“Qua một lượt kiểm tra nạp giới của tất cả mấy tên này, chỉ có duy nhất hai phiến đá này có chút khả nghi mà thôi, số vật phẩm còn lại đều là đồ thiết yếu của tà sĩ.” Vừa nói, gã họ Cao vừa đưa tay lên, chìa ra hai phiến đá nhỏ có màu đỏ nhạt, lấp lánh vài đường vân kim sắc trên bề mặt.
Hai nữ tử trong nhóm vừa đi kiểm tra qua một vòng rìa ngoài khu phế tích về, họ Liễu nghe báo cáo của Cao Minh cùng A Diệt như vậy, cầm lấy một phiến đá lên, trầm ngâm suy nghĩ.
“Màu sắc cùng giao động năng lượng trong phiến đá này, rất giống với kết giới tàn khuyết bên trong phế tích, rất có thể chúng là một phần trong kết giới.” Đội trưởng nói lên suy đoán.
Nữ tử họ Lâm hỏi: “Vậy đám rác rưởi kia bỏ công sức tìm thứ này về để làm gì? Dù sao nó cũng chỉ là một bộ phận nhỏ rơi ra từ tòa kết giới đã hư hại thôi mà.”
Cao Minh suy tư rồi phán đoán: “Rất có thể hai phiến đá này sẽ có tác dụng lớn tại tòa bảo tàng sắp xuất thế, nếu không đám ma tu quỷ đạo này cũng chẳng rảnh hơi ở đây đào bới đâu. Trước hết cứ cất phiến đá đi đã, đợi khi chúng ta tới vùng bảo tàng sắp xuất thế sẽ lấy ra xem thử thì sẽ biết.”
“Cao sư đệ nói nghe rất có cao kiến đấy, ta sẽ tạm thời cất giữ hai phiến đá này. Tiếp theo đây cả bốn người chúng ta nên chia nhau ra, kiểm tra nhanh qua một lượt bên trong khu phế tích, sau đó tập chung lại tại nơi này.” Dứt lời, họ Liễu phân chia phạm vi dò xét của từng người, sau đó cả bốn người bắt đầu hành động.
Hơn một canh giờ sau, bốn thân ảnh lại tập hợp trước cửa lớn dẫn vào khu phế tích, không ai thấy có gì bất thường hay phát hiện thêm một phiến đá kì lạ nữa cả. Bọn họ nghỉ ngơi điều tức chốc lát, sau đó đứng trên lưng Phong Bằng Sí, tiếp tục bay tới vùng địa thành Bình Thiên, nơi tòa bảo tàng Lệ Lập thứ ba sắp xuất thế.
eyJpdiI6Iks0cGxQd0s0NFJqK2RuWVwvMzU2T21BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZDWGpxOEoyUlc4Q041ZHhLZjdBR2x1OXMrMDdsUGdPdFlIOWlLNklCQ283ckw0bDFRbXpmMElHR0hnZU5VSHJJaTVvR2FyTmFvcG1rZHkrcjhuZ1FFVDJXSkhEc1VqUUZqOTB6d0tZaVwvXC9FZ3BVaVEzb3JkdHFGd05Zc0hOSTR2S2pHOTV0UkhRU0JWV000XC9BOU8zNzlPcHgzc2EyS1VwM05iV2RyRGZiZm1telJ3cjNDb2RYMUI3eUd5Zm5pRVpQVmM1ZVZMTDFWT0FXZjdDXC9pXC9hNWdpVllMNWE5VWdxa0tQb3RINVBrTnpwaDNwa2l2UWNSanhKY0JIbDJcL0tRclFUU0Z6WExHb1wvalplZG1MN3JJYjNCQ3p1KzJkaUJMa2ErWERSZEtqMXF3d0F2Y3RHSWtnenU5eXJFZ0I3XC9EZ1B5NTNjbUg5cXdRd3J4V0RXcExZMDk4UU1nMG05aUlBT0VQRmY2WERFRDVHcnJBTEdyb2pqbEdiYVZNcFRiNm9YYVdTVUpZdkVkcEpSbDZCU29TMFNlWUFHRUtYeEdRZTRiWFZJUyttaFg0M3BzVm1tNkdzNkcwazBwYmVCSlV0S1pLc2xNa3JFbGFlek0zUHF6eDdmNHBESmpwaEI1TTViNm0zR0xmZEozWlEzK0U4WUl5RTFKZWlIelJnVFE0MHdqd0FKdTYraitsRTZyaHI3M2s2VFhmeTJGU2pYdklDUE93VXdtMmsxQ0tqaWFkcVk3ZlVpckpIbk85bE83aERcL1wvUmM3TEh4aG00RzJpbmY0OE5OK0pudTVlVzZEOE4xQmgzWG9GU2VHZnliaXJQN3VnWmxNQWlMbUNXWVBXZThqQ01WaDVHRmdZZmpHXC9HZUh4bkNyS2QwUnRNbTlFVTBYWXlcL3lObnZnOEtZQWtmNkt3OXZjZnZaNUN2NzhtRU9kWTR4UklKVkg2cGE5SXZRaFBRNXFZZHArVjg3SHVhbDd0dzljN0taeVdkXC9MaENVOEdRRW1HajR0S1JJNlU3cXV3WDVtZGpua3JTV2FuNnFpSlVOZ3RGR21kZVA1MHd3Y3ZDYTNZS1dlOTdnbnpmVjlOb201c0ZiN005c0Iyb0FQemFHT01uT2lxNHVqbFRSNlFYSnFrWk14Q05od2Z4OEQyWU9Wd1ZsczNBMWZQbFVNWGRrQ3JQRUJNVk1SRkpNYU9BMnA4OXMwSm9NV3V0aCs2Wks2VFpoVlJEWkNaazc4bHoxUTVZRnBYU1JHdlFrb1YwTjNSWlZHNUhLdzZuV1FvUUU0ajhXbmVWOXNnRVwvaDIrNUVKNkFFbGRrT2M1OGtXN3ErVDhqaGowMFQwcVJGOXpNYVIzc29waXRDZ0l6d0p2VXpSTERmTndaQU9QYWZ5ZGZrM2pcLzB1RWNvd21PSUJzWmwrdk9pSG02cHFWWkRtZ0p3STdwQ2V5QVdUZkpqQUFtOUVxQVJpN0Fob1BlSWNlY2RaVFNtUGYrRlhRMitNaHFaUlRKTzR2WGYzSHU0b1FUc1V5UkxtNWd0VWcrN3ZyR3hSMWM0YkRlXC9Ib0dCMk0xcGFaOXlKREE4QU9IUldzQ3IyU0JOR3h5aXg0cWtSYWMyWVJEWWtzOWZiZ3l0R1dQeStjSGhvQ0VRU1FcL3pcL2p3ajBIYjJNQk5sanJxdzh0QUNnWVdkQ1paMVBCUGZBZWlvVUw1VGkrNHhRcWRuUjRSaGpsdGM0TTNQSHd5bzFmWUpiaGxVZ3duVGl4ZnErd1htSEtUbk1EaStOd1prdXFSOGQrcXJ1N0ZFY3lwUVFcL0dsZTBpS3RQMmlraDEzWmVUS2dUNm50QnNZRkNTS3cybEl0dmNBYURETmt5aDBaRlBSQVI0MUtBN2RhSllGTXNPSXA1QWpnOEp3Z2FmWVNCRXRFaTROZ2dLb2o4b3dxMWtPSmNEOFVmOSt3ODQyTUN0dHdKV1VGR3BCaUorKzNuSWxMazAxOE5VdTNKTzJLWTg3SGszeHI4V2dBZll0ZnR2eTRjWnc3RzVyN2E3dWRUMFJlUTdzbU9KQnhRWjVVdzI2eFB2XC9OWFpOdjhtNXRUd2k2Y3dCMjJCeGdiS211ZFhUYUxidFNcL0d1M2pvTEJUQWNDdkxnRXkxQ2ZHeEdsWko5eEkxaEd5NlVqZ3psSEg0Z0dOdnVzemlSSnJ2dno1a241RkQ4M0pjdTdcL1hrdDQ4disxMkhNZ3kwVE5xQXF2VlJRMkJ0c1ppckdjck1pNjNGdFFxM283aHhGbERLaXJzaTAzb0tKSXcyNGI2NTdqdFpjSjdUMHpOalg1YWNaalB5MWdrS2VocWFwMjk1eFNGK0pnRStsenhoZVlhU2FTUUY1dWZQWCtZbHM3Y0s0M3NPdFFFRCtRTHRkYVlEUGNkN2dUaGx6eGQ5dlVVOVhWMWwrMk9RQ1E5citzVWM5XC81Slwvc21vdm5RR1RxZmdnMmd6Y1ZEdStnVjBSS1wvblhUWVBUcDE4RFlKOEx6VWZFRmlBSFhBTURPU2s1Zkl1SG5cL2Y4Tm83cXNVcks3MTVMVDNrejdUNnQzRGFTUlFXajR4Q2xRcVRDdGJcLzIwOUNoVUxpb0lYVDFvSXh2aFB5K3RPazZcLzkwS0p2cDE4bmgwWXNTMHFzb2Jad1FaIiwibWFjIjoiNTcxZWIyMTQ4MDIyMzk5MWFlMTMxYWU3YmM1N2QwZmU3NmFiYzk4MGUyM2RlMmY4ZDExOTMzZjcxZTg1OWVhMyJ9
eyJpdiI6InBSdFEyOThDcUpleVdOdm9iMnoxUWc9PSIsInZhbHVlIjoiU05ER0dKSG8rXC9ZSyt0MzdORG5Bem51Y29BdXRlZ29kOXcwUHBHODkzd0QwXC9VNXpuemREb3hnV2hSUVBFZEdUSU9LSWQrcFNcL2tYOG03QmZDRkpYZWxjbitXYXJMM2EzUm1YQkp2T0VlaEE9IiwibWFjIjoiYmYzNDQ0NjYyYmQ3MmRmNzA0MzBmZmIyMjNjNTk1YjkxY2Y1NjM4ZjQwYTJlMDQyZWYwYjUyNjcxYzEzN2NiZiJ9
Bảo tàng Chân Giải năm xưa rất thần bí, hơn nữa được đám thế gia tại địa thành Mặc Phi đó cố gắng che đậy, nên số người biết về nó ít lại càng ít. Nhưng bảo tàng Lệ Lập này thì khác, nó rất nổi danh tại mấy vùng địa thành quanh đây, tin tức phát tán rất rộng rãi không ai che giấu nổi, nên hiển nhiên lượng nguyên sĩ đổ tới nơi này đông không thể tả.
Thấy A Diệt đi lại khắp nơi, hỏi han tin tức về bảo tàng Lệ Lập, nghe ngóng hết thảy mọi thứ, còn đưa ra một vài vật quý giá để trao đổi, khiến không ít kẻ chú ý tới. Nhưng khi nhìn thấy y phục hắn đang mặc trên người, biết thân phận của hắn là gì, thế lực sau lưng như thế nào, hầu như không có tên nào dám có ý xấu nữa, sợ kéo tới họa diệt môn.
Thăm dò tin tức được nguyên một ngày, A Diệt với đầy tình báo trong đầu, trở về ngọn núi nơi nghỉ ngơi của cả nhóm. Ba người kia cũng mới vừa đi nghe ngóng trở về, vì khu vực các doanh trại dựng lên quá rộng, bốn người họ chia ra đông tây nam bắc, vậy mà nguyên một ngày vẫn chưa ai đi hết nổi khu vực phân công.
Sau khi tổng kết lại tất cả thông tin mà cả bốn người đã thu thập được, Cao Minh đã viết ra một bản báo cáo hoàn chỉnh, cũng xem như tương đối dài. Trong đó phần lớn nói về danh khí của bảo tàng, cùng cấp bậc bảo vật trong đó, phân bố lực lượng của các thế lực tại nơi đây, hành tung của đám tà phái.
Giơ tay thả tấm truyền tin phù bay về hướng tông môn, Liễu Băng Nghi phân phó: “Từ mai các vị hãy hạn chế hành động, cũng không cần phải giao hảo với đệ tử của các thế lực khác làm gì cả. Bảo toàn sức lực tới đỉnh phong, đợi vài ngày nữa khi bảo tàng chính thức khai mở, sẽ là lúc chúng ta hành động.”
“Rõ, thưa sư tỷ.” Cả ba người đều ôm quyền, đồng thanh. Từ đó, mỗi người họ đều ngồi xếp bằng tu luyện tại một nơi nào đó trên ngọn núi này, đợi ngày tòa bảo tàng Lệ Lập to lớn kia chính thức mở ra.
Một hang động nhỏ, xung quanh có vô số trận kỳ, còn có các luồng thần niệm mộc thuộc tính bám trên những cây cối gần đó, độ cảnh giác cùng phòng ngự cực cao. Bên trong hang động, A Diệt với cảm giác an toàn thân thuộc, ngủ say như chết, có đống pháp trận phòng ngự bên ngoài, hắn có thể an tâm về cái mạng nhỏ mà làm một giấc thật sâu.
Không phải ai trong nhóm cũng được tĩnh tâm như A Diệt cả, đội trưởng của bọn họ, Liễu Băng Nghi lúc này đang phải tiếp rất nhiều lão đại của các thế lực lớn tới chào hỏi. Một phần vì nàng là người cầm đầu của nhóm đệ tử Tọa Sơn tông này, còn phần lớn những tên đó đến vì muốn giao hảo cùng chiêm ngưỡng vẻ đẹp thanh lãnh của nàng ta.
Bảo tàng lần này nghe nói có tác dụng lớn nhất với nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh, nhất là những kẻ cao giai tại cảnh giới này, vì vậy có rất ít tiền bối Hiển Hóa cảnh tới nơi đây. Thủ lĩnh của các thế lực đa số đều có tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, mà tại những thế lực lớn, thì người có tu vi như vậy vẫn còn trẻ, chỉ từ 40 tuổi đổ lại.
Với độ tuổi này, làm gì có nam nhân nào thoát khỏi sắc đẹp của khỏa minh châu họ Liễu kia, dẫn tới cảnh tượng mấy trăm kẻ cầm đầu của các nhóm thế lực, tới ngọn núi này muốn bái phòng nàng ta. Bất giác, nhóm bốn người này đã kiếm được rất nhiều đồng minh trong chuyến tầm bảo sắp tới, tất cả đều nhờ vào nhan sắc cùng tài năng của vị đội trưởng.
.......
Vào một buổi sáng, mặt đất trên toàn bộ vùng bình nguyên này bỗng nhiên rung chấn dữ dội, ai nấy đều phát hoảng mà nhìn tới phía tòa núi màu đỏ sẫm tại trung tâm. Cả ngọn núi to lớn đó rung chấn một hồi dài mới ngừng lại, sau đó vòng quang tráo huyết sắc bên ngoài biến mất, bảo tàng Lệ Lập chính thức mở ra, chào đón một hồi gió tanh mưa máu!
“Ầm!” Vô số nguyên sĩ như bầy kiến vỡ tổ, đổ xô phóng tới những lối vào tại chân ngọn núi huyết mang này, nhất là đám tán tu, sắc mặt trở nên điên dại mà chen chúc, muốn vào được bên trong trước.
Từ xa chứng kiến cái cảnh tượng này, nhóm đệ tử Tọa Sơn tông đều bồi hồi cùng hưng phấn, nhưng bọn họ chưa hành động vội. Vào sớm cùng lắm cũng chỉ chiếm được chút đồ tốt để tại ngay rìa ngoài mà thôi, thứ tốt thực sự sẽ ở những nơi trong cùng, mà vào trước sẽ có khả năng gặp phải hiểm nguy khó dò, những người có đầu óc thường không hề vội vàng.
Vài tuần trà sau, bốn người nhóm A Diệt mới ngự khí bay tới lối vào tòa bảo tàng này, xung quanh họ cũng có không ít nhóm người, lúc này mới hành động. Tất cả những nhóm người vào sau này đều có một điểm chung, chính là đều thuộc các thế lực lớn, có danh tiếng cao trên toàn Quốc.
Rất nhiều đội trưởng của các nhóm người khác, hướng ánh mắt đến thân ảnh tuyệt diễm phía này, ai nấy đều mỉm cười gật đầu với thiếu nữ họ Liễu. Trước đó bọn họ đã có hiệp ước, nếu đoàn người Liễu Băng Nghi gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ phái người đến giúp đỡ, đa phần là muốn họ Liễu nợ một khoản nhân tình.
Vào tới bên trong tòa bảo tàng, những nhóm người bắt đầu chia ra, phi hành tới nhiều hướng khác nhau. Tuy nói rằng bọn họ đã kết minh, nhưng cũng không thể đi tầm bảo cùng nhau được, bảo vật có hạn mà lòng ham vô hạn. Hai nhóm người khác thế lực mà đi chung, khi phân chia chiến lợi phẩm chắc chắn sẽ không tránh khỏi xung đột.
Nhóm bốn người Tọa Sơn tông bay thẳng một mạch tới những khu vực bên trong của bảo tàng, mục tiêu của bọn họ là những thứ có giá trị cao nhất tại nơi đây. Bọn họ chính là đệ tử nội môn của một tông phái đỉnh tiêm, những bảo vật thông thường sao có thể lọt vào pháp nhãn được cơ chứ.
Bên trong khu bảo tàng này, có màu chủ đạo là đỏ, đỏ đậm, đỏ nhạt và cả đỏ tươi như máu. Ánh sáng phát ra từ những khối quang thạch cũng mang màu đỏ nhạt, không hổ là nơi được Lệ Lập xây dựng nên, một kẻ cả cuộc đời chỉ để gϊếŧ người cướp của.
Ngay khi nhóm bọn họ bay đến một khu vực trông như vườn thuốc, phát hiện rất nhiều thảo dược cùng linh dược quý hiếm phía dưới, không một động tác thừa, bốn người ăn ý chia ra hành động.
Liễu Băng Nghi tọa chấn tại lối vào chính của nơi này, thả vô số băng điệp ra để bọn chúng bay đi dò xét, đồng thời thần niệm cường đại của nàng phát tán ra khắp mọi nơi. Diệt Chúng Sinh vung tay phóng ra vô số trận kỳ, cắm tại khắp nơi trên các vách tường, tạo ra những lớp quang tráo phòng ngự, cùng bẫy dập, bao bọc dược viên bên trong, đề phòng khắp mọi hướng.
Nữ tử Lâm Liên thi pháp, điều động địa mạch, dồn toàn bộ linh thảo lại, cùng với các địa tài khác, sau đó nhổ toàn bộ lên bằng cách ít gây ra tổn hại nhất có thể. Cao Minh bắn ra vô số phù lục, phân loại cẩn thận từng gốc dược liệu, sau đó thu vào trong những chiếc nạp giới có khả năng dưỡng mộc. Một tổ hợp ăn ý, hành động thu bảo không một vết xước.