0ZDeVlhRGt0WG5RTkFyckFwT2hubUNFQT09IiwibWFjIjoiOWQwMWIwNDZjYmU5ZGUxODUxODFkZjVmOGYzN2VjYzFmZjQyYzg5MTdlMzVlZTE1OGU5MmM3NjgwMGQ3ZDJkZSJ9
eyJpdiI6InNEbzhFMTdQQ1pKUnhXVmxsUmlNT2c9PSIsInZhbHVlIjoicWNyVzk0RnRXcXJuWE83RXZRS3hhM1M1VDNoYlRBdlFiMk9WWmlla2pQMXpQMEhMdUQwZXFVTkFPUDloOTd2K2NyRkhBOHNmblFPWjlRUXZxdVFZNmx3NWw3RFVDN1p0bW1ISGxZbjd3QkU9IiwibWFjIjoiMjdhMDM4YjQ3NmE0ZGNiNTQ5Nzk1MjhjZTIwODliNzViYjFjMzQ2ZWZjMmI1OGIxYmVjMTg4NmNlZGY3MjJhZiJ9
Dù có hộ nhau khuyên giải thì cuối cùng ba người kia cũng phải chịu thua, lão già khọm nhom họ Tần với vẻ mặt buồn khổ, cùng nữ hài Tọa Thanh Loan hóa thành hai luồng độn quang, bắn đi tới chân trời. Hai người còn lại chỉ biết bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vậy là công việc tổng sự canh phòng tại nơi đây, chỉ còn có hai người họ.
“Nam huynh, huynh nghĩ lần này đệ tử thấp giai của Tọa Sơn tông có sống sót được quá 20 người không?” Nữ tử quyến rũ đang ngồi hưởng trà cùng trung niên họ Nam, liền hỏi người đối diện một câu.
Vị trưởng lão Khống Trùng quật suy nghĩ chốc lát, rồi trả lời: “Có lẽ được, lần này ta trông thấy trong đám đệ tử Luyện Nguyên cảnh của họ, có vài tên còn phi thường trẻ tuổi, rất có tiền đồ. Nếu Tọa Sơn tông đã chấp nhận để đám tiểu gia hỏa đó, được tiến vào bên trong Vạn Dược Giới, chắc chắn họ đã phát cho bảo vật giữ mạng rồi.”
“Huynh nói nghe cũng có lý.” Mỹ phụ họ Nghiêm đáp, ánh mắt lộ vẻ suy tư như đang tập trung nghĩ điều gì đó.
Trong khi đấy, tại bên trong mảnh không gian rộng lớn, tách biệt với thế giới bên ngoài này, những đệ tử tham gia của các thế lực đang không ngừng hành động, tìm kiếm, thu hái linh thảo quý hiếm.
Cổng nối vào bên trong Vạn Dược Giới chỉ duy trì ổn định chừng một tháng, nên trong vòng một tháng này, mỗi một đệ tử phải tìm được thật nhiều dược liệu nhất có thể.
Một thanh niên dung mạo bình thường, đã bỏ đi bộ y phục đại biểu tông môn, mà khoác lên người bộ hắc y, di chuyển nhanh chóng dưới một khu rừng nguyên sinh hoang dã. Trong tay cầm theo tấm bản đồ cổ, sau 30 năm chắc chắn trong thế giới này đã có biến hóa, nhưng dựa theo bản đồ vẫn sẽ biết được đại khái từng nơi.
Ngay khi bay vào bên trong thông đạo, trải qua một trận đầu choáng mắt hoa, A Diệt đã xuất hiện ngay cạnh cánh rừng này, xung quanh không phát hiện thêm bất kì ai. Nghe nói người tiến vào bên trong thông đạo, sẽ ngẫu nhiên xuất hiện tại nơi nào đó trong phạm vi ngàn dặm xung quanh cái cổng mà họ thông qua, nên hắn chỉ có một mình tại khu vực này cũng là điều bình thường.
Trên cánh tay trái của A Diệt có một trận bàn nhỏ, thứ này chính là dụng cụ tra tìm vị trí của những người đồng môn, được quản sự đeo lên cho từng đệ tử, hắn liền không chần chừ mà đập nát. Hắn muốn được tự do hành động một mình, không bị bất kì kẻ nào phát hiện tung tích, chuyện sư huynh đệ đồng môn sát hại lẫn nhau để đoạt bảo xảy ra không ít, nên hắn rất cẩn thận.
Hiện giờ chỉ chiến đấu bằng kĩ năng của bản thân, thì hắn đã có thực lực của Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong thông thường rồi. Nếu kết hợp thêm pháp trận trong chiến đấu, toàn lực thi triển mọi thủ đoạn, nói hắn vô địch trong cảnh giới này hoàn toàn không có gì sai, thậm chí có đủ khả năng chiến một trận với bán bộ Hiển Hóa cảnh!
Biết rõ chiến lực bản thân như vậy, A Diệt mới đủ tự tin để đăng kí tham gia chuyến hái thảo này. Mục tiêu chính không có gì khác ngoài tích đủ yêu cầu, để khi trở ra có thể đổi lấy được vài viên Tạo Hóa đan. Chứ với tư chất cực thấp của hắn, dù có Thất thải hồ quang và nguyên lực mang phẩm cấp tứ giai đỉnh, tỉ lệ đột phá thành công cũng chỉ chừng gần hai phần mười mà thôi!
Qua nửa ngày, A Diệt vẫn chưa gặp bất kì ai, như thể trong thế giới rộng lớn này chỉ có mỗi mình hắn là nhân loại vậy. Lúc này hắn vừa diệt sát một đầu ma thú tam giai đỉnh cao, có chút mất sức liền nhảy lên một cành cây cao mà nghỉ ngơi, khôi phục nguyên lực.
“Đã là đầu ma thú tam giai thứ mười rồi, dù đã rất cẩn thận nhưng vẫn không tránh khỏi chạm trán bọn chúng, hơn nữa con nào cũng đều có tu vi ít nhất là nhị giai đỉnh phong trở lên, vùng đất này quả thực rất nguy hiểm.” Hắn chỉ biết cảm thán trong lòng.
Trong tay xuất hiện một tấm giấy, trên mặt giấy ghi rất nhiều thông tin của các loại thiên tài địa bảo, những thứ được ghi trên đây đều là những linh thảo quý hiếm, tông phái yêu cầu các đệ tử tiến nhập Vạn Dược Giới phải cật lực thu hoạch. Nếu đệ tử tìm được linh thảo quý mà không phải thứ có ghi trên đây, thì họ được phép giữ làm của riêng, hoặc cống hiến cho tông phái.
Cất lại tấm giấy vào nạp giới, hắn thở dài lắc lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Phải mười loại linh dược khác nhau mới có thể đổi được một viên Tạo Hóa đan, mà tìm cả nửa ngày ta còn chẳng biết được hình dạng của linh thảo là như thế nào nữa.”
Từ khi tiến nhập thế giới này rồi bắt đầu tìm kiếm, hắn đã thu hoạch được không ít thảo dược quý hiếm, nhưng vẫn chưa thấy một cây linh dược nào, chứ đừng nói là hái được một trong những loại linh dược thượng phẩm được yêu cầu trên tờ giấy. Nhưng hắn không nản trí, sau khi khôi phục nguyên lực tới đỉnh phong, thân ảnh hắn tiếp tục di chuyển khắp nơi dưới cánh rừng bao la.
Chiều tà, khi vừa diệt sát một bầy ma thú có thực lực không kém, A Diệt mệt mỏi thu lấy ma hạch, rồi chuẩn bị rời đi. Đột nhiên nguy hiểm tìm đến, chỉ thấy có hai thân ảnh nhanh như thiểm điện, từ hai hướng trái ngược nhau phóng tới hướng hắn. Ngay khi vừa tiếp cận đã tung ra một quyền cực mạnh, hai tiếng búp búp vang lên đinh tai.
Xung quanh họ Diệt không biết từ lúc nào xuất hiện ba cây trận kỳ, chúng tạo ra một lớp vách ngăn vô hình bao quanh, cản lại công kích của hai kẻ kia. Sắc mặt A Diệt có chút bất ngờ, hắn đã vô cùng cẩn thận, mỗi khi xuất thủ với ma thú, đều dùng thần niệm kiểm tra xung quanh liên tục, nhưng vẫn để hai tên này tiếp cận mà không hề hay biết!
Thân ảnh hắn bắn ngược ra xa, rồi nhìn kĩ hai bóng người kia, cuối cùng hắn cũng biết ra lý do tại sao bản thân không phát hiện ra bọn chúng: “Thì ra là hai cỗ khôi lỗi, hơn nữa còn có thêm thủ đoạn che giấu giao động nguyên lực đặc thù, hèn gì ngay cả trận pháp cảm ứng cũng không phát hiện ra.”
Trước mắt hắn là hai người đàn ông trẻ tuổi, thân hình to lớn, sắc mặt không chút biểu cảm, nhìn kĩ mới có thể phát hiện làn da họ không phải huyết nhục mà là kim loại màu da. Khôi lỗi thường có giao động nguyên lực rất nhỏ, hai tên này còn được bố trí thêm thủ đoạn che giấu nguyên lực trên thân, nên A Diệt trước đó không phát hiện ra là điều đương nhiên.
Nhìn những hoa văn đặc thù trên y phục hai cỗ khôi lỗi trước mặt, A Diệt lên tiếng: “Thì ra đồ chơi của Thiên Khôi môn, không biết hai kẻ đang chỉ huy đống sắt vụn này đang trốn ở đâu đây? Nghĩ rằng chỉ dùng hai món đồ chơi này đánh lén ta, là có thể thành công đắc thủ được cơ à!”