“Cặp đôi này mặn nồng phết nhỉ? Ra quán ăn, được người ta nấu cho thì trả tiền cho họ thôi, cứ phải tự nấu mới được.” 

“Xã hội đâu đâu cũng trọng vật chất ngày nay hiếm thấy tình yêu đẹp như thế lắm. 

Ông bà chủ quán vô cùng hâm mộ. 

Bởi vì Lê Mạn Nhu đã tự mình xuống bếp nên Kinh Tử Sâm vẫn ăn cùng cô dù không đói bụng. 

Vào giây phút biết cô tài trợ cho bé gái kia, sự cảnh giác của Kinh Tử Sâm đối với cô đã phai nhạt đi đáng kể. 

Một người tốt bụng như thế không thể nào là kẻ xấu được. 

Dù cho cô có nhiều vỏ bọc khác nhau đi nữa. 

“Buổi chiều tôi dẫn anh ra bãi cát” Cô vừa ăn vừa bảo: “Bãi cát ở đây có một đặc điểm là màu xanh, lúc chạng vạng có nắng chiều sẽ đẹp lắm. 

“Được, cô đi đâu tôi đi đó. 

Cô ngước lên, cảm thấy ngài tổng giám đốc hôm nay ngoan đến kỳ lạ. 

Hiếm lắm Kinh Tử Sâm mới có ngày được thả lỏng như hôm nay. Mỗi một giây ở bên cô, anh đều thấy thú vị không thể tả. 

Bãi cát xanh hết sức lộng lẫy. 

Cô chạy băng băng trên bãi cát như một đứa trẻ, nhờ anh chụp ảnh cho mình. 

Kinh Tử Sâm cũng rất kiên nhẫn, tìm góc đẹp và chụp liên tục. 

Dù chụp đến hơn hai trăm tấm nhưng anh vẫn không hề than mệt chút nào. 

Sau đó, hai người cùng nhau xây pháo đài cát. Trò này vốn chỉ có trẻ con mới chơi, nhưng không hiểu sao Lê Mạn Nhu cứ đòi kéo Kinh Tử Sâm đi trải nghiệm 

mãi. 

Khi Kinh Tử Sâm củi tấm lưng cao quý xuống, vốc cát lên bằng bàn tay rộng lớn, sự hồn nhiên bị che giấu sâu trong tâm hồn anh đã trỗi dậy. 

Từ nhỏ đến lớn, không ngờ anh lại chưa nghịch cát bao giờ. 

Anh bỗng thấy cuộc đời mình thật bi ai. 

“Anh sao vậy?” Cô cười khúc khích: “Sao đột nhiên xụ mặt thế?” 

Kinh Tử Sâm nhếch môi, gượng cười: “Có xụ mặt đâu. 

“Hồi nhỏ anh chơi cái này bao giờ chưa?” Cô hỏi thử. 

Kinh Tử Sâm không muốn trải lòng, chỉ liếc nhìn cô rồi quay sang chỗ khác, xây pháo đài cát cho cô một cách nghiêm túc và cẩn thận. “Anh xây đẹp vào đấy, tôi còn chụp hình nữa!” 

Chẳng dễ gì để Lê Mạn Nhu tiến gần trái tim anh. 

Vậy... cô nên hỏi về vụ hỏa hoạn thế nào đây? 

Chà, không sai, tất cả những gì Lê Mạn Nhu làm hôm nay đều vì mục đích riêng cả. 

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà rực rỡ chiếu lên mặt biển, tạo nên cảnh vật đẹp như tranh vẽ. 

Khung cảnh ấy tráng lệ đến mức họ không sao rời mắt được, lia máy chụp hết tấm này đến tấm khác. 

Những dấu chân chỗ nông, chỗ sâu trên bãi cát xanh lam là dấu vết của cả ngày vui chơi họ để lại. 

Lúc quyết định quay về, họ đã bỏ lỡ chuyến xe lửa về thành phố cuối cùng. Tàu chỉ vừa mới rời ga mà thôi. 

Bên ngoài ga tàu hỏa, Lê Mạn Nhu thở hồng hộc, cảm thấy vô cùng tiếc nuối. 

Còn Kinh Tử Sâm thì bình tĩnh hơn: “Không sao, ngày mai về cũng được. 

Cô ngạc nhiên nhìn anh, không phải thời gian của anh quý báu như vàng à? 

Thế là họ đi tìm homestay phù hợp. 

Lê Mạn Nhu khá quen thuộc nơi này nên vẫn là người quyết định. Cô chọn một homestay dựa núi, ven sông, có cảnh quan đẹp. “Xin lỗi, chỉ còn một phòng đơn thôi, giường rộng một mét hai, được không ạ?” Bà chủ mặc trang phục dân tộc nhìn họ. 

Lê Mạn Nhu quay về phía người đàn ông bên cạnh, để anh quyết định. 

Đằng nào họ cũng là vợ chồng, ở nhà cũng ngủ chung phòng, có điều cái giường này... hẹp quá trời quá đất! 

Lúc này, một cặp tình nhân khác đi vào, cũng chuẩn bị làm thủ tục thuê phòng. Lê Mạn Nhu nhanh tay lấy thẻ căn cước ra: “Được!” 

Kinh Tử Sâm quét mã trả tiền, sau đó cầm thẻ phòng, hai người lên lầu. 

Homestay rất đẹp, được xây bằng tre. Ở đây không có thang máy, toàn bộ các bức tường ở cầu thang đều nêu cao văn hóa tre. 

Toàn bộ đèn ở đây đều là đèn lồng. 

Phòng rất nhỏ, không có ghế sô pha, cực kỳ đơn sơ, chỉ có một chiếc giường rộng một mét hai. 

Nhưng rất sạch sẽ, mùi bạc hà thơm tho thoang thoảng khắp không khí. 

Khung cảnh ngoài cửa sổ cũng không tệ, có thể ngắm cảnh biển đèn rực rỡ của những dãy nhà đằng xa, nghe thấy cả tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng chim hót lanh lảnh quanh đây. 

“Cô đi tắm trước đi” Giọng nói điềm tĩnh, êm ái của Kinh Tử Sâm cất lên: “Trong ngăn kéo có đồ tắm đấy” 

"Ùm." 

Thỏa sức nghịch ngợm như trẻ con cả ngày, bộ đếm bước chân cũng báo đã đi được hai mươi ngàn bước, đúng là cô mệt thật. 

Thôi, đi tắm rồi ngủ sớm vậy. 

Tiếng nước chảy rào rào truyền ra từ phòng tắm. Kinh Tử Sâm thấy được bóng dáng yêu kiều của cô qua cánh cửa nhám. 

Nhớ lại những gì đã trải qua hôm nay, một cảm xúc khó tả nào đó bao trùm lên trái tim anh. Dường như anh đã được quay về thời thơ ấu một lần nữa. 

Tuổi thơ là thứ mà Kinh Tử Sâm anh chưa từng có. 

eyJpdiI6Im14RzB2UDR2c1lkajFVWGsxeTU3Rmc9PSIsInZhbHVlIjoibWtqbGdSSHBaZ0o2ZkZiVzQ4TWFIcHVXYkx1a1wvTE5WMWh3a3dYUzd2cWRMV3lQdlFcL0ZHd3BHdXF6TlR2K3Irdzh2YWVXZGVWWUpBN0xpZkMxNkNOS1wvSzhXSGJTQjNQaVZ1MmpXOU9KVnZiUmtjMGdWRGpvalVGQ2dXRTNjbU5zSjUzc1wvNit4dElyXC9QeUhnY2FUUzdYUFl2VDJuVDVFQlhUTHp6YjhzaDJ4XC9wWmMrQzVSU1wvaUwzXC9DUHU1OGMwbW5JT29iamtnVTFad2xDeHFQZ0JUbDJnT2ltVTlib1JjakZcL09ySHNxTks0Z093U2EzXC90Y1diWElxZlAybGYxSzdyK3RqV3lTbVYzUlVJYWUzOVg1MzNEUGFZVGJzaktaczdMV09xOHFpOVQzSTZkZnlCZGw4V28rbXRIa0RSIiwibWFjIjoiY2ZjZWUzZDhiOTM4ZGNiMWY2NWM4ZjY1NGJmZDBiOWUyM2Q1N2UyOWY3ZDQ0OGEzN2ZhODZkOGEwY2MzYzQ3YyJ9
eyJpdiI6IlNFWWsyb2dsZFwvMXFwV0FOc0p4b1NRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlV1aGs4emR4RTFFT09oNGxOUmFBUEV2V2dsdVA0MjlMSXIyZnRTR2w1R0RcL3ZKXC80cFIybWREVGpJbzE5ZkY2SUJBWk83dVJublN0alhWQUM1NlVvZ1RzRzFvdnhBTU5DVzJjOXlMUnhUNG9WVXpkK2xcL1NYWUVjcVAyZlRcL2tVc1dNN2daNFplUnBUdWE3dm5YMWdhUWRDRVdDVWpZQjFBNFhRSXhQcEhPMms9IiwibWFjIjoiMjU0YzFkMzg3OWE4ZWQ4NzczOWJlZjIyYjUyOTMzNWUzYTQwNjA1MzkxYmQwNGZiZWQyNGIyYTY5MjgzMWZlZSJ9

Chưa một ngày nào anh vui như hôm nay cả.

Ads
';
Advertisement
x