Ngày thứ ba trong tòa bảo tàng đệ tam của Lệ Lập, từ vạn nguyên sĩ giảm xuống không còn tới ba ngàn, đúng với cái tên mồ chôn tu hành giả. Lượng bảo vật tại nơi đây không còn tới một thành, đa phần đều nằm tại những khu vực sâu nhất trong bảo tàng, những kẻ mạnh mẽ còn sống sót cũng đã tập chung tại nơi đó, tiến hành những trận chiến cuối cùng.
Một nhóm người trẻ tuổi đang chậm rãi phi hành tại một con đường khác, không hề có ý định tới tranh đoạt tại khu vực trung tâm bảo tàng. Nhóm này có bốn nhân ảnh, một thiếu nữ tuyệt sắc dẫn đầu, phía sau là ba thanh niên hai nam một nữ, không ai khác chính là những đệ tử Tọa Sơn tông.
Trước đó vào ngay lúc sáng sớm, phiến đá trong tay mỗi người đều nổi lên dị động, phát sáng ra quang mang chói mắt. Thần thức của mọi người dễ dàng thẩm thấu vào bên trong phiến đá, đặt ấn kí nhận chủ trong đó, nhờ vậy, trong đầu mỗi người đều có một bản đồ chỉ dẫn tới nơi cất giấu thứ chân quý nhất.
Nhìn cảnh vật xung quanh, thanh niên họ Cao lên tiếng: “Những khu vực này đều là các nơi không có bảo vật xuất hiện, chẳng một ai thèm bén mảng tới, không ngờ lại được phiến đá dẫn tới đây, xem ra cũng là một cách bố trí che mắt ngoại nhân.”
“Theo bản đồ hiện ra trong đầu muội thì sắp tới nơi rồi, của các vị sư huynh, sư tỷ như thế nào?” Nữ tử họ Lâm lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, A Diệt hơi nhíu mày, thiếu nữ họ Liễu lên tiếng: “Xem ra mỗi một phiến đá lại dẫn tới những nơi khác nhau, có lẽ phải vượt qua được thử thách, thì mới chân chính được dẫn tới nơi giấu bảo thực sự.”
Mọi người nghe cũng cảm thấy hợp lý, nhất thời không ai nói gì nữa, im lặng tiếp tục phi hành với tốc độ không nhanh không chậm. Chốc lát sau, họ lại chạm mặt đám ba người Thiên Kiếm các, từ một con đường khác bay tới ngã rẽ này, hai nhóm lại ôm quyền chào nhau.
eyJpdiI6IjdMdnlmT1R4ZVJtK2p5S3dxNHNZUnc9PSIsInZhbHVlIjoiNEZcL2lGQ1JSanhoN3ljYTV5SUtrQlhrdG1vMzJ4eGc1T1ZQMEh1Q0x1V1BTSGJScXJkUVB3OUpiZXVMQVdNUUJJMHF6dTJBSEd5eW9NaDlCRVRPeDcxQk05T1d2Y20zVXFqMHh6RXFoWFQ3TnE4NkZrenY5YkxcLzNiN000cGlqaE1yZUVjdUJuZWMzdFJPN1ljakJSc2wyZzZ4ZlJRdTZTdkppZGRkdEFSRURZY1dHdXJVdDNFZytJcjNxaktZXC9oWkw0YzNpMzZaT3hxYm56ekNIS3dldkxESDFseFNyZmo2RFlGUzZTWk9JUU5hTmZMVGJhdThlajljVGl2THI0UUp1MlBpZlkyWGFHZElGZ3VCMFVXMUlwVDRnZmFNcjRFR3ZmWENCRjhvXC9jZVwvK2JER2l6NmpkaTZcL2EwVWwzVG0xdEc1Q2ZqVytFQmF4ZEJqZTZFTnhOVXAreEYyS2RGbkt3THM2VFFsdmNPQnB6SzZMVkY2VHJCNVBJS3B6cjFrbGN4aEg4THp4eHo0SmxxTjlrWlJSbzlYTmx1K0ozQVA0dEhiZDZCcFNrUERuWGN4bTNIVEsrKzVkNCttOWNZSFdxS3FSb1c0VEdTWXpGd3pNY2xWSnI1UzNDT2FEejdXZzQ1Z01GM1BENkE1QnFyNlwvZUxuaG10Z2JEMytlZlhXemxwb3R5ZlBOaUc5dUtZd3A3c0RTUzErR0J4anl4MGZPYjlNY29oVFVkbVc1RGtEeEthZFZuTFloT3E0clpDYyt0VkJIYTY5TDNOSlFwZ0dJblFNalo0Q29QbEFEWUVHRDdWbVJBWkRDNGdIbW94KzIzTHNRQ1dXcElTWkkwVnFOXC8rWDBPXC9UakpqT0FlMmZEeURJblE3a1wvTjRQMlJoNHZKcklPMThRSjFzUjNtYWFaMlRvY1B3cGFsa0VGcXpSSEhGaThIZFNpK3NDNjBZQVpcL2oyQkk2ZXc4OXVqOVNEbnBESmZHem0rM0pDalZmZTltUzBlWFU3YUJyY0JDNlNZa1VNU3g1QlYweWUrUldpNkpaRWNmSDhLTmQwemVUNURFS0U4UTVLMnUxM3NUZTFlT2cydmpCVkFBbGVjT3o5dmpQdmZMdGhWTDFraUNLVDlrNnp5aVRmVzkwRTZjWWJ1R3BYbWMxS0pDVXZabXF2UFBVMVJNZVlMNlVEbjQ1T3l2XC95VmhzQVlFc3paS2M4Q0Y4UUdsaVBcL3J1WUVlNmM4dEw0UkZtbFQ5VmhTSUc1aVdiN3NcL00xWHF6MGd4YzkrXC9XQ3lSOFwvck51V1BiN0hIMmZVS2V6U3c5RGxBYkZ4YTBOV0pHSFZPaWF2N3lvYVpNYlVYemV2ZHhGVXRhZTRhaUFZMGpseHlMeDIxdHJnWXBHakFKVnVyMlFqQTNvTzZRRzlHZGVaTDhyM3IzUlBsblR0RXYrbkxHeWxjTVwvdXJiYjJocVZ4c1RTY0VhZTRrU2lKMm5EQWNuWWV3XC9rMURpUWorSFJoTlM2K3NkRzU4UDFtUDQ3bjJ4ODJ3cTNXcW5LUkFqNXUwbUFrNE16UzRVb1pMUHY2OTVUcVFUa2p4SmJ5R090UDZjU01oNkFiM1dCeldabEd0XC9oUXFoUzhBUkl6YW9cL0ZBUEh3S1JYQld1c2RBQ29teDNGUWNTVHk3RzVGY05qYTI5dWpFWVwvWDlxZ0RRQWlDZU5RaEVEVm54bkdEMDQzYjJaTTRVUTRReDJoOFVNc1ZnaTU3MjcxNVFTWHBiUm1xRHhCK3JFRzVYU2RiN0pcL0psTTZRZzVxdEtnRk1QdXhuRWJFUHpCQ2doaE5QaWNzd3FaR09OOW9DZldOMmFnQlI5YWtRSGVjS3RuSTZuZGFoSjB0cnRqMHF2a2ZoQ3hadWtMMkNcL0FtTVpDbHJ0cnBjRHNNNXAzZGF1bEJFRWp2Tk9QXC9vRVwvRXVJMkFkaWlVZnRJXC9tRURJNlNMdGxDWUhZblY1YkxjSjJKUWtqQkRxWHJEZ2pxZXZseHRnSU9Cdm8wNjEyeENJVkRxTzlZMGlOdWhiSG9PNDcycW5xOTI2OVQzVjd1VWRVVlA4MU5qV3JIUGZHWlhESHpTaU51eHZTUlphK1BOSmtkbytrczNhUTRPWHgwcWtBU3JzVnhHZldkdWRKMEtnQThlMXQ4OWFkbjN4eVZla0pZVFN5bEY4cllGOGxyanhoV2kwZngzclorV0xlS2FyVjJmWm4rXC9GOE01cEcxZ0hMRTBJSjJkdVR3M295UTFTcllcL0xWTXNNXC9UaVlkS1A1UFVCbm9hcWVsYXZDQzdEcEo5WlZIYTdFXC9nOXpnbk85S3VVc1wvS1wvZTd2UkdNZ1h5XC9mVTFmdTEyMjFjSXJibzBoVEo3cEUrcnY4aHMrOVo5OWVPMWRkXC9lQXFFQUhxeDE3azBOQW5PMk0wU2ZvQ21QNjkxbDJvVXF4VU5CZTRid1NOUjhxZUFmcm9uUWtJc1NoQVwvajhpdjdEaDVFNEljcHFjanM5cUF6bW4xZVN1NGJ3RWZcL0hPQlZWM2tzbmxWYUxaN0RJTXF3S0prSVkxTDNUd055ZSs4Nldzc29mUDVXcVQzYUNRRm5XYWlNTkZKWG9NNFl3RTdycVJseFRaSTc4Wkd1XC9iM2dpT0F0cGNURkoydVNwaWhNOVJCYXd4SlcrakdUbFp2NUFTNnQ5TGhwQWJTREI4XC91aXMrbERnTjQxU3hvTFE3eHNDYnoxeWszUXo4NEtONGowZUVHMUdkdUtJUzd5eXdMaU1CV2wxT0xOcEtGbGw4aWJBcUpsdVNZRVkzejJnd3gxUldQMlE5Y1o4NnJYTmxhTzl3NmZoTEpXak0xYnU4b2FXeXJoRE1xYUk4Q0gzXC80Y2luZm5ZZW9Sd0J1Y1JHNU1rSGxHV0xOTU43ak9IXC9iTWp6SHRRaUtmRFNzWE1JTWFMQmtralU4eW5RV1BnVjVjNVZnRmZVSjBIVFRSMmgxVktweXI4VDliQVpteFNMQXc2dEU4bU51cTZZVlkyMHFXT0h6YVVMYXpIZ25nRUtFSlhCS0ZBT29UTm1TYTF4RUhOdm9aNUtkdm9RZys2U3NnMWtaY1JoMnR4TlhqUjVQejZ1S0FSRGlNd3ZUdDl1cVZBWkJ1OHNjRGhFbTJuWmc1XC9YZkV1RUVBT3kwbGNSODRYYUpmYWM0VWVOXC9uV2c9PSIsIm1hYyI6ImU2ZGIyZjZkODczOWY3YzM3ZjhjYmMxNmExMWUwYTNjYmZkMDkwZGZhN2JlZjI4YmI4ZDFkZWViYTNiZTVkODcifQ==
eyJpdiI6IkVjV1YyRDBcL1JzbDV4MlVcLzE0VStXQT09IiwidmFsdWUiOiJwWWtibG84TmV0aGhPNXBDbXREaWZGVFBxU2pWOGxhZHFTMnpGbzZSOG9aNVMzRElmOThzOHpSWk1zVjBsU1R1VndTR2kwQ1wvRDVTVk8xa2cyK0FyQVV2b0ErM2NDb0ErSXJjbmFyZjhZUGs9IiwibWFjIjoiMTFkMGZhZTg4NWY3MTMzNTNlNDM0ZTQ3ZjAxOTMyMTlhYTljMmE4ZWE4NjFjYzYwOGYzNzI3NDc2YjhkNzA0MSJ9
Thông đạo tiếp theo, Cao Minh và Chương Hổ đều được chỉ dẫn tới trong đây, bọn họ cũng chào tạm biệt ba người phía ngoài rồi chuẩn bị tiến vào trong. Đúng lúc này họ La lên tiếng: “Chương sư đệ, trước khi đi có phải đệ nên trả túi hoa quả sấy khô cho ta không?”
“Đệ... đệ đã ăn hết từ đêm qua rồi...” Chương Hổ gãi đầu, cười xấu hổ. Tức thì một cước vụt tới, đá bay thân thể vạn vỡ của gã vào bên trong thông đạo, La Trọng Vị ôm cái bụng đói quát lớn: “Tên khốn ngươi muốn ta bị đói chết để chiếm vị trí đội trưởng phải không? Đừng bao giờ gọi ta là lão đại nữa!”
Ba người có chiến lực cao nhất tiếp tục cuộc hành trình, không lâu sau họ bắt gặp nhóm người khác, cũng theo chỉ dẫn của phiến đá mà đi đến vị trí các thông đạo. Nho nhã họ La giống với hai tên xa lạ khác, được phiến đá của bản thân chỉ dẫn vào bên trong một thông đạo ven đường.
A Diệt đang ôm quyền chào họ La phía xa, thì một thanh âm mềm mại vang lên bên tai: “Diệt sư đệ, chúng ta đi thôi.”
“Ách!” Hắn giật mình vội lùi lại vài bước, thiếu nữ lạnh lùng này từ khi nào đi đến đứng ngay cạnh mà hắn không hề phát giác ra.
Hai người tiếp tục phi hành cả một đoạn đường dài sau đó, bọn họ còn phát hiện ra một thông đạo nằm tại nơi bí ẩn, nhưng phiến đá trong tay không chỉ dẫn tới đó, bất đắc dĩ phải tiếp tục chuyến đi.
“Diệt sư đệ không ngờ thâm tàng bất lộ như vậy, thực lực chân chính không thua kém gì các đệ tử hạch tâm, vậy mà trước giờ luôn im lặng, chẳng nghe thấy chút danh khí nào.” Thanh âm thiếu nữ chậm rãi vang lên, nghe như đang tán thưởng.
Họ Diệt sắc mặt nghi hoặc nhìn thiếu nữ đang phi hành ngay phía trước, suốt bao ngày qua, đây là lần đầu tiên trong cả cuộc hành trình, hắn thấy nàng ta chủ động nói chuyện riêng với một người.
Hắn bình tĩnh đáp: “Chỉ là nhờ vào chút thành tựu trên phương diện trận pháp mà thôi, đâu thể so sánh với thiên kiêu như Liễu sư tỷ được cơ chứ. Hơn nữa, bày ra toàn bộ thực lực của bản thân cho nhiều người biết, cũng không phải hành động sáng suốt gì!”
“Có lẽ vậy, xem ra sư đệ là một người muốn hạ mình, không muốn trở thành tâm điểm trước mắt nhiều người...” Họ Liễu còn chưa nói hết câu, thì phiến đá trong tay hai người đã phát quang, chúng đều chỉ dẫn tới thông đạo ngay phía dưới mặt đất, được một cái cây to che đậy lại.
Liễu đội trưởng dẫn đầu bay xuống: “Đi thôi Diệt sư đệ, hi vọng đệ có thể vượt qua được thử thách để có thu hoạch phong phú.”
Dứt lời, thân ảnh nàng ta đã biến mất trước lối vào thông đạo, lúc này A Diệt mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, ban nãy đi cùng thiếu nữ này hắn cứ có cảm giác bầu không khí không đúng lắm. Thân ảnh hắn cũng ngự khí phóng nhanh xuống, kiểm tra kĩ càng một hồi, không thấy điểm gì bất thường mới từ từ tiến nhập bên trong thông đạo.
Sau khi cảm giác choáng đầu do chuyển tống qua đi, A Diệt chỉ thấy bản thân xuất hiện tại một nơi tối om, giơ tay không thấy năm ngón. Đúng lúc này, một thanh âm nam tử hùng hổ vang lên, khiến hắn có chút giật mình nhưng cố bình tĩnh mà nghe.
“Muốn lấy được những thứ quý báu nhất mà ta có, các ngươi phải vượt qua được thử thách do Lệ Lập ta đặt ra! Thử thách có tổng cộng ba vòng, sẽ tùy theo tu vi của mỗi người tham gia mà tự điều chỉnh độ mạnh yếu, yên tâm là nếu các ngươi thất bại sẽ bị đá ra ngoài chứ không mất mạng đâu haha.”
“Nào, cho ta thấy bản lĩnh thực sự của các ngươi đi, hỡi những người tham gia!”
Tấm giữ âm phù phát ra toàn bộ thông tin bên trong, liền hóa thành một mẫu giấy bình thường rồi rơi xuống, thứ này chắc chắn trước khi chết, gã Lệ Lập đã lưu lại. Cùng lúc đó, toàn bộ nơi này sáng bừng lên, A Diệt quan sát xung quanh, phát hiện bản thân đang ở trong một hang động rộng lớn, có vẻ như hắn phải tiến thẳng về phía trước, đi đến đích tại cuối con đường.
Những bước chân đầu tiên đã đi, thân ảnh hắn chậm rãi tiến tới phía trước, chiến đao trong tay, vừa đi vừa đề phòng hết thảy xung quanh. Một tấm giữ âm phù nữa được thôi động, phát ra thanh âm thông báo: “Vòng đầu tiên, thù địch. Vòng thứ hai, mị hoặc. Vòng thứ ba, níu kéo. Vòng thứ nhất bắt đầu ra đây đi nào!”
Tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất hơi rung nhẹ, nhìn ra tận nơi xa, A Diệt trông thấy một đàn ma thú số lượng lên tới trăm đầu, đang điên cuồng xông tới nơi này. Giữa nhân loại và ma thú chỉ có thù địch, đây chính là khảo nghiệm đầu tiên, thử thách về thực lực của bản thân.
Vì tu vi của A Diệt chỉ là Luyện Nguyên cảnh tầng 7, nên đàn ma thú đó chủ yếu chỉ có thực lực nhất giai và nhị giai, tam giai không quá ba đầu. A Diệt không giữ lại chút nào, thả ra trận kỳ, kết hợp giữa pháp trận và kĩ năng chiến đấu của bản thân, sau thời gian nửa nén nhang đã diệt sát toàn bộ trăm đầu ma thú hung hãn này!
Sau khi khôi phục lại nguyên lực cùng thể lực, hắn tiếp tục chậm rãi bước đi, vẫn bộ dáng đề phòng xung quanh. Họ Diệt không vì vượt qua vòng một dễ dàng mà chủ quan, càng về sau sẽ càng khó, hắn phải luôn tập trung tinh thần ở trạng thái tốt nhất.
“Tới vòng thứ hai tên là mị hoặc rồi sao? Sao chưa có gì xảy ra vậy?” A Diệt còn đang nghi hoặc trong lòng, thì trước mắt hắn đã có một cảnh tượng khó tin.
Hắn đi đến một nơi thế ngoại đào nguyên, trông xung quanh mông lung như tiên cảnh. Bỗng nhiên, có những thanh âm vui tai vang lên, một điệu nhạc tuyệt vời thoang thoảng qua tai hắn không dứt. Phía trước không xa, xuất hiện những mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần cùng nhảy múa theo điệu nhạc.
Những nữ tử này, đều chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, đang ở độ tuổi chín mọng nhất, bộ dánh thanh tao, ngập tràn mị hoặc uốn éo cái eo nhỏ, tươi cười hướng ánh mắt mê say đến phía họ Diệt như đã động xuân tâm.
Nàng nào cũng đều ánh lên tình cảm dạt dào, liếc mắt đưa tình, bộ núi đôi cùng đồn kiều căng mọng, cùng nhau đi tới vây quanh A Diệt, ánh mắt nhìn hắn như đang nhìn ngắm tình lang cực kỳ yêu quý.
Thanh âm của các nàng từ từ biến đổi, vui tươi, hòa nhã, yên đẹp, tùy theo sở thích của mỗi người nam nhân. Dưới cảnh vật thơ mộng nơi đây, tình cảm dạt dào của các nàng khiến dục hỏa trong lòng nhiều người có dịp bộc phát, xao động không thôi.
Tai nghe mắt nhìn, A Diệt cảm thấy xao động trong lòng, nhưng hắn cố gắng bình tĩnh trở lại, không chú ý đến các nàng này nữa. “Huyễn cảnh mê hoặc cũng không tệ đâu, nhưng cho dù thần thức của ta chỉ thuộc loại tầm trung đi chăng nữa, thì nhiêu đây vẫn chưa thể khiến ta thua cuộc được.”
Tức thì, từ thân thể hắn bạo phát ra luồng nguyên lực hùng hổ, phá tan hết thảy ảo cảnh xung quanh, trở về với cái hang động rộng lớn. Đôi chân hắn tiếp tục chậm rãi bước đi, miệng nổi lên ý cười, lẩm bẩm:
“Sắc dục chỉ làm con đường tu hành trở nên trì trệ mà thôi, chẳng có gì đáng để thử cả, vòng hai này hoàn toàn vô hại với ta. Không biết vòng ba có gì khó nhằng hơn không, chứ vẫn là mấy cái huyễn cảnh này thì ta ăn chắc rồi!”
Đúng lúc này, một thanh âm thanh thúy, mềm mại dễ nghe vang lên. Thứ thanh âm này cực kỳ quen thuộc đối với A Diệt, đã được hắn giấu sâu từ tận trong đáy lòng, là chấp niệm dẫn bước hắn đi lên con đường tu hành.
“Ca ca!”