Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Tại một thạch thất rộng lớn trong bảo tàng Lệ Lập, có hơn chục người đang loạn chiến, muốn chiếm đoạt bảo vật trong thạch thất này. Phần lớn những người này đều là tán tu, thực lực thuộc đê giai Luyện Nguyên cảnh.

Sau một hồi chiến đấu, đám ba gã trung niên đã diệt sát được toàn bộ những kẻ khác, tuy trên người không ít vết thương nhưng vẫn vô cùng vui vẻ mà cười tươi. Một gã thu lấy món bảo vật bắt mắt nhất trong nơi này, một cái gương phát ra quang mang, trông vô cùng bất phàm, vừa cầm đến tay, cả ba người đã tò mò cùng nhau chăm chú quan sát.

Đúng lúc này có một lực hút mạnh mẽ kéo lấy cái gương khỏi tay gã trung niên kia, bọn chúng giật mình cả kinh, sau đó giận dữ mà cùng nhìn lên hướng chiếc gương bay đi. Chỉ thấy bảo vật này bay vào trong tay một tên thanh niên có gương mặt bình thường, thân mặc bộ y phục khá bắt mắt, trông không giống một nguyên sĩ bình thường.

 

 

“Cút.” A Diệt trừng mắt, miệng quát lên với ba gã trung niên phía dưới, đồng thời không hề che đậy tu vi mà phóng thích ra khí tức thực sự của bản thân.

“Luyện Nguyên cảnh tầng 7!” Cả ba gã kia thất thanh kêu lên, từ sắc mặt giận dữ chuyển thành hoảng sợ, sau đó vội vàng xoay người chạy thục mạng ra khỏi nơi này.

Ba gã kia đều chỉ có tu vi tầng 5, còn đang bị thương không nhẹ, chưa kể trông họ Diệt trẻ tuổi mà có tu vi cao như vậy chắc chắn thuộc thế lực lớn, cho chúng thêm mười lá gan cũng chưa chắc dám động thủ.

"Mấy canh giờ qua, cũng coi như kiếm được không tệ.” A Diệt tung tung chiếc gương trong tay, lẩm bẩm một câu sau đó thu sạch vật phẩm có giá trị trong thạch thất này, rồi nhanh chóng phi hành tới những nơi khác. Giờ đây hắn đã có đủ thực lực cùng thân phận, để có thể đường đường chính chính đoạt bảo trong bảo tàng, không còn như năm xưa nữa.

 

 

eyJpdiI6ImtzREtUM2RsaWttcDlRNUFXY2w2dHc9PSIsInZhbHVlIjoiQmhvemJselVYUE93cnFXTFRJRTBZeWJYakhPeWRSTE11S2djbWVXenNCVXcyRVBQZ1pJM3pDV2tVKzU3OUdPczdwb3lwRm1lWVNlaTh0U0hSOVFaZkpWN1wvaGdFZjVqbGJnZVlOendDS2xHS1N4OFA1cWJ3bFpPNWpITStHMWt2cmJzK1JVMW92MVkzUFZLcFQybnBRelNwOTdaWW92WTFmRjk5a3hkS1JHZ1R3QUhGeERveDFodUhObWFZb2tYV3YzbHMwVmlvMXFwNGtJUHhmTWFRUGQzamk0SGJvcURVZ2dkVVNnXC9EZVdtekh3WlYzS1l3dXE0YUxIRVRBSEJvb2xqTlFPVDBxejZpTE9SWUNLZ09Ya3E4eU55NEwzQnUxTEY5cDZncHlQdUpvR2lkT0RGTlkzTWUzTG1xRlRcL21FNCtUMm03ZlBOOGlLUWVXNlRnSWVmZ21NcEN6Z09tNHJBQU5lcEZkMVJ2SlVmMDVhbGJ5NzdDM1JHS2pCUGJjNnkzb0t1cjg5cU93eFlqMzFOTWZiejNKenVFMm40Y2JNcHNTWnNPRkJFcmM0S05aYzBZWkE5WTdsTHFjcG5oTUl2MFlDemVwV1pyRGxqVEZ1aXo3VEZ1UE0zSEhYa3dcL1wvXC9RbGdWK1VxVWZNRk1rbGxQN1g0RkVpdGQ2RzhlUW4wcFRrTTFKc1Uwb0txN3hxRXEybUdpZHZFdHZYK3VvcFYyRXZGOGh1NkhWMkZwajJEYXp2RXhCU2t0RGZMRVp6WG1NNGdpdDBDanVmXC9uUFBSZEQrN2xWVU1uZFYrd0FsaWJyTzdJSWZwV3FmdVQwZE1GK1FIRUpLelVDOVFNYlk3YUlodjNJeENQeWVWV3RhM3dvek02S2VjZmI3RGptanJ0eVdOXC9tb0tiNXk2Sm1FTVVOdmx6OEJEdEgxK05SN2tya1BCcXJqSm1zNGttQVwvczdxSnJaYWxzVFhhelBEcmpkVFJIaUNCaVVPRExHM0pWK2tQWHFia2JWSnVSUjhXSlpkQnlcL2hNZTNEeURPcEhYVThLUHNKOUtwQkZ2cmFMc243ZUJiUUhRZXF5YkdQRnpwdUoyMFNkQStUTzh0TjYzUlhqMUsyTE45WTA4YXAzc0JyZUdcL05sWHRDZ0VBTTZ6NGhlbDFVV24zSjFJM2NyclBuVXZ1d2x0b1FzbXFzUjZFWVRGMUp0ejY1c3pTMVQwYWtsR2ZmMVVudnk4eGx5V3d0OHNEQzBTQmVZU1ZJNkdndE4rSDZ2M3IxaVVaYXFCdGhPQVY4ejZFckNSdlkrRGVzVmdRWm5PV1NGTzl6R1BFc1ZSZFJ5cmV5K3ZERGZZUWtMZFwvMEd0KzR4V0FlK0thQTRYZUNcL2Z1VWpnd2oxdnIyU3BRYXV5MWdwVGtiSXUxUitBOGxCd2RtZXR2SjAwckx2MzRHVm1NWDh3bnV5bUpPUERxNjNYd0JkQzhQMER5aUx0WDlwWTJhZEFYdFBXNVhDNkRqSjJ4UW1cL2l3aXF3Z1BjZ0FLWjlpejlpVURHTGJnM1wvY2VOajR3SXZHNjFqXC85ejJMWGFiXC9kdlI1cFB2M1ZRdEgzaE5BOEx0QzN3VVlaQ3h4ajNDUEFcL2krXC9RRkhjUVR1UUsxWlBpMUVFaFIwbDg2OEdMMnE0dW1LQlNENnZHWnNEMTNKajQ1UzB3XC9WY2ppOEdcLzMxalBtdnB3WUVldWpzdWFNbHI3bVBkQzRxUVFETmZrZDBBMWY2eHQxWkdqOUdNN3ExXC96cUNQYmlqNzhZNXZpdXhTQjh6SFE0MVpUZGlEcGt5UFk1ZERhMVRuT3dsdVM2ajByUnl6S0V4SnZsSmVtNDZDdmZKMUtyWXk3dXBIcE8rVmgzcUJFSkgwZklBeWVaUVJIRW15eHBOOTg1SWh0cERzSjJFNkhORURwRDFrUzU4Q0ZzaDkzdjNMaTJBXC81MUhVekNqK0xQYVZQVFZWM3d5QXVIemNNbmJJb0RPSmFDK3RzWE1hb2tMM1Z3bmdTWXpmSk5Fc0VxeHF3VHdhZ2xFVUdabHl4enJ3T3hsY0hZVGxkXC9KU1dUOVNocGh3UzZWSEpDays4dUFNcDRJeUNlV2J5S25ZYmx0WjQxXC9idHB0WjNuZVwvM3gwSjBxRmJWWUZPRFJQcjY3TUZyVURQTm1pN3JtUEFUUTNGNWorQXZnUG9qaFR6K2lLeVVac0Qzb1JVZVdTWUFsdmpwWEVNUEszYVNobDlybWxtRUZoRWZpQmpqeDhoV1paWGp1SkowVG9FOVwvYmJQMkxQSzFZT3FKOHlYWVdFam5oWlpFZHpJdjQ0UlU0eFNoNXYzd0RYNUdKQm1PQVwvajdTR0Vrb3lvSjY0OEhTUUR1RFFNMVRBWE1LQysyYlJTd29rVmd6S3JhTDZaOFdUYmluZjFGMlRmNHpzR3JlXC9NM29vWGxmbU9oXC9wSlorNEx1aklsOWRXWW1XT0pBNURscm84YUJ6dmF6ejdsOHJUaFhLcElDUE9JNmRVSDFOblhvM3k4bHRuTnVHRzVraUFBOTZHaEVYNUhaSzdpN3NtUXhENnF3NWNGbGtaZURibVJ5WDNmS0tYVE1odUlsaHloZmFITE5jZFE5ekRNWXdiOUtyQXB1ZGxOK0YrXC9DN1orYmVNdmdkUjdEMUttUlRtajZDdGdCb1ZkUFRNZWZtSEFKNU5INTBKTXFoR0g4Vk9OcTdqc1FjWnRTMGRUWWVFUThkS0MyV3AweWhCK0Fuc3NcL2pFZ0o5M2RkMkU0VkxpYWRnbzVTeEE0N1wvRVwvc1wvXC9tXC91REo0Y1c5M3ZYWms4RkRVSkhjY3M2NTFTNklXampwMlVBT1RsTnBFNHg2dHJCRWVUc2M0ekVPYlpMZkh4UG10NG96WDBwcXVHbFE5REFKS3RGclBiSmZhOTIwbDQzSmNpK3ZGcDdHYXZVR1wvQXV0d2dmUVRWanZjZHlkQ2YyUGtyeGRPWUZ0NWY3MHRudzRMWU8rcFwvRGsrOEVxV2JEb3h4Ymh5Zm9VdzBHR0hzVUk5ekllVWZhSzNUKzFQZWZETE5wdVhPcjFzcEJJU0JTc1U2SW1KRTZyeG10WEtnS3Q1XC93T2lTdjRYWUpcL3hPR1NlZFhMRnF3RTBJPSIsIm1hYyI6ImM0Y2ZlZTgyMzVmNTkyYjEzNDJlNTFiZDM0YjhiYTY3NmVmYWVkMDFjY2VlNjEzYTFiMmNkMmI4YzJhZjAyMDAifQ==
eyJpdiI6Im9LbnpEUUhjWDRKeGx5ejdpVE5zQVE9PSIsInZhbHVlIjoiOXVqeDRIVzhQbDE2Qzh6c2ZtQTJhTlYwSzVWSmpDYXNmQUxyVnRMQjFCS25sSkhSU2s4SW9kQnZzWkNPS0dncXZKOVFcL3YxNDNDdjN2NDBNbHZDYW9aZkw3QXJ2TmhJQkRQWmVJeWNYQzhrPSIsIm1hYyI6ImRjOTQ3NDIwYTUwNTk2NGQwYWRlYjgzMDE2ODgwZTk4MzVmOTBhYjNlNDIzNDk5NThhYTkxYWU1NjY4MTk1ZWYifQ==
Vừa trông thấy A Diệt chỉ có một mình, tên cầm đầu đám người ánh mắt lóe lên, không giấu nổi sự tham lam cùng một tia sát khí, nhưng khi thấy y phục trên thân hắn thì rất nhanh đã thu liễm lại. Gã cùng với hai đồng bạn tiến vào trong thạch thất, mỉm cười chắp tay nói: “Thì ra nơi này đã có nguyên hữu của Tọa Sơn tông đến trước một bước, các hạ thật là nhanh mà.”

A Diệt liếc mắt nhìn gã ta, tay vẫn không ngừng thu lấy từng cuốn sách để kiểm tra, không chút cố kị gì. Hắn nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu biết nơi này đã có người tới trước rồi, sao mấy người còn chưa đi chỗ khác? Chậm là lát nữa không còn gì cho các vị lấy đâu đó.”

“Tại hạ thấy trong đây có rất nhiều điển tịch, mà một mình các hạ thì không thể kiểm hết trong thời gian ngắn được. Chi bằng các hạ mở một chút lòng tốt, chia đôi số điển tịch trong thạch thất này, các hạ thấy như thế nào?” Gã cầm đầu của nhóm người kia mỉm cười đề nghị.

A Diệt vẫn không ngừng vung vẩy hai tay, thu lấy những cuốn sách chất lượng, vứt bỏ đi những cuốn vô dụng, lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, cùng lắm cũng chỉ nửa bữa cơm sau, ta sẽ kiểm tra xong toàn bộ số điển tịch này thôi, không phiền các hạ quan tâm. Hơn nữa, nơi này ta đã đến trước không ít lâu, sao phải nhường lại phân nửa cho các hạ?”

Nghe vậy cả ba tên kia đều nổi lên cơn giận, sát khí lành lạnh, gã cầm đầu vẫn cố mỉm cười, nói: “Tuy các hạ là đệ tử của Tọa Sơn tông đại danh đỉnh đỉnh, nhưng bên trong bảo tàng này mọi thứ đều dựa trên thực lực mà định đoạt. Hiện tại, các hạ chỉ có một thân một mình tại nơi này, mà lại muốn chiếm nhiều vật giá trị như vậy, sẽ khiến bản thân gặp phải nguy hiểm đấy!”

“Ồ, ngươi đang uy hϊếp ta sao?” Ánh mắt A Diệt trầm xuống, nhìn thẳng tới đối phương mà hỏi.

“Không tính là uy hϊếp, chỉ là đang nhắc nhở các hạ hiểu rõ tình hình thực tế của bản thân lúc này mà thôi.” Nhàn nhạt đáp lời, gã ta cười lạnh không còn vẻ cố kị thân phận của kẻ trước mặt nữa.

A Diệt lắc lắc đầu, hai tay vẫn không ngừng làm việc kiểm tra các quyển trục, lên tiếng: “Ta sẽ không nhường lại bất kì một cuốn điển tịch có giá trị nào đâu, hơn nữa với chút thực lực của ba người các ngươi thì còn không đáng để ta cho vào mắt. Nếu đã nổi lên sát ý với ta rồi cũng không nên rời đi nữa, tất cả nằm lại nơi này đi!”

“Haha, thật ngông cuồng, không ngờ mấy tên đệ tử trong tông phái đỉnh tiêm đều có bộ dáng cao cao tại thượng như vậy đó. Để hôm nay Linh Chiến ta xem thử, đệ tử nội môn Tọa Sơn tông có bao nhiêu bản lĩnh!”

Vừa dứt lời, gã cầm đầu đã cấp tốc lao vụt lên, quanh thân có ba thanh phi kiếm xuất hiện, đồng loạt công kích tới phía A Diệt. Hai tên phía sau cũng không hề chậm trễ, tuy không dám lao lên đối đầu trực diện với kẻ địch, nhưng vẫn đứng tại hai bên cách đó không xa, tế ra bảo cụ rồi chỉ huy chúng cùng lão đại công kích đối phương.

Một tay của A Diệt bắt pháp quyết, tức thì vô số trận kỳ hiện lên khắp nơi trong căn thạch thất này, đồng loạt phát quang mang. Nhiều mũi tiễn được ngưng tụ thành hình, bắn loạn trong thạch thất, mỗi một mũi tên đều có uy lực cực mạnh. Đồng thời, một tay hắn thả ra hai thanh phi kiếm của bản thân, chỉ huy chúng ám toán ba kẻ kia.

Ba gã kia còn chưa kịp tấn công tới cận thân A Diệt, đã bị vô số mũi tiễn công kích bất ngờ. Mọi thủ đoạn phòng ngự đều đem hết ra, nguyên phù, nguyên thuật, bảo vật hộ mạng, đều được thúc dục. Nhưng tiễn trận này quá dày đặc, uy lực cũng không hề nhỏ, chả mấy chốc, hai tên có tu vi tầng 6 bắt đầu hấp hối.

Hai đạo lục lam quang lóe lên, diệt sát tức thì hai tên yếu nhược kia, còn gã cầm đầu vẫn đang kiệt lực thúc dục tấm thuẫn chống đỡ, nhưng trên thân đã chi chít vết thương. Lúc này, họ Linh mới tỉnh ngộ, biết bản thân vì lòng tham mà đá phải thiết bản rồi, đệ tử nội môn của thế lực đỉnh tiêm, làm sao gã có thể so sánh chứ.

“Nguyên huynh, nguyên huynh xin hãy tha mạng cho tiểu đệ, tiểu đệ hứa sẽ dâng toàn bộ chiến lợi phẩm đã kiếm được cho huynh!” Gã ta hoảng sợ kêu gào lên, muốn xin một đường sinh cơ.

Nghe vậy, họ Diệt cười lạnh đáp lời: “Gϊếŧ ngươi chẳng phải ta cũng sẽ lấy được toàn bộ chiến lợi phẩm trên người ngươi sao? Hơn nữa trước nay một khi có ai dám chọc tới ta, thì ta chưa bao giờ nương tay cả! Chỉ là mấy tên gà đất chó sảnh mà thôi, cứ nghĩ tới trước mặt ta sủa mấy câu, là sẽ được ta chia cho phân nửa điển tịch tại nơi đây à? Đúng là nực cười.”

“Xoẹt!” Cái đầu rơi xuống lăn như trái bóng, hai thanh phi kiếm móc lấy ba chiếc nạp giới trên ba cỗ thi thể, sau đó trở về bên A Diệt. Hắn thu lại tất cả, sau đó nhanh chóng kiểm lấy toàn bộ số điển tịch còn lại, vài tuần trà sau, thân ảnh hắn đã biến mất tại nơi này.

Cứ thế, hắn như một con thú săn mồi, gặt lấy thủ cấp của các nguyên sĩ cả gan khác, kiếm được rất nhiều thu hoạch. Đến trưa, nhận được phù truyền tin yêu cầu tập hợp của đội trưởng, hắn mới theo bản đồ mà đi vào sâu bên trong bảo tàng, cùng với hai người khác, tiến về điểm mà họ Liễu đã chỉ định.

Thời gian một bữa cơm sau, nhóm bốn người bọn họ đã có mặt trước một tòa tháp rộng lớn màu máu, có vẻ như bên trong nơi đó chứa rất nhiều bảo vật không tầm thường. Hiện tại tòa tháp còn đang có quang tráo bảo hộ, nhưng cũng sắp mở ra rồi, xung quanh tòa tháp có vô số thân ảnh đứng đợi, nhóm nào cũng đều là đệ tử trong các thế lực lớn.

Lúc này, khi bốn người bọn A Diệt đang ngự khí chờ đợi trên không trung, thì có một nhóm ba người khác bay đến gần, hai nam một nữ, đứng trên những thanh phi kiếm cực kì bắt mắt. Phát hiện ba người kia đang tiếp cận, nhóm người Tọa Sơn tông cũng không hề buông lỏng cảnh giác, vì nhìn y phục của nhóm người kia thì đã biết họ thuộc thế lực nào.

Họ Diệt nhìn ngắm bạch y sa hoa, thêu đường nét các thanh phi kiếm tinh sảo, tạo nên nét đẹp sắc bén, không khỏi trầm trồ. “Ba kẻ đang tiếp cận kia, chính là đệ tử nội môn của Thiên Kiếm các, một trong tam đại phái!”

Ads
';
Advertisement