Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Hai tên nam tử phong nhã hào hoa đi tới trước sân, cả hai tên trông bề ngoài đều chừng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt xem là anh tuấn, có nhiều nét giống nhau tới bảy phần, hiển nhiên là hai huynh đệ ruột. Cả hai đều mặc y phục sa hoa mà lại phong nhã, tên ca ca chắp tay sau lưng, phong độ vô cùng, còn tên đệ đệ thì ve vẩy một chiếc quạt giấy trên tay.

Thấy thân ảnh một nữ tử với dung mạo tuyệt diễm đi ra nghênh đón, tên đệ đệ Tần Dụ liền sáng hẳn mắt lên, vội mỉm cười tiến lên phía trước. Mà tên ca ca của hắn đang đứng phía sau, cũng ngẩn ngơ trước nhan sắc động lòng người ấy. Trừ bỏ chuyện nữ tử trước mắt không có khí chất đặc biệt của nữ nguyên sĩ ra, thì luận dung mạo nàng không thua kém bất kì mỹ nhân nào hắn từng trông thấy.

“Huyền cô nương, cả tháng không được gặp cô khiến tâm ta rối bời, giờ gặp được rồi trong lòng vui như trẩy hội.” Tần Dụ mỉm cười rạng ngời, chào hỏi nàng ta.

 

 

“Tần công tử thật biết nói đùa, mà vị công tử kia là?” Huyền Như đáp lại một câu, sau đó liền nhìn tới người thanh niên đang đứng phía sau Tần Dụ mà vờ hỏi.

Tần Dụ liền tự đắc, bắt đầu giới thiệu: “Đây chính là ca ca Tần Phàm mà ta từng kể với công nương đó, huynh ấy chính là nguyên sĩ hàng thật giá thật, hơn nữa còn là đệ tử chân truyền trong môn phái lớn nhất địa thành Bình Thiên này!”

Nghe lời giới thiệu của đệ đệ, gã tên Tần Phàm cũng không giấu nổi vẻ tự đắc, dù sao cả gia tộc phú hào họ Tần, cũng chỉ có mình hắn là thành công trở thành nguyên sĩ. Huyền Như sau khi nghe xong liền hướng tới phía hắn ta mà thi lễ, đồng thời nói: “Tiểu nữ ra mắt Tần thượng nhân.”

Hắn ta cười nhạt gật đầu, nhưng trong lòng lại có một tia cuồng hỏa dần dâng lên. Trước đó khi hắn từ tông phái trở về thăm nhà, thì đệ đệ duy nhất của hắn đã nhờ hắn cùng đi tới nơi đây, để mượn uy của hắn khiến nữ tử tên Huyền Như phải đồng ý lời tỏ tình của đệ đệ. Nhưng hắn không thể nào ngờ lại có một phàm nhân kinh diễm đến mức này, đến bản thân hắn cũng động lòng.

 

 

eyJpdiI6ImFBM2tFRW5wQ2dEUzBcL3JFTnJPWXV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlkxUzZwa0xKMzJjaFwveUV2T085REtnSzJkOXlFSG5OSFloSDdPR1ExMUkyYW5ERWxUdWZlYkZadXpSanM4M1hcL29lc1pMUmU0blY2VzU1NDBNU01VeVJzM1oweWo4VFErM0ZtQnE1eUtHMGVLcVwvNkFSK2FONjA0N2RjXC9ES0EwU3ZNTjIyQXZTRWV2ZFNwQWpRT2RUNkY2aUF6OEMzdm9qMTI3Z2FkTExIWkxLaVpHTkRNWkxMUTRNNk13RGxhU2hwQlkzWnkzeDNPRmpGblwvXC9BOEhqTW82RGVOSlJVK1wvV3hKR2hwb3hWdE9JZHFDSWJPc1hrdkY2WnA0bTYyeGFBenhRekh0Rm03REY3aWhvbGxiMzNNOXBPdnFIVHZuU3BLMVRnY2ZTUkhlUXgxZ1RLQUNlYnlsRnZqK2tlTnNsVVNhalRremRENFlDaVNUZUNCUGU3YjBtcEZUdlByWEd0b0lHb25kTFJvWUdDNVdMMmNGblU2bDZlbVZ2SVV1N1grQTJQZW1hbnE3Y2NyYmNjdGZyUzVza2pzOHJRTjdrVEtCUzRTSDdcL1dlYjhkcVR0NEo4a1hTM3NTSkN1eW5tOHo3YXJNQmxrenRpK2s0d29KNCtoS0JhTHUxN0dnVWJQUVwvbXJ6WUZFWTNoZ3dBY3ZJcmNwVlhsbjlNWXNcL0Jva09iWjZ2cXYrT2hnT3o2OUpVY2dDdkZPSW9vWTlvcFZ1XC8zdW5QQUZXS0duNVNqTVNtY2pGSnBrMXhERVlcL3N6aitmOVByOEhGU1dka2JvM0dtZnh1YlFJQnpLR25NVmVDYjhJQ01rakd1MEtab3RLU1FFTFFOeGp2RHhwaUl6V25ocWJnemtRdXV4UW9VQ2VuQitjdk0yTXRwdkszcmJlUzFXWFRjWjJcL2M5eng0cHlONnhqNEpza3pxUTBXTHBhNFllZHNyU1pneGpkeHNzZStzV1l6OFwvVGNha1EwdFwva1F4OTZVMXBmMG9BdjBVRm5IcmpDMnNRalpOM1U1Skx5XC9xVGlZXC94RG1yQUM4ckxIM0dFWUlkZkZzcTBoUUV4UnZ5d2drbVJybWc5K0VvMmxBR0JvMUNPYlpvTFFMUEMydW1yYm96R0x3bSt4aFRlcTczOXZEcnFLSnQzWDJMWkhqNWFnU25LV1RZOXJPN042dTd1ZGlzaVlyVk5LT2R2T2xuSXVDMWxJc3FhUE44VEVDZFFLRjdZWFhHeUhFS0c2SkV3N1NnRnVaNnVESkxralloZkpNNEs0WlpHVDBKUWpadlNYUkRGekhqVlhTR3ZVRFJmdUdwaTloUXg4NkNXQjJMemMxSFM0Y0ZCQ0FMd3NaVVlhK0lWUWNQaWtidzhuUlFXUzBoY0xaaFVCS1wvcjlnVzFFanhZY0lsanlYOXpYMFN6RlIyd3lxbklhRXJjUUprd2JoWmROb2ZwXC9aVHVMcEJnamo0b3luenFSc0l4TzVMbGl4cThPU1ZsTTA5RkcyaEROVnVFaVh6alVwQ3J3WkIrcFA0RW1NQk9iTnQxb1RXYkVCTHVpdTZVS1U4Z3A3aktFdHh1aXN3MkROUDR6aFRjSW5FRUNIVnlKeDdEZnAxYVFKRVFXYm1iRlJuMnFSWW5tRndweXMzS3NrbzBMQmxLOHRkRUgyQlhEMzd3N3lNTVFBVlhHc2lSSnFORGl1cFwvbVNmV1hZYjhLM3hFdmFOdkM1K3FnU2ZNVlltQ2pLekNwZHN1REQybGtMK2ZXbHU4YlpZNVhpRGJiV1wvSUJqK1MrSjhXTWdOREFUSWxjaVoxYnN4YXJvUmtcLzM3b2NTVkk2MEN6WGFOWDY5TTM1VWxTcHZkT1wvQ1VLd2pOak5mZHVUU0NWSHZiK25Cd05sNXdPK0lHR21vOFR6UFJ4S092dnBSYjZBS3EzQkNDemdBVmphNFVLKzlCOXVsMzZhMVpUNDJTNVhDSW55SjA0a2ZDc0pOR1wvVGtYaHNBTEtWM3VWMUJQb3R3d0lYazJMeHgyZzlUdVhxc2VcL0E5bWpXRmxSdVZFWEt1Q3FUMmVleDRQZzhIblwvcGkyejhqbXNHSVFTSm1aV0VKRUVSdk1kZm4yUWVQbDF5WTBJdkZIdXNqem5WUWJIdXM3RlJZTTJsWlZGaGJKRzdiN1ZweDJoM0lJVjArbzRPMWtpT2JROVZQQXk5Zm50d0RjVlhxUUxyTWxCbVV5VEZIdUpPazRjbU9Md2RiMHRGWm5lZkYyZnExZUVjU2JCQkJIaThjZFlBeTFRbjJ4Y0syNGV4Q3BuWHJqU0lYdWRWbVgxQTBJMjRQclc3bXNxWm5YWjkyWDJSOStZcnJSWFFiclFBaUp6aW9GRWxEdk82WXVpV25Sb2FNZzZHMGlEVksyckUzWldobkVcLzJQSkFpTUljVGdjYWl2d3FoelBGeUxSaTZHMXFEUXlpeElXOFRsQWEyQmc1U3gwWStwcnppb3JMS3JhcXJDNFwvcU9aQlgrU1A5eGpnbk9NakRaNkxyYUJFZjRFVmJOUExRSUlXTGpEc1RBa0UrczBSbEhqdmpcL1dLRWpwTlBIRXhabWFSek5EaXBtQnhxME1naXl0QmJqVStoUXhYdzNvTE0rRXRXT1hZNkhxZWMzM2xISldCN3lPR2dtejUzYmQ4MVhTWXlLYnNVRlB2VGdkSUhWNzVGUFlRMFlVM2ZaT3RuZVwvYTd1eVlBPSIsIm1hYyI6ImY1ODg0ZGRhNDEzYTcxZDM1YWI2NjM5MTgxZmI2M2E5OGFkNjgzMDg2NDUyYjlkNGNmNzQ5MTUwNWYyZmU3MmQifQ==
eyJpdiI6IittYVVSdW5kQ2pVb0ZTZnZ1WXRhSlE9PSIsInZhbHVlIjoick5SYkFqZDBic1wvSFMxXC9OMjhScituSFR2ZkFhVmdib2FmY09TUUNrQ09VcHRzK0dMMW5xekZMT3NVVTZwNlwvaXRvMmZtVFI0bEpkZ3kwb0o3Z1hQTmdadEczTXNnTWYyMEJDYlpwZnE3aE09IiwibWFjIjoiYWVkY2QwMzc5NDdjNGYxYzVjZWI0Njc5NzE2ZTMwY2MxNjNiNDE1YjE2M2NhYWUwYWQ1ZWNiNzYyNTEwZDEyZiJ9
Nói đến từ nguyên sĩ, Tần Dụ còn nhấn mạnh, có ý cảnh cáo Huyền Như, nhưng đột nhiên có một thanh âm hờ hững từ phía sau nàng ta vang lên: “Người đó chính là ta!”

Lời nói đạm bạc này vừa vang lên, còn chưa để cho hai người kia kịp trông thấy chủ nhân của thanh âm là ai, đã có một luồng khí tức mạnh mẽ bạo phát ra, đánh bay hai tên đó!

Gã Tần Phàm cả kinh hoảng sợ vội gồng lên nguyên lực hộ thể, nhưng bản thân vẫn bị đẩy lùi lại vài trượng, miệng hộc máu tươi, sắc mặt trắng bệch. Tên đệ đệ hắn thảm hơn nhiều, thất khiếu chảy đầy máu tươi, cả thân thể bị luồng lực đẩy mạnh ra sau, đập gãy một cái cây mới rơi bịch xuống đất, trông như một con chó sắp chết!

Gã Tần Phàm hoảng sợ tột độ, vội hướng ánh mắt về phía trước, chỉ thấy đứng ngay bên cạnh nữ tử tuyệt diễm là một tên thanh niên có dung mạo tầm thường. Nhưng thứ đáng sợ là khí tức phát ra trên người hắn ta cực kì mạnh mẽ, còn mạnh hơn của sư phụ y không ít, trẻ tuổi mà có tu vi cao như vậy, chắc chắn là đệ tử trong thế lực lớn cấp quốc gia.

Bên kia, A Diệt chẳng chút kiêng kị gì thế lực sau lưng tên này, ban nãy nghe lời tên Tần Dụ nói, thì gã là đệ tử của thế lực mạnh nhất địa thành Bình Thiên đây. Mà Bình Thiên với Hồng Mông không chênh lệch là bao, nên nguyên sĩ mạnh nhất Hồng Mông chỉ có tu vi tầng 6 thì Bình Thiên chắc cũng chỉ tầm đó, đối với hắn quả là không đáng để vào trong mắt.

A Diệt ngạo nghễ nói: “Nữ tử này là bạn của ta, từ giờ nếu các ngươi còn dám tới đây gây phiền phức cho nàng, thì đứng trách ta ra tay độc ác! Toàn bộ nguyên sĩ trên khắp Bình Thiên địa thành này, không ai là đối thủ của ta đâu!”

Dứt lời, một luồng nguyên lực mãnh mẽ bạo phát khiến cho tên Tần Phàm sợ vãi cả ra quần.

“Xin đại nhân bớt giận, tiểu nhân có mắt không tròng, đã mạo phạm đến ngài và bạn của ngài, tiểu nhân xin hứa từ nay không để cho bất kì người Tần gia nào tới đây làm phiền vị cô nương kia nữa.” Hắn vội dập đầu xin lỗi, rồi xoay người chạy tới vác gã đệ đệ đang bất tỉnh lên, sau đó cấp tốc chạy trở về Cao trấn.

Lần đầu tiên trông thấy một nguyên sĩ cao cao tại thượng có bộ dáng chật vật như vậy, Huyền Như không khỏi kinh ngạc che miệng đang há hốc lại. Rồi ánh mắt kinh diễm của nàng lại nhìn tới người thanh niên đang đứng bên cạnh, nàng biết nguyên sĩ có phân chia cấp bậc cảnh giới gì đó, nhưng không ngờ lại có chênh lệch như thế.

Bữa trưa hôm đó, Huyền Như nói rằng có thể tên Tần Dụ tới để rủ nàng đi chơi hội tết thanh minh tối nay tại Cao trấn, rồi hỏi hắn có muốn đi không. Tết thanh minh rất được người dân tại mấy vùng địa thành gần đây xem trọng, năm nào tới dịp này cũng tổ chức đại hội rất long trọng. A Diệt hiện tại đang trong quá trình trị thương rảnh rỗi, mà hắn cũng muốn xem hội một lần nên đã đồng ý.

Cuối chiều, A Diệt mặc một bộ thường phục giản đơn, nhưng chất vải nhìn thôi đã thấy bất phàm, đang đứng ngoài sân chờ đợi. Huyền Như từ trong nhà bước ra, nàng mặc bộ y phục màu đỏ rất đẹp, đúng với không khí đón tết thanh minh, khiến A Diệt trông thấy cũng có chút ngẩn ngơ.Ma Đế Nghịch Thần - Chương 121: Trẩy hội(ảnh mang tính chất minh họa)

Thân ảnh hai người chậm rãi đi theo con đường mòn, hướng thẳng tới Cao trấn, vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. A Diệt có thể đem theo Huyền Như mà trực tiếp phi hành nhưng hắn không làm như vậy, trước khi trở về nơi luôn phải tranh đấu là tông môn, thì hắn muốn sống như người bình thường một khoảng thời gian.

Đến tối, họ đã đi tới trung tâm Cao trấn, nơi đây tổ chức lễ hội mừng tết thanh minh hết sức linh đình. Huyền Như vui vẻ đi khắp các cửa hàng ngắm nghía, rồi lại xem mọi người chơi các trò chơi dân gian. Tuy đã tới vùng này hơn ba năm nhưng đây là lần đầu tiên nàng đi chơi tại lễ hội này, những lần trước nàng một mình nên cũng chẳng có tâm trạng đến những nơi náo nhiệt.

A Diệt thì liên tục thử qua rất nhiều món ăn đặc sản, món ăn dân dã, đã rất lâu rồi hắn chưa được thưởng thức những thứ tầm thường như thế này. Hai người họ như một cặp tình nhân như bao cặp tình nhân trẻ khác, đang đi chơi hội tại nơi đây.

Đến đêm tối, hai người đứng trên một chiếc cầu lớn bắc qua một con sông rộng giữa Cao trấn, giương mắt ngắm nhìn vô số l*иg đèn được mọi người thả lên, chiếu sáng rực rỡ toàn bộ bầu trời thành trấn.

Đôi mắt Huyền Như óng ánh nhìn ngắm trời cao, đột nhiên mở miệng hỏi: “Nguyên mạch hạ phẩm thực sự không thể trở thành tu hành giả được sao huynh?”

A Diệt có chút ngạc nhiên quay sang nhìn, chỉ thấy nàng vẫn đang chăm chú ngắm l*иg đèn trên trời cao. Hắn thành thật đáp: “Phi thường khó, gần như không thể... chưa kể độ tuổi đẹp nhất để bắt đầu tu hành là dưới 20!”

“Muội chỉ tùy ý hỏi vậy thôi, một nữ tử yếu đuối như muội sao có thể trở thành thượng nhân được cơ chứ...

..Là nguyên sĩ như bọn huynh, tuy nguy nan vất vả, nhưng cũng vui thật đó, có thể tự do như một chú chim, thỏa thích bay lượn trên bầu trời. Có được uy thế mạnh mẽ khiến người khác kính phục, có sức mạnh để bảo vệ được người thân của mình.”

“Và quan trọng nhất là có đủ tuổi thọ và năng lực để sánh bước cùng người mình yêu...” Nói đến câu cuối, thanh âm của nàng đã lí nhí đến mức chỉ còn mình nàng nghe được.

A Diệt mắt nhìn bầu trời đầy đốm sáng: “Nguyên sĩ hay phàm nhân đều có cái khổ của riêng họ, chỉ cần sống yên ổn, bình yên khỏe mạnh là được rồi...”

“Có lẽ vậy, hằng ngày muội vẫn thở, vẫn ăn, vẫn uống, vẫn ngủ, vẫn làm những việc mình có thể làm, như vậy được coi là ‘ổn’ đúng không hả huynh?”

Nhìn ánh mắt bi thương của người phụ nữ bên cạnh, A Diệt liền nói: “Đêm muộn rồi, trông muội cũng đã thấm mệt, để ta đưa muội về bằng cách đặc biết nhé.”

Nói rồi, trước ánh mắt tò mò xen lẫn kinh ngạc của Huyền Như, hắn thả ra Phi La Sơn, sau đó bế lấy thân thể mềm mại thơm mùi hương hoa của nàng lên, chân đạp bảo cụ phi hành trở về.

Đêm hôm đó, người con gái ấy đã được trải nghiệm, cảm giác bay trên trời cao của bậc thượng nhân là như thế nào.

Ads
';
Advertisement