Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

“Ca ca, muội đói quá.”

“Muội hãy ăn tạm mấy trái này đi, Ngân nhi.”

Dưới cánh rừng xanh mênh mông bát ngát, có hai đứa trẻ chừng bảy, tám tuổi đang nói cười với nhau. Đứa trẻ lớn tuổi hơn là một nam tử, khuôn mặt bình thường, nước da ngăm đen, trông thân hình rắn chắc khỏe mạnh.

Hắn vừa nhảy xuống từ một cái cây cao, sau đó đi tới gần người còn lại, đưa một nắm quả dại cho người đó. Hai bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đưa lên đón lấy những trái cây, đứa trẻ nhỏ hơn này là một nữ hài, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, ánh mắt to tròn, da thịt trắng trẻo, chỉ là trông bộ dáng có chút nhu nhược.

Nữ hài đó cũng chỉ ăn đi hai trái, số còn lại để cho tiểu nam hài ăn, hai người họ là hai huynh muội một nhà, lúc này đang vui vẻ vừa ăn quả vừa chơi đùa. Gần trưa, nam hài tên A Diệt vác trên lưng một bó củi khô khá lớn, sắc mặt lại không hề tỏ ra mệt mỏi, cùng người tiểu muội trở về nhà.

 

 

Tiểu nữ hài cũng bắt trước ca ca mình, đeo một bó cành cây khô sau cái lưng nhỏ nhắn mảnh khảnh, hai người sánh vai bước dần lên lưng chừng núi. Bỗng nhiên bụng của cả hai huynh muội đều sôi lên, nữ hài xấu hổ cúi mặt thấp xuống, nam hài lại cười nói:

“Haha, đã đến giờ trưa rồi, chúng ta đói cũng phải thôi, giờ này chắc mẫu thân cũng đã đi nương về và làm xong bữa trưa đợi chúng ta rồi, mau về nhanh thôi nào Ngân nhi.”

“Vâng ạ.” Nữ hài tên Ngân Dạ ngoan ngoãn đáp lại, rồi tiếp tục đi theo bước chân ca ca, chỉ là sắc mặt có chút chuyện gì đó muốn nói lại thôi.

A Diệt rất tinh ý với từng biểu cảm thoáng qua của tiểu muội mình, liếc mắt trông thấy, liền mở miệng hỏi: Ngân nhi, muội có chuyện gì sao? Có gì thì cứ nói đi, ca ca sẽ giúp muội.”

Nghe vậy, nữ hài tử cố gượng nói, bộ dáng xấu hổ: “Bữa nào cũng chỉ có củ bột dã nát với chút rau dại... muội không muốn ăn nữa đâu...”

 

 

eyJpdiI6Im84S0w5aXhWQVM5R0g1OCtsVWtBZ3c9PSIsInZhbHVlIjoieUpSTlE1YjJXQ05GU215aStIWTlJSXd6MFhSSVZWdERvSTVueGdjR0RScG9BbkxJdnlGNFJjamNoamhWQWZUdThDN0M2aitWRExsZW9oVnE1R0k2ZFhsOTVROEloaWdyT1grUit0ZUx2Z0RrMGZHdnNrb1UzemZmT2NXdUt5OHZFWHI0eVRGSUVsUEtvMExKNVwvTmFEQVVkYXJ0NU5WeHJpYm9GSU44dG1BV0hXd28yS1VYTERXZCtCN0VZY2k4T3JZNm9rUUkyQWtJcWtkZ2Q5eXdaOE4zWkZsdWF0YmxWZDBcLzNWeVNQb3NaRlBRa0QwdThpM2JTYkptWjZlV3NCUGRnRkRLc29MeTJ3UVhcL3UzbFZZaVdCT0pTN3RoQXpSNGJWOUhFek5cL29mWnlhOHRJQVV1c2ZmNlliRXpmNlhFaWZmeTNsam85RDJ1c2U0d09DV1JBY0FZdUowMDI3NDRTVjRFQzAzNWE2UzBRUXM4QTV4azdSanhMY2FFMXhMS212OENtZllvUmNkdkFOVkJENVY4emxGSGRtZ0RNUDV3QjY3eWgwRUVxdEd0dDZ3V3hwZzBjNHAzQ1cxOWU0ZXNMYzg0QStUUDVuTkZKQTNKRWs2SUxBQzcyOWs2aEhEc05JSmRmdFVncUhUT3Bnc2dpczNmWVhPQU5vM3VCc3hzV050Undla3dXTW1rVlNHVVk5RFwvTzFWWFVKS0NLZWNyRE50QXhGb1Q2NDd5eDJNN09mbzRlTXV0VW5nQ1c4MnpnaFVjQnc2Z0J1MFpjdGw1T2Q5YnlPV21JbTVOQ09qYzBRTGZ3XC9vbW9OaTZKaDJGUlpOUGxqdHo2ZEF4OWp1T21vYUU3Uk5FYUg5N2lFVTlcLzhzbkZlbWV6eTd0Z29NU291Q3Q4OGswejZ0SzRRdUNCSitvZ1lWYzJFdVBuanNZK1JDbHdSUzU1NDZSMFdtM1wvdlBGS1BIVjVjV0RDTGY5ZUVuUmNha2VheFcwXC9yVjJlb05oRUV6dUNaXC9zMEcwUkY1MDR5MHJSbFg5YkJ6M0dhaGNxMGRKZFdIY3BYYk54ZGxUUldEM3dtZlVlTnlzaEtaMVkzXC96bVwvNEJcL3Y2RyszbTRSek4yK21UVERQN1wvaDkrZkd6dzRXYzJnNmpwMzh3dVM0RExTR3ZLWXM5R1B2TzhGd1llS1VheUVpUjRac3Z1M2NpNjVnQjlHemwxZVwvZ2VkTXh0VFJ1OVVySWI1ZUNhdlJVNWlVWFNUS3ZWWHkwN1wvMlJPUHFvOXlKejBieTdhTzRSNmV4Ym5UU0xVQ25yY2s0Z0w2RG1sRjFOT05DOHplM1FteUxGTVprVk9vMDBvcFEwTktlKzMrK3oxRGV3RW53WGswMm9tRnVTdzJ4V1p0eHNZM0MrcUZTWVwvTW1pSWljbU0rUG9VaHdORGRadmVtaVNJWURxekZmMEw0b1wvVktFbzBBcmpjdE5pcWlaZEdaV1RUV1B0ZlRUK2pUYnlvMXV1MlI0Nzd5NmdlcHRYMEZRNEVZXC9xYjNacm5cLzBxRXo1SDJGRTZ6Z2x1SHRLSEo2ZjIrTStKYzB1c0kxams4KzdNQlM0bmxHXC85YXJITUN4TmYrb25LcGxFN3ZsSWFvVnA3NThKUDg2ZXA1cG5nVW5NRkJJRlFUWGlpeGtwdU9WelF4VWcrV3laT0ZwQ1Vuc2RwcVRHdE9xU3pTZzQ1N1Uwemg3OXgwT3J6Vk5zekY2bnJSZldRWWlmZkk2ZUkxYVhXUU4wd0hVckJBc0VEVG96YzJvRVFoNUljRXpKRGJcL2NCbzRkd2FGRXIyUURDVlUrMkx6UnMxY1hjZFpuTmNacDd0SExic2M0OHc3MVVyXC9lXC9RdmtaeWFSZ3ZYWXFUSDlLTm9Fek1NNlpNWWYrVGw1elNBQ1ZkN0FCdWpEWVloXC9QY1V3SWpvRVNoZFZHVkRGU3ZBNG43aWZFdkcwRDRSMXRcLzZIQ1BpK2xsSVhNM1pSUlVPZEJPOUV1TGh4TUpER2lqbW5uc04zQ1wvWElySEJzSUZaYk1lMkJYdXZLaEs4Zm9UdGJuS2UxZjd0UlZwSE5Cb3cyS3N6XC81bThsaWlGYTFKN2g0SFhvSnk2ZUduNzRcLyt4RTlKQXhEMzMzUHB6RmM2eGZjbEhWT2UyTHpHSWlpUEpucmlwU085c2FZcENHYWlzNXdjdVV1OGtPczBiZmdLY0VBK21wV05kdEF5T2R2VXFHVEczajNySUpZVHJnU1pnek8raHhoRUFIbHFuSEszWSs5MGF3cDBQcVp6aktDV1d4ajRhT1wvcTFCazhxQUtIOERWbjJhd3dQejk4MG1PSGxXZDdtWHNsOVZvUjBmOUE5OXcxZWNDa2xxODhCK1wvM20xaG8xWDE1YTlUMUZRR2ozSWdxWmpIendIM2IrZEhOWTVOVmlqSlpcL1ZUYlp2Z3JJZkJXVTVCaDNvRWZ5bHRjUzJxQk9jUm1CMzNBakh3VFlmSHlWTFIxMURSYVNLem81eG1nNkM5VW5EN0F1cm96U2RPcFBOVElkSGQ2YTlramozU2NxUlAwUUtwMlg0NndXR1dZNzhEXC9Sb2tDaHJXQTJ6SlFETXducWtYZytKSzZwNzB6Rm1GbE40bDhkSjRjaVwvMkU5eFlSSTlWRGJlUm5EQVVPd2ZmZ1BzM2xWclwvR0N2Q1l6TFR2TDY5TXlKUFZoUDZsRzcyVTdZK2pNRHJOeFwvZGJjdVwvS1R2M2d3UlBBV1dMZVwvaGwzYjhuVDVDbW1SXC9zYVRVTjZtT2locTdYMEprdE5cL1ptdHRYSUJIcWc1VUxIK3RCYm44c05XWjI5azZoM0JPNzA4dUxydGVGUnNXbmtwbVRqdG00SFpYQUwzS2NkREVuSGJuZjcwamtuZ2grYTd4NnF3VGZXRlh0WjRZNlh2VFA5UXUyRm84NjkxbUFud1dnWDFNWkg1dkpFSENiWk9UZ090RG9oa0pKa3FJWGRcL0pXQ1V0XC8wQVJ1TGhDYVk2U29MVzRnanU0XC8wcmtDamhiUklHOGJVY2xpMVlwR3BvRT0iLCJtYWMiOiI0YjEzMDI3ZWEwMTc1NDgwYjEzYzUxMDFmMWJjZTAwYThjY2U3OWQzNmU5YzZjZWU2YWM2YTlhZDg2YTNmZGI0In0=
eyJpdiI6InlpUktVV3RWMFl0d3FkaTBsc09iRmc9PSIsInZhbHVlIjoiR3VmdGNsck1PU1JYWjNVa1dTZ3NGTE5vVFhZT01jR3lrS1wvYXZtQWpDdDFUTFBCRzFlZmZhaFo4cXFUZFwvenYrV1E3dHNYbW96TWkyRkVUbTVuYlRQQUVcL3RQWFpuMEx3MnVvNWJpaFNOejA9IiwibWFjIjoiYTliMDhkYmU0MjI2ODlhMGFlZTI4ZmVlODRmMDY0OWZjN2ZiNGNlYWJkN2UyZGZiZTg4OWEyMmRkYzcxYTJmMCJ9
Hai người lại vui vẻ trò chuyện, bước đi trên con đường mòn dốc đứng, dần trở về nhà.

Hai bên con đường mòn là rừng cây, lúc này tại sau một gốc cây, có một hư ảnh mờ ảo đang đứng đó, âm thầm quan sát hai huynh muội hài đồng kia. Hư ảnh đó chậm rãi đi ra, lộ ra là một nam tử thanh niên, nước da hơi tối, khuôn mặt tầm thường, không ai khác chính là Diệt Chúng Sinh, chỉ là hiện tại thân ảnh hắn hư ảo, người khác không thể nhìn thấy hắn.

Nhìn theo bóng lưng hai thân ảnh hài đồng đang cười nói, khóe mắt hắn có chút ướt, đây chính là quá khứ của hắn, là khoảng thời gian êm đẹp mà hắn thường nhớ. Trầm mặc chốc lát, thân ảnh A Diệt bước đi theo sau hai huynh muội kia, hắn phiêu linh như bóng ma, bám theo họ đến tận nhà.

Vẫn căn nhà nhỏ lợp bằng lá cọ, tường được bùn đất trộn lẫn với rơm rạ mà đắp lên đó. Bữa trưa ngày hôm đó của gia đình họ vẫn như bao ngày khác, phi thường đạm bạc. Hai người trưởng thành cùng với nam hài A Diệt không sao, nhưng tiểu nữ hài Ngân Dạ sắc mặt rất miễn cưỡng, có thể nhận ra mấy thứ này rất khó nuốt đối với một đứa trẻ nhỏ yếu.

Hoàn cảnh khó khăn nhưng cả gia đình vẫn chung sống hạnh phúc, rất ít khi có những tiếng chửi hay roi vọt. Phụ mẫu hắn hằng ngày vẫn luôn đi làm, chỉ là phụ thân hắn ngày càng yếu đi, ông đã mắc một căn bệnh nan y từ nhiều năm trước rồi, mãi vẫn không thể chữa khỏi.

A Diệt tuy còn nhỏ những đã phụ gia đình được rất nhiều việc, Ngân Dạ thì như một tinh linh, luôn đi theo bước chân của hắn, gần như cả ngày không tách rời.

Thời gian sau đó, giống như ước mộng trong thâm tâm bấy lâu, cha hắn trị được căn bệnh nan ý quái ác, mẹ hắn cũng vì vậy mà không phải một mình làm lụng vất vả, kiệt lực mà qua đời nữa. Niềm vui nối tiếp nhau, Ngân Dạ cũng dần trưởng thành, căn bệnh kì lạ bẩm sinh trong người, sau khi nàng lên mười đã không còn phát tác.

Nhìn cả gia đình bốn người luôn sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, chuyện làm ăn ngày càng phát đạt, không còn bần cùng như xưa nữa, khiến hư ảnh một người thanh niên luôn đứng đây quan sát suốt mấy năm qua không khỏi rơi lệ.

Ngày qua ngày, hắn dần mất đi ý thức tự chủ, chỉ biết đứng một chỗ quan sát hết thảy, những mong ước bấy lâu trong lòng mình. Ánh mắt không còn vẻ thanh mình mà chỉ còn sự hồi tưởng, luôn ngây ngốc đứng nhìn gia đình bốn người kia sinh hoạt, trưởng thành từng ngày, khóe miệng đôi khi lại bất giác cười.

Khi A Diệt trưởng thành, gia đình hắn đã tổ chức tiệc cưới cho hắn với một nữ tử sống tại ngôi làng dưới chân núi. Nhà hắn lúc này đã là một căn nhà gỗ to lớn, được treo đầy hoa đỏ và những tấm giấy đỏ tươi, pháo hoa nổ ầm ĩ. Phụ mẫu và cả tiểu muội Ngân Dạ ngày hôm đó rất vui vẻ, hạnh phúc, nhìn ngắm hắn dựng vợ.

Tiệc cưới kéo dài từ sáng sớm tới tận đêm tối, khách nhân liên tục cầu chúc: “Sớm sinh quý tử, hạnh phúc bên nhau tới đầu bạc răng long.”

Trong căn phòng tân hôn còn thơm mùi gỗ mới, chỉ có A Diệt và một người nữa đang ngồi ngay ngắn trên chiếc giường mới toanh, trên đầu người đó còn phủ một tấm lụa đỏ, che đi gương mặt xinh xắn.

A Diệt lúc này trong lòng cực kỳ bồi hồi, chân tay lóng cóng, sau một lúc mới hít hơi thật sâu, đỏ mặt tới gần nữ tử đang ngồi ngay ngắn kia. Tân nương tử của hắn là một người sống tại thôn nhỏ dưới chân núi, hồi nhỏ hắn có gặp qua vài lần, nhưng từ khi lên mười, phải thường xuyên đi làm lụng, không có thời gian xuống núi chơi với đám đồng lứa trong làng nữa.

Từ đó đến nay hắn chưa từng gặp lại nàng, bất quá hắn cũng đã nghe qua chút thông tin từ miệng bà mối. Nữ tử này rất khéo léo, hơn nữa còn chịu khó làm việc, biết chăm lo cho người nhà, vì vậy phụ mẫu A Diệt mới chọn nàng. Nhà hắn dùng một con trâu, hai con heo làm sính lễ ăn hỏi, nửa tháng sau liền tổ chức tiệc cưới, đón nữ tử này về làm dâu.

Đến gần tân nương của mình, hắn hít sâu một hơi lấy thêm phần mạnh dạn, cánh tay vươn ra nắm lấy tấm khăn che mặt của cô dâu. Thân hình nàng ta khẽ run lên, có vẻ như đang lo lắng. A Diệt cố tăng thêm chút dũng khí, giật tấm khăn che mặt xuống.

Xuất hiện trước mắt A Diệt là một gương mặt ưa nhìn, dung nhan coi là được, có chút ngượng ngùng không dám nhìn hắn. A Diệt cười ngây ngốc, trong lòng vô cùng thỏa mãn, tay ném tấm lụa sang một bên, cả người hắn chồm lên, áp đảo thân thể mảnh khảnh của nữ tử trước mặt xuống giường.

Giờ đây, nữ tử kiều diễm này đã là vợ của hắn, chẳng bao lâu nữa sẽ sinh cho hắn một, hai, thậm chí là một đàn con cái. Rồi vợ chồng hắn sẽ như phụ mẫu bây giờ, từng ngày chăm sóc con cái, ngắm nhìn bọn chúng lớn lên, sau đó lại nhìn chúng dựng vợ gả chồng, cuộc sống như thế là đủ rồi...

Một năm sau đó, tiểu muội của hắn là Ngân Dạ cũng đã trở thành cô dâu. Nàng xinh xắn ngoan hiền, còn cực kỳ thông mình, cầm kỳ thi họa đều am hiểu, nên được một tú tài tại An Thanh trấn nhìn trúng. Lang quân của Ngân Dạ là một thanh niên rất anh tuấn, văn võ song toàn, tú tài của cả An Thanh huyện, hai người quả thực là trai tài gái sắc.

Tiệc cưới được tổ chức phi thường linh đình, khiến phụ mẫu hắn nở mày nở mặt rất nhiều, hai người luôn treo nụ cười trên môi.

Thời gian vẫn cứ trôi qua, bất giác đã qua thêm sáu, bảy năm. A Diệt lúc này đã 25 tuổi, trông hắn không khác gì hư ảnh người thanh niên đang ngây ngốc, đứng tại giữa sân nhìn gia đình họ trong suốt bao năm qua.

Hôm nay, nhà họ Diệt tổ chức một bữa tiệc gia đình ấm cúng. Bữa tối, chín người có từ hài đồng đến trung niên, quây quần quanh một bàn ăn lớn, vui vẻ dùng bữa cùng nhau.

Chín người này, có phụ mẫu của họ Diệt, hai người đã đến tuổi trung niên, nhưng luôn có nét cười trên mặt, chắc hẳn thời gian dài qua đã sống rất hạnh phúc. Có vợ chồng A Diệt cùng hai đứa con của họ, một nam một nữ, hai đứa trẻ đó vẫn còn là hài đồng ba, bốn tuổi. Còn có vợ chồng Ngân Dạ và một đứa con trai ba tuổi của hai người, ai nấy đều rất vui vẻ.

Hư ảnh người thanh niên đang ngây ngốc đứng nhìn gia đình họ trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên thân thể hơi run rẩy, sau khi đôi mắt mở ra một lần nữa, vẻ thanh minh đã trở lại trong con mắt ấy. Sau hơn chục năm, đây là lần đầu tiên hư ảnh đó di chuyển trở lại, hắn đi tới đứng ngay phía sau lưng A Diệt đang cụm ly rượu với em rể, rồi tức thì nhập vào thân thể hắn!

A Diệt đang định uống lý rượu chợt dừng lại, rồi đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt nổi lên sự khác lạ. Sắc mặt hắn vui vẻ xen lẫn buồn bã, đảo mắt một vòng nhìn ngắm hết thảy mọi người xung quanh, đôi mắt trở nên thê lương rồi rơi lệ.

“Sinh nhi, con làm sao thế?” Mẫu thân hắn thấy vậy, liền quan tâm hỏi.

Ngân Dạ cũng cảm thấy hơi lo lắng, hỏi: “Ca ca, sao đột nhiên huynh lại khóc?”

“Cha, cha bị đau ở đâu sao?” Một đứa trẻ lung lay cánh tay hắn, giương mắt lên hỏi.

Đôi môi khô khan mấp máy, hắn cố gắng mở miệng lên tiếng: “Cảm ơn tất cả mọi người, những gì diễn ra tại đây, giống y như ước mơ mà ta luôn giấu sâu tận đấy lòng...

...Nhưng ước mơ cũng chỉ là ước mơ mà thôi. Cha mẹ đã không còn từ khi ta còn nhỏ rồi... Ngân nhi cũng đã bị đưa đi... ta đã không còn có người thân bên cạnh nữa... ta đã chọn bước lên con đường tu hành, vì vậy... những gì diễn ra tại đây hết thảy không phải sự thật!”

“Con đang nói gì vậy, mới uống vài ly rượu đã nói mớ rồi à?” Cha hắn mỉm cười hỏi trêu.

Hắn nhìn ngắm cha mẹ và tiểu muội, sau đó đưa một cánh tay tới phía Ngân Dạ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, Ngân Dạ sững sờ ngồi im bất động, mặc cho hành động của hắn.

“Cảm ơn tất cả mọi người đã cho ta mơ một giấc mộng đẹp... Ngân nhi, ta sẽ vững bước trên con đường tu hành... một ngày nào đó, chắc chắn sẽ lại tới đứng trước mặt muội, tiếp tục làm ca ca của muội!”

Nhắm mắt lại, hai hàng lệ vẫn cứ chảy, hắn hít sâu một hơi, tức thì từ sâu trong thân thể bạo phát ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ, đánh tan hết thảy cảnh tượng xung quanh!

Thân ảnh hắn vẫn chậm rãi bước đi về phía trước, trong hang động rộng lớn u ám này, đôi chân vững bước không chút trì trệ.

“Cuộc đời ta như một mũi tên đã bắn khỏi dây cung, một khi lao đi nhất định luôn hướng tới mục tiêu, vĩnh viễn sẽ không dừng lại giữa chừng!”

Ads
';
Advertisement