Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Đêm tối bên trong bảo tàng Lệ Lập vẫn không có gì thay đổi, vẫn một màu đỏ huyền ảo, chỉ là lượng nguyên sĩ còn tồn tại đã giảm đi đáng kể, mà lượng thi thể tăng lên rất nhiều. Sau gần một ngày bảo tàng này khai mở, mọi vật phẩm có giá trị tại những khu vực ngoài cùng đều đã bị vơ vét sạch, vạn nguyên sĩ như bầy châu chấu đi qua nơi đâu là sạch nơi đó.

Lúc này, Diệt Chúng Sinh đang ngồi xếp bằng khôi phục nguyên lực trong một căn thạch thất nhỏ, nhóm người bọn hắn đã quết định nghỉ ngơi tại khu vực này vài canh giờ, dù sao trước đó ai nấy đều đã phải trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ.

Hồi đầu giờ chiều khi thoát ra khỏi tòa huyết tháp, nhóm bốn người Tọa Sơn tông vẫn không ngừng tiến sâu hơn, đối đầu với nhiều kẻ khác để chiếm được bảo vật, hiện tại đều đã là nỏ mạnh hết đà. Giờ đây mỗi người đều tìm được một căn thạch thất riêng, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi khôi phục tinh thần cùng sức lực.

 

 

Mí mắt chậm rãi mở ra, A Diệt thở ra một luồng trọng khí, khẽ cử động cánh tay phải. Thấy cánh tay này đã cử động lại được như bình thường, hắn mới phấn chấn lẩm bẩm: “Cũng may ta mang nguyên lực mộc thuộc tính, khả năng tự chữa lành vết thương của nhục thân cao hơn nhiều, nếu không dù có nhiều thuốc phục dụng cũng không thể lành lại nhanh như vậy được.”

Nhắc đến mộc thuộc tính, hắn mới nhớ ra quyển trục mà hồi trong tòa huyết tháp đã lấy được, liền đảo thần thức trong nạp giới, rồi lấy thứ đó ra. Ngày hôm nay hắn đã có thu hoạch kinh người, trong mấy chiếc nạp giới cao giai đều đầy ắp đồ, nhưng không nghi ngờ gì quyển trục này vẫn là thứ chân quý nhất.

Trận chiến cuối cùng trong tòa huyết tháp, khi đối đầu với đám ma tu quỷ đạo của Ảo Ma tông, ngoài Liễu Băng Nghi và La Trọng Vị ra, thì A Diệt chính là người có đóng góp lớn nhất. Hắn đã tự mình đối chọi và tiêu diệt được một gã quỷ hóa, điều mà không một ai làm được trừ hai kẻ cầm đầu ra, hơn nữa hắn cũng là người đã diệt sát tên quỷ hóa cuối cùng, tránh để nó tự bạo.

 

 

eyJpdiI6InJXM203ZW9ibjRsU1FiMjJEbzdKaWc9PSIsInZhbHVlIjoiTEFKdm05bHdGTHVMS2hmWVByVGlFaTdYYjFJSlpteHZxaUdZMEhUb1FcL09lT3diT2NlZWlNZUdjMm5jMDc3SEoyVnh2WHB4bEgyYjloQ2gxQXJ5dEtuZU56M1huKzhteUZYcHBEWjRqNmg1c3M3YzV1WlY0cTNBRGJZMkdUQ2dyblkrd0k3Q3hXcDRKb1FXUEl1SUNPd0dNMmFIMlgrT2hWWmFWbEROeHJXK2FRdkhHXC81WVVDWkVYY0l2Q3lsa1BxZFNMaW8xVjUzM0d4elZtUzMrWkhsWkM4TnlnZ0MwU0tLcXRxYTJFZXZ3dVpha2toa3lkU2VOaktrTndZa1hrdUtjcElYTlc1VWJMQlVKdXNuRng3dVVKT2F0VUdMcEVSd1dQXC9adFZ1ZzVScUtoQTFiaEpITER0dUdkMUFxZmtZRllyNVNUNm5zOUVYYVNpT2NxNkpjQ0ZUZDkyOTc3SWxsdHpHbEd5a3l6SGczSWRKQUsyXC9HQStuT2ZwSVAyaEthXC81V1ZJcTZsdG1cL1ByRytRcmlrc2R6KzhpTjY4bVhIY0lNaVJhZ2pna2c0WEhtQXVXdzBSdzZESXphZ1N4UXplNGFqQjc4M0RtSStXb053aUlsM0JGTXQ2N0syME4zRFo5SU81MlE1XC9NVkxUQXRhdHhqNkk5emR5emdKQlJ0UXozRXVjTm1HOHArMTlMckJoamJJRlhUcnlvT3kzSWtLY05BTWs0Y1pTYXBiZjh2NnRKMG1wdCtQdDFscWJwUStuNEtZSXpyQjJNSTREU29rTitjT1dOOXpDblwvRU85RzJjM1FzRkRLVzU0dFVXZWEzeEtoUnVmM0h4NExMTEhPUzlNcFVOdEVYN1pMRDQxcUhrZldcL0RTN1k1aDlHUHFQcjdiUTVWVk1nK1lBZE9Nb3NiYUhvY0lxbDVvb0c2amZcL0YzZ2VibXRKVjlJNk5NRVFJbUhaYzdUbmVNTnhWYUtOYnhGUFFrWHhFWjMrVTRLV0FsR00rYVwvR2NPXC9RcENRVjY1Mk51UlU1OFFvM0dkSGU5XC8xSGhDVUIreWJjM1FwTURHUU5cLzZxMjVuRHNYaFFCdTVZbWFZdDVBODZvbWVvRTg4SFJqMXdIK0pkY3NzZkJablpqcGJoWEgzdDdqeWgwZ083N0RwTEs5U2NRK1RlNTJaeWZrK1FHTHJnQUZpSDU3OHJ4aFlwbWgzRW9RWlBYeWhKaU1DNDV5cWFDNEExS3pIZzg2OGx3VFloMEZtZ1BBVWlGVlZNR05FenFMOHlPNGV1a09veXRwdzFITHlINkZTMjRyK1ZKZ094OVROWnhiMEpCNldYUDVFcW9iNHJjVXp6UVRraE51RUVleVdabzRRKzd5NVE0bmlSWHJva3JCV1A1Z2dCVjByVjljNFU0QnFBK3I2TkJoOFM1MnZWTnZ0XC9wU1VEU3lZTlkyVDhXTVdmalwvUEtDVk83Q0JmR3hYQ1M3R0p1b0tKYm9JMGtDUURPa3lrVkp0VlpWc2VnVUJ1bDlueStSY0JYY09iSEJhdjRaY1VuZnVzOGZ1OGxpcG9Uc2MrcmFnRzlTd3AyaDh5eW9ZMlJXVGptY2hiVW44UzlMelFWYjd1QzJcL0dNcG1PMEtLT1JrUUdvYXpTdmV2RGFkbUZtSW5hQ1ZNT3M2djBEdVdvc0lHWXRnZWVleEFFaUVtS0JvUlAyd0V0MmQ4XC92dE1Qbzl3K1Q0UzhcLzhsY3ZcL2EwV2NQMis1WUhJZ1wvZEw3R0k1bTV1K3lvcjJCbnNGOVV0bVFQNWFMUHdMRWZDdStoVHBjR1FSYzR3cDBzYitKNllQTDQ3UmJYQjNtM254YnhyRGxPUDk5eFNOaVA3T1daOVBqZUFOTlNEZFJDOFRHRmRlK2hMdjJcL0JOZTNuSkdET2R4R2NnVEVmM1lrZU9sdHRUTjkyd2t1NVErWVJneU9aUkFXYmN4R2hjWTBDRllYNE5haU1tWmNQcHpIZWZGVFpscjhTV1U5VTkwb3FqbGpNT2N6c0U4b1wvM09LQjJNZ0htdjdPOVVFcVwvN29xQXdCek8zb015Z3ZuN1VMU01iZnlqTW5reUF5U3Y3YWg5RjJtVjBnaXN4M2ZYYTdWSUpHMWRsblhUUERyZ1Nmb2dRa05tTmR5TVhIR3dhbU5GMkEyWldXeWhVMlgxaUVGaHo5TUQxM3N1Umhpb055S0ZGZW5SNHBcL2NRbXhPOEQ5VURYdE9Wa0lSSlVqQU5zXC9NWEdQN3hkenJMdWx4bjR6XC9cL1hvSG03OXUrc1dHb0w1aTFzVldTd0ZKUDNJRU5ZcENHXC8rbFh6OTdRVCtrTU4raHQraXM2NHQ2OGVsMER4VndWOUR2Q00zb2Zja0ZIWjNoZWE4V0M4MjRCc3F2SjYxUldsYm1pcnBWcVFjQmJqUnJndz09IiwibWFjIjoiNjhjNWE3MmI4MmFhOTY2NTc5ODY2MzQwNjk5Y2Y3MWI5YTgzY2MxOTNjZjQ0ZmEzZmZmMGUzMjY1YmU5MjAxNSJ9
eyJpdiI6Ink1cDRSSDM0UTZVNmVzdHJwN2trK1E9PSIsInZhbHVlIjoiYmd1RndldFFvK2s3V2JMcVpYYnY1MDVLY1kyYnlsdHZwUHlIXC9DQzBVUGtHUUtwZ01TZFM2YnRTQWdvYUVWbElDcFVSZmhrZDMwc0RmZVRMR2tpdlBjVE9GbTQxY0dJbEtqSEw2eEVHbElRPSIsIm1hYyI6IjNmYmEyZmJiMGVkYzg3YmUzYmIxOTQ4MmQ0OTRiZDY4M2YyMWIzODUxZTJlNjNkZTQzYjU2MjU0YTY4MzQwMjMifQ==
Đình Bích quyết, công pháp tứ phẩm đỉnh giai, thuộc tính mộc!

Đọc xong dòng chứ đó, A Diệt ôm quyển trục vào trong lòng, miệng cười kéo đến mang tai, nếu giờ kẻ nào dám cướp lấy thứ hắn đang ôm trong lòng, chắc chắn hắn sẽ liều mạng chơi chết kẻ đó. Đôi mắt nóng bỏng lại dán chặt lên những dòng chữ một lần nữa, rồi miệng lại cười như tên đần.

Hắn đã có ý định thay đổi bộ công pháp cao giai hơn từ trước rồi, chỉ là không tìm thấy thứ thích hợp, cũng như không có đủ nguyên thạch để chi ra. Công pháp tam phẩm sơ giai trở xuống hắn không quan tâm, vì phải phế đi công pháp chủ tu hiện tại mới luyện được công pháp mới, đã mất công làm như thế nên hắn muốn có công pháp cao cấp hơn cái ban đầu gấp nhiều lần.

“Công pháp tứ phẩm đỉnh, nhiều nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh cũng không có nổi công pháp bậc này để tu luyện đâu.” Họ Diệt vui thích không thôi, chỉ cần luyện thành một tầng trong bộ công pháp mới này, nguyên lực mộc thuộc tính của hắn chắc chắn còn mạnh hơn hiện tại nhiều lần.

Tứ phẩm và nhị phẩm hoàn toàn không thể so sánh, chưa kể Đình Bích quyết này là đỉnh giai trong tứ phẩm, còn U Mộc Đằng quyết trong nguyên lực hắn chỉ thuộc dạng trung bình khá tại nhị phẩm mà thôi.

Công pháp phẩm giai càng cao tu luyện sẽ càng khó, A Diệt cũng biết rõ đạo lý này, nhưng muốn thực lực mạnh mẽ hơn, và có thêm tỉ lệ thành công trong quá trình đột phá cảnh giới, thì không thể không tu luyện công pháp cao giai được.

Họ Diệt cố kìm nén lại tâm tình, thu hồi quyển trục vào trong giới chỉ: “Sau chuyến đi này, khi trở về phải hảo hảo tu luyện bộ công pháp đỉnh cao này mới được.”

Vài canh giờ sau, bốn người họ đều đã đi ra khỏi mật thất của riêng mình, tập chung một chỗ. Thấy các thành viên ai nấy tươi tắn sắc mặt hơn, thương thế trên người cũng khôi phục không ít, thiếu nữ họ Liễu liền ra hiệu cho mọi người tiến vào sâu bên trong.

Buổi sáng ngày hôm đó, chiến cuộc lại nổ ra khắp nơi, những kẻ còn sống sót đến hiện tại đều có tu vi cao cường, thực lực mạnh mẽ. Ngay cả nhóm người A Diệt cũng không tránh khỏi trọng thương, lũ ma tu quỷ đạo không chỉ có mình đám người Ảo Ma tông, chỉ là bọn chúng không hung hãn như đám người đó mà thôi.

Đến cuối ngày, cơ hồ chín phần mười bảo vật tại nơi đây đều đã bị vơ vét sạch, căn bản là số nguyên sĩ tới đây quá đông, đồ thì ít mà người thì nhiều. Chỉ qua hai ngày, từ một bảo tàng giàu có, chứa vô số bảo vật giá trị cao, hiện giờ chỉ còn là một vùng phế tích.

Nhóm bốn người Tọa Sơn tông nguyên một ngày chinh chiến qua bao trận lớn nhỏ, ai nấy đều mệt mỏi rã rời. Tuy chưa có trận chiến nào hung hiểm bằng trận trong tòa huyết tháp, nhưng cũng gần đạt đến mức độ đó, bản thân họ Diệt cũng đã tự tay diệt sát thêm mấy gã tà sĩ có tu vi cao cường.

Giờ đây trong đoàn, ngoài Liễu Băng Nghi là đội trưởng ra, thì không nghi ngờ gì A Diệt chính là kẻ có sức nặng thứ hai. Mỗi lần hắn dùng cách thức chiến đấu thông thường của nguyên sĩ, kết hợp với pháp trận, thì chiến lực phải ngang ngửa với những kẻ mạnh nhất trong hàng ngũ Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong!

Hai người Cao Minh cùng Lâm Liên đều có thái độ lễ phép hơn với A Diệt, điều này cũng dễ hiểu, với tư duy thực lực vi tôn đã ăn sâu vào tiềm thức mỗi một nguyên sĩ, thì khi giao tiếp với kẻ mạnh hơn bản thân ít nhất ba lần, tất nhiên bọn họ phải hạ thấp mình hơn nhiều rồi.

Cuối ngày, khi đang ngồi quanh một cái bàn đá để chia chiến lợi phẩm, thì thiếu nữ họ Liễu đặt lên bàn bốn phiến đá kì dị, đây chính là thứ mà ban đầu bọn họ phát hiện trong nạp giới của gã trung niên, tại khu phế tích đầu tiên.

“Trong giới chỉ của gã Ma Lăng cũng có hai phiến đá, nên hiện tại chúng ta đã đủ bốn phiến, có thể chia đều cho bốn người.” Lạnh nhạt thanh âm vang lên, sau đó phất tay, điều động mỗi phiến đá bay đến trước mặt một người.

Nữ tử họ Lâm cầm phiến đá trong tay xem xét, rồi nghi hoặc hỏi: “Không biết thứ này có tác dụng gì? Nếu Liễu sư tỷ đã lấy ra để chia chác, chắc hẳn tỷ đã biết tác dụng của nó rồi đúng chứ?”

Thấy cả ba người đồng môn đều hướng ánh mắt tò mò về phía mình, họ Liễu sắc mặt không đổi, thản nhiên nói ra: “Trước đó ta đã trao đổi thông tin với tên La Trọng Vị, nhờ hắn mà ta mới biết những phiến đá này, chính là chìa khóa để lấy được thứ chân quý nhất trong bảo tàng Lệ Lập này!”

“Thật sao?” Cả ba người kinh ngạc không thôi, ai nấy đều nhìn kĩ phiến đá nhỏ trong tay mình, bàn tay bất giác nắm chặt hơn, có vẻ không muốn bỏ ra nữa.

Âm thanh lạnh nhạt tiếp tục: “Ngày thứ ba kể từ khi bảo tàng này mở ra, phiến đá chắc chắn sẽ có dị động, lúc đó chúng ta mới có thể dùng thần niệm nhận chủ lên phiến đá. Sau khi nhận chủ, nó sẽ chỉ dẫn chúng ta tới nơi cất chứa thứ chân quý nhất, nghe nói còn phải trải qua thử thách gì đó nữa, ta cũng không rõ lắm.”

Thấy ba thành viên đều đang cầm phiến đá mà suy tư, Liễu đội trưởng phân phó: “Hiện tại, toàn bộ những nơi có thể tới trong tòa bảo tàng này, bảo vật cũng chẳng còn bao nhiêu, nên ngày mai chúng ta không cần phải chinh chiến làm gì cho phí công.

..Tất cả mọi người đêm nay hãy cố gắng khôi phục thực lực bản thân tới trạng thái tốt nhất, ngày mai nếu phiến đá thực sự có dị động, chúng ta hãy bỏ qua tất cả mà đi tới nơi cất chứa thứ chân quý nhất trong lời đồn đó. Những phiến đá này số lượng không dưới mười, tức là cũng có nhiều người biết đến, và còn phải trải qua khảo nghiệm nữa, nên các vị đừng ai có ý chủ quan!”

“Rõ, thưa Liễu sư tỷ.” Cả ba người đều đồng thanh nghe lệnh. Chưa bao giờ thiếu nữ xinh xắn này nói một hơi dài như vậy, xem ra nàng ta rất coi trọng chuyến đi ngày mai, và cũng rất đề phòng với cái thứ gọi là thử thách nếu muốn tới nơi chứa vật chân quý nhất, do năm xưa gã Lệ Lập đã bố trí ra.

Ads
';
Advertisement