“Vậy là sáng sớm ngày mai huynh phải rời đi rồi sao?” Thanh âm không giấu nổi sự hụt hẫng cùng buồn bã từ miệng Huyền Như vang lên, khi vừa nghe người thanh niên trước mặt nói rằng sáng sớm mai sẽ phải ly khai.
A Diệt cũng chỉ biết gật đầu, một hồi sau mới nói: “Thương thế của huynh đã khỏi không ít rồi, phải về tông phái tiếp tục con đường tu hành của bản thân thôi, huynh có mục tiêu quan trọng cần thực hiện.”
“..Một tuần qua, cảm ơn muội đã chăm sóc và giúp đỡ huynh rất nhiều, còn cho huynh ở một nơi thanh tĩnh như này để điều trị thương thế.”
“Chuyện nên làm thôi mà, năm xưa huynh liều mình cứu muội, bây giờ báo đáp chút đó có đáng là gì, hơn nữa phần lớn thương thế của huynh là do bản thân huynh tự điều trị...”
Hai người bất giác trầm mặc không nói gì, bầu không khí âm trầm chứa chút phiền muộn. Có một cơn mưa phùn u buồn đi ngang qua bên ngoài cửa sổ, như nói lên tâm trạng của Huyền Như lúc này. A Diệt cũng đang rất nặng lòng, một tuần qua sống tại đây, hắn như ở trong một cuộc đời mới, có mỹ nhân bầu bạn, vô lo vô nghĩ, tâm trí thanh thản vô cùng.
Nhưng con đường mà hắn đã chọn thì hắn phải vững bước đi tiếp, chính hắn cũng không cho phép bản thân chểnh mảng.
“Làm gì có bữa tiệc nào mà không tàn chứ. Huynh hãy cứ hướng theo mục tiêu của bản thân, mỗi người chúng ta đều có lối đi riêng của chính mình, huynh không cần bận tâm gì về muội đâu... muội hành y cứu người tại nơi đây, kì thực cũng rất tốt.” Nói rồi nàng ta dọn lấy đống bát đũa đã dùng trên bàn ăn, sau đó đem đi rửa, trầm mặc không nói thêm câu nào.
“Vậy... huynh về phòng đây.” A Diệt chậm rãi trở về, tuy có phiền muộn nhưng việc hắn đã quyết thì sẽ không thay đổi.
Ngồi xếp bằng trên giường điều tức, A Diệt khẽ tính toán: “Từ đây trở về tới tông môn, với tốc độ phi hành của ta thì cũng cần ít nhất chục ngày, chưa kể còn phải bay vòng qua các khu hiểm địa và những vùng tập chung nhiều ma thú nữa, chắc phải mất nửa tháng, như vậy vẫn kịp thời gian.”
eyJpdiI6Ik1jQ2YzT0p2RTVKcm9OQng4TnlEdUE9PSIsInZhbHVlIjoic2RLNXlOODZ1RXY0dFJxZUZGcUdBdFwvb1wvd1RuTWlcL0JrXC9Gdm1SZmdZY2gxdDl3SStEMlFWMkU4MUJNckVHQjlldmlKdTRrblB6MnRwdWNxMWJZZktERG02YW01WjlRRmN0UzNcL01Ma25IQjFNcWZKYkJKRkRlM0k3ZjVNNFwvSkpKVXczbEkwQVRUWWhJbHF2MWU5K2x3OXR0WjVCWjVBOEp0b040aXVtM0Z1STVrWXlLUk1qcGM0VGtJVld6SWU2dVwvak40cnFjbDZhTE1Lc3hEd2hnK0dQNGNiZXpaSXdkVndVSlppbk43SUhWck9wQjAwR3graUZBWTZlQ1RNS1BvVWZEV1NtUmxSWFFoSmY5MVYzRG1aWW5ZbzNxZm94cHNTVGxWMWhIKzJ4Qk05em9IcnhWVnRET3ZGXC9QXC9YV0o5dFJxRndoY1lnaEl4bG1TNkRTeHY3N3BOYnF6Y2JVSzI2Z21sVFZhVllkd2dsUXplN1IrcGdcLzJJcmExNTdwWDVtNVhqNGc2OXhcL21odUErT1JuTHhNNzJ0c2NFeFBCZm1haEg0NEF5c21XaG9OM05hZ1pFcUozaFJWMW0yRzVnTXJLVmFLN2JOVWl6b1o0eXBjK0dUZDIxdzRxZEs0SWYrUVdrSkllT3REQ2Vha0tmU2Iwamk5TkNrNSsybGdhcUI2V1hiZ1FvUE52Qk9JUjdZRXZIK0dERmxzNlk1ZGFrYnlwemlMbSszK2R6amlTK3JTRnBLYVc4eUxVU25Jb2w3OFZvNjRTU3laVWgxaEFwTStGODVIMkc2T0Y1aWZYemZyc3B3WUt3d2orM0JMNjBTbVVLVkFXdjlPVk1Wb3dra1BhSXpZaitHRkhUKzFwS0RrbUQ1c1hpcTl4d3VQVXQyYmN0RCtnQzBDMkpFM0xFaDREUlVWeGNFeFMwZ29ZemErdEFaTEpsYjNaVEVNNVFGNWw0MUxCQVJlaVgxNm9sU2FnTUNCa1BjTTNzQWM0MGMwQ3hRMTZxRmtVY3g0UkpnVkxHTVBzS0I0RHZnc2FRbXZuZzZZQ0lkVExsblJTUkhidHNKTlJTRElcLzFRdjJJN2xlbmVUaTFrSFZSditzdzdvNk9lbHFTTVBxcm1saUJHdjNKRWNqVHgzVDduSmhZQkorQzJscjNpQWF6NHVVbUVBOEVPZkJ6VzRKZnZEa0tiUDVVaktvb28zZXp5UEFxQ0FiMnpFNlhYY2M2UUl3WE8xZGlrYVVYR29sc240aGhWa1BkWjd1a2ZjSTNFN1dZb01Sa21kWVBKQ0g3MUY2aHloWHlBeTVuNXliYzZETXNEN0YzZDB0XC9Yc0h4ZklxNWliUlpxcFgxdTk5TzFVV1h4SGxEOWhpbUxYd0M5eTdXTWZBOXhwdFlHdUJLYjU5cHBRQTRsZTJpU2JMN0hXdUhmaWYyU014T2V3ZGJ6Q05pT3F1Nkx0QVpIZnRhaU12Y1ErVkdNcmcxNUw3Y3Y2QWZBQWdsSm9VTno4aHdPVTRxYk5KUlB2bERLOFM2ejF1ZlhRXC9xNTM1amtSWXFDOXNpYzBiMk5DdkR6cTBHNnVBeHoraHZcL1JTNVNoN2hPcGsxcnZBSnJCZ3JhU0luOXdacERzNHVGMHFtSGxwZ05zcXZHN3hpZFVUcUxzRDF1NDNOYzJQbUNTNnB4aFB2K05jYVpoaXRpVkxndDBSMDJoS3htMUw0cFhBZ00rbVwvMUJ5YzlKWGwrWGxlVTdic2pSUVY4RUlxVENEQW5FcGhyYVdGVExLZDlvU2dDOXBRdm5FQUsyaW5MWktnVHp4ZyttTmV1TGNaY0o2cVMyRGtqU1wvM0Zxb0hKNHVZV0pYUlh0WWlNaFhpZ0ZqdjRQNFhsbG45SHNURHpiUVJ3K3ZjSktxKzdVZVZKaVh4M0VoZkx5aHdGcXZRMEFWY3plQzhXNEJFWU55MVFaZllrWXRnUGtuQ21hV0hQU1RNMlN2aXFtOGpmQ2tHZ0FTVmdkQXFYdUMwaTRqMlJMZDdJWTRVVTFoWUR1WVZCRnd1YVRKZk16aXJsd3lDYXhtdHlWRWxqSVZYR2FcL1pkZXYwblVUQXd6bzV1ZW5acTlEcGtkcEJaVWdZRTRicjA3SmsyelhNd1RoWU9HQnhGNEdiZzF6eUo3UDdBbTU0TVZ0K0FNXC9OVkdSQXN0UUZMYk9YZEpCUm1CWlN4S2pGS2hlM0xocXJVM1ViUzM3Y0ZDTkdyb0hSQ29kamVieHFEZ0hOSGpZbjRtZE1uYjBWVmYwc3k3R1NUdm9BRDZVWVwvTDBxbUEzY2ZwVHZyTHlsYmRWVkdFK290cFJjWUV1alM2cFdsRURPMnZqRitud2NPWnAzaFhqbWVmZmpMY3JVdmo3RGFFYXZ1bDdQUCtxMVwvOTdBM3VBSUZQd2FGYXJOUkxORVJMWVwvVE9tQmx0SjhEdEJyTmV5QlNBUVVYY05kWkZETEtSSHBNbnVwUCt3WVZVeWhveHZoMEVaMUlHSEpSN1FvZnNNM2NnRlwvV0MzV2c4dzhpODZlOVArOStxWTN4RkJZK1dENjlXM1wvOWV6WlcwQUI4WFFPcW5PTEFXMUdNbXpnRFZSc3gzanBJdG9Wa3VqeHd2UTdreW92MmpjRlJnemROeFNURW9KMlVrR2dBSGN1cFhwOTRuamhLZlVjOGloMlRMcllaTU01OExsbHRUUlphMTVMY0Y2V21TSUZYVWNWK2RJbmNIcU5LRnZGSWtXK09QcXAybXVNWnZWdGFONXR3VUw1NnYrK3lITXczcE50RkVhM3ZtRHBKOUt1RnM4T1wvWVJXUkpFVytDWVRGWkFYTTlDMld3QXBsSVlVcTU5TWpYXC93WGJnZitNdVJlMnBoWnBxOUZHN0lWSzlLczZHNzVDWlRFSTdDdWEyRnZYWEdxdm4yUzRqNUdlMUJqN21ZZnl5a1RcL01vazZGbWdwbGpOWEJDRFlBVEtBbTlhYTVuWExLTmRsYlh2N3d3Wm54Ulh1TEtDamc3WVcreSs1aTN5ZFg1cCtmbE54cUVnMzgwT1BsaGl3U2F5YllwcUhkeW9oYUV6dmVYeGMzYzF3V2E5UlhkR2dhNHczdkw5d3Q1RlVLXC9HWUlkZEMwejZMWEgwbGlWYm51SzdmKzBNRll3ZjdtNldGSm1PNlg1YjJqbTZ3aCtzUGtpMldZUnNcL0NLNVhNMUp3NlUzaytIa2ZMQ3JzV09JQ0xxb0hwM1lzV040ZGNkRzRVUENpQzJ0STNIc29paFU0NHFWZDZXVWlzNjROSnlUUTd3NGNDUmdzbnVGdnd1VDZVNEVRcVB4QXpDc1l2UHRMcmk5RjJZRkVtN3VaNFhGZTlBUVAyeHNLaVpvMk45V00wYkpjdjh6MEtRYUVcL0JOU3RMMGJCaWxZZVhPRHN3SGVpZFFPZCtcL0dUNzZHdVwvSUN4YWs3XC9LWUVLZDhCNm11WnBKdDBzVEEzaU5pYitUdVFWYTN0S25GZjRcL3hlaFhmdUUyMTZPWXB5UHlSUzMzTU5MRnJYRDlVdz09IiwibWFjIjoiYzA4Y2Q3OWRjM2IzZTgzYmUyY2FkMjZlM2E0MDRjZWVlOGYxZTU4NzQ5Yjg5Y2EyNTA0NTUyNTFiZjlkYTEyZiJ9
eyJpdiI6InVqd1JDeTJhWDQrZFBWUnU5eTJTYkE9PSIsInZhbHVlIjoiNzRJZFlkKytXMGY5M1NZOTV0QjdTcTlrYTBybGRwSEh5aEhUemZEK05TZEMza0lJYTdIcGtHNW5wZzVLSUcxa25VRkxtSU9yWFQ3WW1vRTlZZUZuOUJRNzRJSnBXSTFzNGZCcHdST2VBaUU9IiwibWFjIjoiYjI1YWE1OTlhZDQzNmZlOTYwNTU3OTI5MTczNzRiZTRiYmQ4Njg4MzJiZDFhNjZlYWYyN2EwYWRlZDg3MDgzMCJ9
Huyền Như rất nhanh liền từ chối, nàng không muốn làm phiền hắn, và nàng cũng đã quen sống tại nơi này, nên không muốn chuyển đi. Dù có nhiều kẻ khác tới làm phiền thì nàng vẫn có cách để tự ứng phó, dù sao lăn lộn một mình trong thiên hạ suốt 5 năm, nàng không còn là một tiểu thư mềm yếu nữa rồi.
“Huynh đi đây, muội hãy bảo trọng, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Đừng để lần sau chúng ta có dịp gặp lại, muội lại mang bộ dáng gầy đi là không được đâu.” A Diệt lên tiếng trước, hắn không muốn kéo dài bầu không khí tĩnh lặng này thêm nữa.
Mỹ nhân trước mắt hắn gật nhẹ đầu, nói nhỏ: “Mười năm... hai ta mới tái ngộ lại một lần, lần sau gặp lại không biết là khi nào? Cuộc đời phàm nhân như muội có mấy lần mười năm chứ?”
Tuổi thọ trung bình của phàm nhân là 60 năm, người có gia cảnh tốt, không cần làm việc nặng nhọc, có nhiều thảo dược bồi bổ, có thể sống tới 70 cao lắm thì 80. Còn nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh thông thường cũng sống thọ tới trăm tuổi, những kẻ tầng giai cao có thể sống hơn 110 năm, cao nhất là 120 năm.
Như A Diệt hiện tại vì tuổi còn trẻ mà tu vi đã đạt tới tầng 8, nên tuy đã ngoài 25 nhưng trông khuôn mặt chỉ như một thanh niên chừng mười tám, đôi mươi mà thôi. Còn Huyền Như có tuổi tác ngang với hắn, dung nhan xinh đẹp đích thị là bậc đại mỹ nhân, nhưng vẫn có nét thành thục của phụ nữ trưởng thành, nhìn qua sẽ tưởng nàng lớn tuổi hơn hắn không ít.
“..Huynh lên đường bình an, cuộc sống của tu hành giả tuy hung hiểm vạn phần, nhưng dù rơi vào hoàn cảnh thế nào đi chăng nữa, huynh nhất định phải sống sót đấy! Đừng để một phàm nhân lại sống thọ hơn huynh.” Huyền Như thận trọng nhắc nhở.
A Diệt gật nhẹ đầu, rồi chậm rãi xoay người chuẩn bị rời đi, bất chợt có hai cánh tay mảnh khảnh từ phía sau ôm chầm lấy hắn, cả thân thể mềm mại của nàng ta sát chặt sau lưng. “Cho muội được ôm huynh lâu một chút, được chứ?”
Thân ảnh hắn đứng im bất động, mặc cho nữ tử phía sau trầm mặc ôm chặt hắn, vùi mặt vào lưng hắn. Hắn cố gắng không màng tới cái cảm giác mềm mại khi bị hai quả núi ép vào phía sau, hai bàn tay bất giác nắm chặt.
Qua một tuần trà, đôi tay của nữ tử chậm rãi lỏng ra, hắn cũng nhẹ nhàng lên tiếng: “Nhân duyên hữu tình, đại đạo vô tình. Huyền Như muội... ta xin lỗi, có duyên ắt sẽ gặp lại!”
Dứt lời, hắn liền bước lên Phi La Sơn, vèo một cái, thân ảnh hắn đã ngự khí bắn đi rất nhanh, không một lần quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt đang dần ứa lệ của nữ tử đó vẫn dõi theo bóng lưng hắn, cho tới tận khi biến mất ở cuối chân trời. “Diệt huynh, dù sau này huynh có ra sao trên con đường tu hành, có tỏa sáng trở thành một cường giả, hay rơi rụng thành một tán sĩ, hãy nhớ... tại phàm trần luôn có một người đợi huynh!”
............
“Cái gì?” Thúc nói là Diệt sư đệ đã chết?”
Sắc mặt thiếu nữ lộ rõ vẻ không muốn tin, ánh mắt lo sợ, gặng hỏi lại người đang ngồi trước mặt.
Đối diện nàng là một thanh niên nam tử có gương mặt trắng trẻo tuấn mỹ, khí chất ôn hòa, đang dùng ánh mắt trìu mến nhìn nàng ta. Người này là thân đệ ruột của cha Liễu Băng Nghi, cũng là hiền thúc của nàng, và là quản sự trong Tọa Sơn tông.
Thấy cháu mình mới vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê, đã hỏi đến tung tích của kẻ khác, vị hiền thúc này có chút không cao hứng, bề ngoài vẫn ôn hòa đáp:
“Nghi nhi, người tới cứu viện con là Bạch Hóa Nguyên sư đệ, khi trở về đệ ấy nói rằng đã thấy tên đệ tử họ Diệt đó bị gã ma tu một chưởng đập chết! Vì phải bảo vệ con và chiến đấu với một gã đồng giai, nên đệ ấy không có thời gian tìm kiếm thi thể của đệ tử kia.”
Nghe xong, Liễu Băng Nghi vô lực dựa lưng vào thành giường, thần sắc thẫn thờ, trong đầu đang rối loạn. Nàng vẫn nhớ khoảnh khắc trước khi bản thân mình hôn mê, người thanh niên đó dù đang trong hoàn cảnh thập tử vô sinh, vẫn bế theo mình cùng chạy, vậy mà giờ đây khi nàng vẫn sống khỏe thì lại hay tin hắn đã bỏ mạng.
Khi Bạch Hóa Nguyên để thân thể đầy rẫy thương tích của nàng ta tại một nơi an toàn, rồi giao thủ với lão già mặt ngựa, thì bản năng nguyên mạch của họ Liễu đã tự đông kết thân thể mình lại, tiến vào trạng thái ngủ say.
Nghe nói sau khi Hóa Nguyên đem theo khối băng điêu trở về tông môn, thì tới tận mười ngày sau băng mới tự vỡ, thân thể nàng lúc đó đã tự chữa lành lại không ít. Nàng vẫn tiếp tục hôn mê cho tới ngày hôm nay mới tỉnh lại, hiền thúc nói là tính từ lúc biến cố đó xảy ra thì cũng đã hơn 20 ngày rồi.
Mỹ nam mỉm cười xoa đầu nàng: “Nghi nhi, việc quan trọng hiện tại là con phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, để nội thương hoàn toàn được chữa khỏi, tránh để ảnh hưởng đến căn cơ, dù sao con cũng chuẩn bị tiến vào giai đoạn đột phá rồi.”
Hít sâu một hơi, khôi phục lại bình tĩnh, vẻ mặt dần trở lại thần sắc lạnh nhạt như mọi khi, nàng gật đầu: “Vâng, hiền thúc không cần quá lo lắng cho con đâu, người cũng nên trở về nghỉ ngơi đi, từ giờ con có thể tự lo cho mình rồi.”
Chốc lát sau, khi vị Liễu quản sự đó rời đi, thì lại có hai thân ảnh trẻ tuổi đi vào, hai người này không xa lạ gì chính là Cao Minh và Lâm Liên. Lúc trước bọn họ không vượt qua nổi thử thách, nên đã bị đá ra khỏi bảo tàng từ sớm.
Theo bốn người trước đó đã định, bọn họ tới tạm trú tại thành trấn gần nhất, đợi hội họp cùng những người khác, không ngờ nhờ vậy mà thoát được một kiếp. Khi A Diệt cùng Liễu Băng Nghi rời khỏi vùng bảo tàng, đang trên đường tới nơi hội họp cùng hai người, thì bất ngờ bị lão già mặt ngựa tấn công, vì vậy mới diễn ra một hồi biến cố.
Thấy tuyệt sắc thiếu nữ đã không còn có thương tích gì đáng lo ngại, hai người kia rất vui mừng, dù sao bọn họ đã ở cùng một nhóm trong thời gian không ngắn, cảm tình đã sâu hơn.
Hai người cũng đem đến cho thiếu nữ họ Liễu này một tin tức cực kỳ vui, khiến nàng vui mừng không thôi, đó chính là Diệt Chúng Sinh vài canh giờ trước đã lành lặn trở về tông môn, có vẻ thương thế không còn nghiêm trọng.
Sau khi bị vài vị quản sự tra hỏi một vài điều, thì hắn đã được thưởng không ít đan dược giúp điều trị nội thương nhanh chóng. Hiện tại hắn đang nghỉ ngơi tại trang viện của mình, hai người này tính sau khi đến thăm đội trưởng xong, sẽ tới đó thăm họ Diệt hắn.
Lúc này tuyệt thế mỹ nhân, đệ nhất mầm tiên không quan tâm gì đến nội thương trong người nữa. Nàng cùng với hai người kia, ba thân ảnh nhanh chóng ngự khí bay thẳng tới ngọn núi, nơi trang viện mà A Diệt đang ở.