Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Mười năm không gặp, hai người họ đã khác xưa rất nhiều, và cũng có rất nhiều chuyện để nói. Diệt Chúng Sinh không còn là gã thiếu niên nhát gái năm xưa nữa, mà Huyền Như cũng đã trở thành một đại mỹ nữ. Lúc này hai người họ đang ngồi tâm sự trong căn phòng tre đó, điều họ Diệt muốn biết nhất chính là tại sao mỹ nhân họ Huyền lại xuất hiện ở nơi này.

“Chuyện bắt đầu từ 5 năm trước, những vùng địa thành gần biên giới quốc gia như Khởi Hoang, quê chúng ta, dần dần có nhiều thượng nhân được gọi là tà sĩ xuất hiện!”

Thấy họ Diệt nhíu mày suy ngẫm, Huyền Như tiếp tục kể: “Đa phần mọi người không biết tà sĩ và cả tu hành giả là gì, nhưng phụ thân và sư phụ của muội đều đã từng đi lịch lãm nhiều nơi, nên hiểu không ít. Vì vậy phụ thân muội đã quết định đem cả gia tộc rời khỏi An Thanh trấn, tới thành trấn khác lớn mạnh hơn, có nguyên sĩ tọa trấn.”

 

 

“Vậy Huyền tiểu thư có biết An Thanh trấn về sau thế nào không?” A Diệt có chút tò mò hỏi.

“Muội cũng không rõ nữa, vì từ khi chuyển nhà tới Trung trấn, gia đình muội đã gặp phải rất nhiều biến cố nên không thể để ý được nhiều chuyện khác!”

Kể đến đây, trong mắt Huyền Như lộ tia u buồn nhưng lại mỉm cười nói với hắn: “Diệt huynh, giờ muội không còn là tiểu thư gì nữa rồi, mà chúng ta cũng không xa lạ gì, nếu không phiền thì huynh hãy gọi là Như muội đi.”

A Diệt có chút cười gượng nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, dù sao chuyện quan trọng bây giờ là biết về quê nhà giờ ra sao. “Như muội, có chuyện gì cứ kể ra đi, huynh xin lắng tai nghe.

Sau đó, Huyền Như kể toàn bộ biến cố mà gia đình nàng đã gặp phải cho A Diệt nghe, khiến hắn cũng cảm thấy thương xót.

 

 

eyJpdiI6Ik9GVzF4VVpuWDlZZEFhK0VyRHJQd3c9PSIsInZhbHVlIjoiVmpjMXB0aFM0a0tZS3dnMytZZlFoWjdvdTlhRDN4V0ROVDdRREoxMmJtRnNPRm02TmN5VzNpbXRXWk1yb3V6Vlg5XC9wN1wvb0xMaVwvR1ZNdXZUTys0SGd6eldwRzg5RTdFRTRtNERidURiOVQ0aUNCY1JoWHNHT0x1dTRmWmhKZmRGSWNIaFlPUG9OeG9vUTIwR2tBc1pPd1l1UFhMZGpldEJKQnpRMHVRb2crQms2K0tZOXNXYXd3M1ZERmdGWTVcLzJiY1U5aGcybFcwZzQ0ZktrMTROTXR2OFdocnNIVERoUGR6V0VseXpOenhORzhydk5xXC8yd2NpQTN3K0FiWUtKWEhVeTRpcTJYSk1NRHI0U3ZKekg0TnlhbjgrWUh5aXArWU5aT1BzcjVTZGl0ZlJrbHJ1Y1o0Tjg1OGRVV1BYdk5XXC9SS21ObjlLeUtLc3RvbGJVakV4b29xWHpNRzlpXC9KN3cyM3VoYTFKQnNkZUQ1SWJsYm9rXC94MnIzZ3VmQ3dldDVZY1pUOWJjVTNWQkgybXhtNjNSeDJXdHRsQmJFOFNIcmllWVpEUVczc04wcm1qeDc5NW9VdVNJdEV5eFpCUHJaNE9zWW1iVmZYU0s2NG5IZkczS2dKK2xsTitXSmx3ek9VNWlcLzlRQ1QxYlJZS21mUWUzRzZodFwvelwvM25KWmlxZWY2QmpkR09CNXVYQzVvUXVRU09BRFQwVm1mMlZZbk5xbTBJSnhYWGpET1FpV3dkYWVzODZuYndjK0VxWHhhSHhEVzhFdXhkVDcrZUc2UTRCU2s5amc1bDU4b1gxcWdUZUJKekhFXC9HWXo2ZHI3VkJBOGNxMUs5N3ZnWlhIa21QYnBsM2xsK2VEbFZGQW9LXC9zNU1yZDVQZ2hGZmlWZEdmVjZUZ3Q1M0t0NzJrbkhcL3N4YlJ4OERhMm9NY2FXXC8zZFRqdzNPXC81MnhaTnN5TkJpZVppWnVpd1hXTzR3UTB0RjB1czFYYjdMc0EwcFNGNW9NTG1MMjZ1dGRPRWk5eXpjdDNPUlRWd2RjM1hXQ0tmV3RscFlhaTM0bWx6cnpsVFBtNGpmdzdzbmtHTFZ5aWptUjg1OFVnQ0p1VXBPcENaR1dOQ3VXN2hDUTlSMWNPTHl5NDB0eVwvVlJaNUQ2TXRQTk9FejF1MW1jQzR1TjFUYkhuYThJN2dUbEpseHJtT3JnYndyMDJ0bzRsUTk1MFJDXC9maldua0xXVjNpOTBNd1pQVnRRa3dCNDNwWkJYY3BadWh1Z0Y3TlwvQ0c1UWFIK3FyVVlocHdcL25HY3ZsNUpnNnNwRmdUUDEzUERBZm1FTnlPK0VKcFA1VDBTN3QwaDBGZk1kRUc2QWZIbTJNUWxTTkFHc2JaWTBKUzI3TUZ0R2k5OE1sWjZqQjRRUVM2VTF5XC9YNWlWendpb1lUWXVZTzdBcENQaU5MTUlEOE5IYWR5MUpNNTNBNStRRFwvMm9GRDErZSt2UW1weTdPZk14aUd1bjRsbE5vckh6dlVXNVFJaEtId3JRRTVvRVFjWlJwbkNDMkxyblM0OTkySjRYVmlCVVRoV3d4NTZcL2FDbmozcEhhdmpWXC9UaE5XOHloeE84S3U2VVltSGtQcURKZGQ4T09tcXE4cElWdDRRb3Z4dnY3QUltNnZGbXJwa2pmMDA2RW1IM3lnUkVGU3ZaNW9FakZmT0JpOUpiUGZjZVY4TU1OM1BybjdOV0RTOUxhcUw1SDBjTDBsV2Z2RjN6RFwvaGFlSEhnUko5RTRzTU44NUkxT3BXQnlZUzFQcUVocVJYS2FqcVNXbEdUalZwM016dXNBcjdtY2VobXhIZ1B6XC9uTm9PZ1hPeDc2S0Z5Qno3N0RpRTJVeW9obE16VWpNT1l5Z0pWdlBVamoxalBmUnRoc0w1bld3XC9DeEM4NEZmT21wYlhUSkVGUzFpSnFcL2hsOVJvY2VDSXo3TzV2Z055dEd3emx5b2ZDVDUxcmRmd2ExbUZsNGQxSCtucGpcLyszd1ZVd1NNdHJuUm54U050ck1UQjBObmRPdWlWQ1FMc1duU3FEVGZqb1Rwbyt0VkRiSmR3OGVKK1NyWEMxS2ZValowWGJTVXV3aWVNU1pcL01RdVRZYXlzMEJrQ3VkXC9lcWlHMXlMSk1sWW11SkVIVTBrQXc4cEVvcE5wS2dxNElSM0FJXC9wQ09TdDdnaXZVbVwvMldVR2NERjV1Q1VuU1BZdGp3eVZDRGQxUzJTZ29zM0ZUNWNZc1I4aWZKMmtTVWVkV2h6WEtteTVXcWtyR2dkVXZYbHVIRDdMYnVyUFE2M2ZZQWhpcWQ4RUE1M0VHelZzOCswZkpGcmg5NGpPbUt1blR4MExnZFJpUGFcL2wrYWs4XC9VWTAwQTZRQkRtdVwvSnhFaEs0RVB0aE5zRmJRMk9sbXdOSkJxS1Bma2tQRmQrT28yclQ5dE5oVlExUkRzdk9mcWR4bHIyclp2OTVoanVCWnJWTG1jT3cxNjVIOTd2ZTBnRnYwUlEyREdcLzRPNHdUamdlSDU3emRhVDBpVUhtWEFwSmV1MTdmSFVyY3ljeFlsMDRJYSIsIm1hYyI6IjM3ZDg4ZDVhODllOTJmYjk3ODYxN2IyZTdjYTM2NTlkNzAyNmFkOTBjOTY4ODNmMGUxZWQxNDcwMWU1NzdkZWEifQ==
eyJpdiI6Im5zOVV3WmtJczBMMG56UHBwTEVcL1ZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndTTXVQcnNMSllUaFBlSm4rZzdGb3dhNzBNVFhrRnF1MmIzdHloU2N4cFNoUWI2VEpSRzFwdWJqaThFbldUYXFBN2NsTWtwUzg2eVwvOXh3cnpOMzBnSVZ0UXZZNTM2TXFKXC81M3YxNDhuR3c9IiwibWFjIjoiNWJmNTc1M2E4ZjczM2UxN2I2Y2JkMjAwZjBjOGEzZGZjMjY5MmEwMzVmMWMwNjU4YjdiNDBiOTg1NTFlMTQ3NSJ9
Cho tới cái ngày bị đám tà sĩ đến tấn công, gia tộc của họ đã bị bỏ mặc, không được phép tới tị nạn trong phủ thành chủ dưới sự che trở của nguyên sĩ như bao người dân khác trong thành, dẫn tới toàn tộc bị tà sĩ diệt.

Huyền Như được cha chỉ cho một con đường sống, sau đó vượt qua bao hung hiểm mới may mắn thoát khỏi Trung thành, phiêu bạt khắp nơi, cả Huyền gia chỉ còn một mình nữ tử chân yếu tay mềm này sống sót. Kể đến đây đôi mắt nàng ta đã ngấn lệ, A Diệt cũng chỉ biết nhè nhẹ vỗ vai nữ tử trước mặt này, hắn đang đau lòng vì cái chết của ông chủ Huyền.

Về sau, nhờ vào danh khí của sư phụ, một vị đại y tài giỏi, nàng đã thuận lợi đi tới được địa thành Bình Thiên này, một nơi cách rất xa Khởi Hoang, rời xa khỏi nơi xảy ra biến cố đáng quên đó. Từng đi qua nhiều nơi phồn hoa hơn Trung trấn không biết bao nhiêu lần, nên nhận thức của nàng về nguyên sĩ và tu hành giả cũng rõ ràng hơn.

Không biết vì thiên phú hay gì mà mỹ nữ này rất có tài trong y thuật, chưa tới mười năm mà trình độ đã vượt qua cả đại y trong phàm thế. Gần nơi đây là Cao trấn, khi Huyền Như sinh sống tại đó đã từng hành nghề y, cứu được rất nhiều người dân, nên được rất nhiều người yêu quý và kính phục gọi là thần y.

Nhưng Huyền Như không thích ở nơi ồn ào náo nhiệt, càng không thích bị nhiều nam nhân để ý tới, nên đã thuê người dựng dãy nhà tren trúc này tại đây, mở một y viện tại nơi thanh nhã yên tĩnh này.

Danh tiếng của nàng rất lớn trong phàm thế, được nhiều dân chúng bảo vệ, mà nguyên sĩ tọa chấn Cao trấn cũng là một lão già tốt tính, nên đã ra ý chỉ cảnh cáo lũ cường đạo tại lân cận. Vì thế một đại mỹ nhân mới có thể bình yên sống một thân một mình tại nơi này, mà không bị kẻ gian có ý xấu tìm tới.

Bất quá nếu không phải kẻ có hành động xấu, thì cũng không cần lo gì ý chỉ của vị nguyên sĩ đó cả, nên thời gian qua thi thoảng vẫn có nhiều công tử hoặc thiếu gia trong các gia tộc danh giá, tới đây thăm hỏi và ngỏ ý với nàng. Điều này cũng khiến bản thân Huyền Như cảm thấy có chút phiền, nhưng nếu bọn họ không có hành động xấu thì nàng cũng miễn cưỡng mà ứng phó.

Nghe xong cuộc sống thăng trầm của Huyền Như, A Diệt cảm thán không thôi, thời gian qua đâu phải mình hắn cực khổ chứ. Thế gian này, mỗi thời mỗi khắc đều có rất nhiều người đang phải trải qua muôn vàn khó khăn, nhiều người thành công mà cũng có kẻ thất bại, nói tóm lại là chả có ai có nguyên một quãng đời vui sướиɠ cả. Nguyên sĩ cũng thế mà phàm nhân cũng vậy.

“Không ngờ 5 năm trước, khi ta phải trải qua khảo hạch khó khăn để có thể tiến vào nội môn, thì Huyền Như cũng phải trải qua biến cố lớn nhất trong cuộc đời, mất cha, mất mẹ, mất cả họ hàng.”

Khi hắn còn đang trầm mặc nghĩ lại những gì mỹ nhân trước mặt đã kể, thì Huyền Như đã lau sạch nước mắt rồi mỉm cười, phấn khởi nói với hắn: “Diệt huynh cũng nên kể lại cuộc hành trình của huynh cho muội nghe đó, muội đã biết huynh là một nguyên sĩ rồi, trước giờ muội còn chưa từng được tiếp xúc gần với thượng nhân như thế này đâu.”

Nhìn dung nhan tú lệ đang tươi cười trước mặt, trong mắt nàng ta, những tia u buồn đang được cố gắng che đậy, khiến hắn càng đau lòng. Bên ngoài, hắn gật đầu đồng ý, rồi chậm rãi kể giản lược lại những gì hắn từng trải qua. Hắn cũng không lạ gì khi Huyền Như phát hiện ra hắn là nguyên sĩ, mấy chiếc nạp giới đeo trên ngón tay là bằng chứng rõ nhất rồi.

Câu chuyện ly kỳ từ miệng hắn tuôn ra, khiến mỹ nhân này nghe mà vui thích vô cùng, mỗi lần nghe đến đoạn A Diệt gặp phải hung hiểm cửu tử nhất sinh, sắc mặt nàng ta lo sợ như chính mình đang trải qua vậy. Đến những lúc A Diệt hái được thành quả hay làm quen nhiều nguyên sĩ khác, nàng lại vui cười ra mặt.

Đã rất lâu rồi nàng không có được cảm giác vui vẻ như vậy. Đối với Huyền Như lúc này, có lẽ người thanh niên có dung mạo bình thường trước mặt là người thân duy nhất của nàng. Một người cố hương, một người từng ra tay cứu nạn nàng, một người từng đem lại cho nàng cảm giác rất an toàn.

Hai người họ trò chuyện đến đem tối, Huyền Như mới vội đi làm bữa tối, sau đó cả hai người cùng vui vẻ dùng bữa. Sau đó A Diệt nghỉ lại trong căn phòng cũ, tiếp tục điều tức thân thể, mau chóng khôi phục thương thế. Còn Huyền như giờ đã say giấc tại phòng của nàng ta, có vẻ như hôm nay là một ngày vui đối với nàng, tuy đã ngủ say nhưng nụ cười vẫn vương trên khóe môi.

Sáng hôm sau, A Diệt tựa người ngoài lan can, nhìn vào trong phòng khách trang viện. Nơi đó Huyền Như với bộ bạch y trên thân, đang đắp thuốc rồi băng bó cho vài người, xong việc thì người nhà của bệnh nhân đều đi tới thành tâm cảm tạ nàng ta, rồi còn tặng rất nhiều đồ cho nàng.

Lúc này họ Huyền vừa kê xong thuốc cho một đứa trẻ, người bà của đứa trẻ đó liền đi tới tươi cười nói lời cảm tạ thần y, hiển nhiên những người sống tại những ngôi làng quanh đây, ai nấy đều yêu quý nàng. Nhìn vào ánh mắt thật lòng của những phàm nhân đó, khác xa ánh mắt gian sảo, chứa đầy mưu mô của tu hành giả, A Diệt cũng chỉ biết thở dài.

Sau khi đã điều trị và kê thuốc cho tất cả bệnh nhân buổi hôm nay, Huyền Như nhanh chóng thu dọn lại thuốc thang, cởi bỏ bạch y, rồi tươi cười đi tới chỗ hắn.

“Huyền thần y quả nhiên bận bịu.” A Diệt cười nói.

Huyền Như nhìn tới bóng lưng đã đi xa của những bệnh nhân, cười nhạt lên tiếng: “Từ khi trải qua biến cố đó... thì hành ý cứu người chính là mục đích sống của muội. Thấy những người mà mình cứu chữa có thể lành bệnh, rồi thấy những nụ cười nở ra trên gương mặt họ và người thân của họ, giúp tâm muội cảm thấy mãn nguyện.”

“Ai cũng đều có mục tiêu của đời mình, nếu sống mà không có mục tiêu để hướng tới thì không hoàn toàn là đang sống nữa, tâm đã chết rồi.” A Diệt cũng không biết tại sao tự dưng lại nói lên lời này, rồi trong đầu bất giác nhớ tới một thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc.

Chợt, hắn quay đầu nhìn về một hướng, Huyền Như thấy vậy cũng nhìn theo nhưng không phát hiện gì cả, bèn hỏi: “Có chuyện gì sao huynh?”

Họ Diệt nghi vấn đáp: “Có hai gã nam tử trông còn trẻ tuổi đang đi tới đây, nhìn phong thái và y phục của cả hai tên đó thì chắc chắn là công tử quyền thế cao. Đáng chú ý nhất là một người trong số họ là nguyên sĩ!”

Nghe hắn nói vậy, mày liễu mỹ nhân khẽ chau, sau một hồi suy ngẫm, nàng mới như không chắc chắn lắm nói: “Dường như là tên Tần Dụ, thiếu gia đích hệ của Tần gia, gia tộc đại danh cao tại Cao trấn. Hắn đã vài lần tới làm phiền... chính xác tỏ tình với muội, muội nhớ có lần hắn từng khoe rằng ca ca của hắn là một nguyên sĩ, hai người đó tám phần là huynh đệ Tần gia kia.”

“Vậy muội cảm thấy tên Tần Du gì đó như thế nào?” A Diệt vẫn giữ sắc mặt bình thản hỏi.

Huyền Như lắc đầu: “Đám cậu ấm cô chiêu có mấy ai tốt tính chứ, muội cảm thấy hắn ta cũng chẳng có ý tốt gì, muội không hề thích hắn. Nhưng... địa vị hắn cao, hơn nữa còn có ca ca là tu hành giả, nên mỗi lần hắn tới đây, dù không đồng ý thì muội cũng không thể nói ra lời từ chối!”

A Diệt mỉm cười: “Vậy để hôm nay ta giúp muội triệt để từ chối hắn nhé.”

“Nhưng ca ca hắn cũng là một nguyên sĩ như huynh...” Huyền Như lo lắng định nói thêm gì đó, nhưng thấy thần sắc mỉm cười tự tin của người trước mặt, khiến nàng cảm thấy an tâm trong lòng rất nhiều.

Lúc này trong đầu họ Diệt đang nghĩ thầm: “Một tên Luyện Nguyên cảnh tầng 2 mà thôi, ta thả quả rắm cũng đủ ép chết hắn!”

Ads
';
Advertisement