Lê Mạn Nhu ra khỏi phòng tắm, kéo Kinh Tử Sâm ra khỏi mạch suy nghĩ miên man. Anh bất giác nhìn cô. 

Mái tóc dài của cô đã ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hồng hào, tỏa hương thơm vì vừa mới tắm xong. 

“Anh đi tắm đi” Cô cất giọng trong trẻo. 

Kinh Tử Sâm gật đầu, tiến về phía cô. 

Khi hai người đi ngang qua nhau, cô cảm nhận được trái tim mình đập bình bịch như trống bỏi. 

Mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa phòng tắm, Lê Mạn Nhu mới khẽ thở phào, vỗ ngực, không hiểu sao mình lại hồi hộp đến vậy. 

Hay do phòng nhỏ quá, hoặc khí thế của anh áp đảo quá nhỉ? 

Ban ngày ở cạnh nhau, Lê Mạn Nhu thấy mình và anh cũng khá là thân thiết. 

Nhưng kể từ khi bước vào homestay này, cô lại cảm nhận được bức tường vô hình giữa hai người. Dường như anh đã đóng cửa trái tim mình rồi. 

Vậy là... cô vẫn không thể hỏi về vụ hỏa hoạn. 

Vẫn chưa đến lúc. 

Kinh Tử Sâm tắm xong đi ra, Lê Mạn Nhu bị “chập mạch” thấy rõ: “Sao... sao anh không mặc quần áo?” 

Anh đã trình diễn vóc dáng tuyệt đẹp của mình, cơ bụng của anh cực kỳ hấp dẫn: “Cô thấy tôi đi ngủ mà mặc đồ khi nào chưa?” 

"1 

Bị đáp trả một câu không trả lời được, cô cuống quýt nhìn sang chỗ khác. 

Hôm nay hơi mệt, Kinh Tử Sâm vén chăn, nằm lên giường luôn. 

Giường rất chật, chỉ rộng một mét hai. 

Anh vừa nằm lên thì chẳng còn nhiều chỗ cho cô nữa. 

“Lên đi chứ” Kinh Tử Sâm nhìn cô. 

Lê Mạn Nhu quá là nhức đầu, chẳng hiểu tối nay cô bị gì mà cứ thấy khó thở, nhất là khi anh nhìn cô. 

Cố gắng gạt bỏ cảm xúc lạ lùng trong lòng, Lê Mạn Nhu leo lên giường. 

Để mình không bị ngã xuống đất, cô đành nằm sát vào người anh. 

Kinh Tử Sâm chậm rãi nâng tay lên, nhẹ nhàng ôm vai cô. 

Cô ngước lên, nhìn anh một cách chăm chú: “... Vầng trán tuấn tú, cặp mắt sâu thẳm, sống mũi cao, ngũ quan sắc nét đánh bay liêm sỉ của cô! 

Kinh Tử Sâm ngước xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: “Ngắm đủ chưa?” 

“Anh dưỡng da bằng gì thế?” Cô không kiềm được thảo luận về đạo dưỡng da với anh: “Bình thường có thấy anh dùng mỹ phẩm dưỡng da gì đâu? Anh đã ba mươi tám tuổi rồi mà không có lấy một nếp nhăn là sao?” 

Kinh Tử Sâm khẽ nhoẻn môi. Ngay lúc cô tưởng anh sẽ trả lời mấy câu hệt sách giáo khoa, cô nghe thấy bốn chữ: “Da tự nhiên đấy” 

“Phụt...” Cô tựa đầu lên khuỷu tay anh, quyết định đi ngủ. 

Kinh Tử Sâm với tay kia lên tắt đèn, sau đó đắp chăn cho cô. Cho dù hôm nay cô dẫn anh ra ngoài vì mục đích gì thì vẫn không thể phủ nhận sự bình yên và niềm vui chưa từng có mà cô đã mang lại cho anh. 

Buổi tối, tại vịnh Phỉ Thúy, thành phố Ninh Hải. 

Đèn xe chiếu vào biệt thự, Minh Triết và Bảo Ngọc đang chơi trò ném gối trên ghế sô pha thì quay ngoắt qua, nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Quản gia Thẩm vồn vã ra đón. 

“Không phải ba gọi điện bảo không về hả?” Minh Triết thắc mắc. 

Bảo Ngọc nhìn anh mình: “Có khi không phải ba và mẹ á. 

“Muộn vậy rồi, còn ai tới nữa? Người thường đâu vào đây được. 

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua vườn tường vi um tùm. 

Người trong xe vừa bước xuống, quản gia Thẩm đã kính cẩn cúi chào: “Chào bà chủ ạ. 

Lạc Vân đỡ Kinh Tế Ngọc đi tới phòng khách, quản gia Thẩm nhanh chóng đuổi theo. 

Vào phòng khách, họ không thấy hai người lớn trong nhà đâu. 

Chỉ thấy hai đứa trẻ đứng chân trần trên ghế sô pha. 

Hai anh em tóc rối như tổ quạ, giày văng lung tung, chiếc thì bên Đông, chiếc thì bên Tây, mấy cái gối ôm thì ngổn ngang dưới sàn nhà. 

Thấy vị khách đang đứng ở cửa, bọn trẻ đều lộ vẻ ngơ ngác. 

Ai mà kỳ lạ thế kia, không những đeo nửa bên mặt nạ mà còn ăn mặc kín mít, đeo găng tay nữa chứ! 

Nhưng đến chúng nó cũng cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo lạ lùng ở đây. 

Quản gia Thẩm vội vàng đi vào: “Cậu Minh Triết, cô Bảo Ngọc, đây là mẹ của cậu Kinh, xuống đây chào bà nội nào!” 

Bọn trẻ ngẩn người. Ngay sau đó, hai anh em nhìn nhau, thoăn thoắt đi giày vào, trèo xuống số pha. 

“Cháu chào bà nội ạ!” 

Hai đứa nhóc tay trong tay đứng cạnh bàn trà nhỏ, cúi người chào thật sâu về phía cửa. Chất giọng trẻ con của chúng nghe rất đáng yêu. 

Kinh Tế Ngọc nhìn lướt qua bọn trẻ bằng ánh mắt sắt đá. Bà ta nhìn về phía cầu thang, hỏi với vẻ không vui: “Kinh Tử Sâm và Lê Mạn Nhu đâu? Gọi hai đứa nó xuống đây. 

Quản gia Thẩm cung kính trả lời: “Cậu Kinh đưa mợ chủ ra ngoài rồi ạ.” 

eyJpdiI6IlAwVGpYaTF0b2RpM3A3UjlFcVhMQnc9PSIsInZhbHVlIjoiRFwvQjlkNjVlR2VmVElHaHk3bVFVaXBrRUJnbXV1Nmo0cFwvaGZNc1NiKzJINndcL1dNc2twV1d5MEdpdzZpbXA2YkRKYnRTTHJvb1Z5dCtGRFRsOVhvVEJhZUhTYzlacXpZdnZsYXdFSUFDVlwvTkpMSDJuUGhIbHdEanR4WFZMTksrbktvZXdETmRIdEdGRlRpNGJvdUZ3UT09IiwibWFjIjoiNTMwNTA4ZjU4MGM3NzYxYjk1YTBlODdkMTdhZThlYzhlMGNlODZkZDA1MGJjYmJlNjIxNzMxNWNmOGMxNThhNSJ9
eyJpdiI6InlLdGZ3cnRcL2xRNmxGMm9CZHJzUkdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InBRSitWMnFBaHdYZ3hFXC9cLzJ2bHlBamVEb2FtV2pTdEJKcGR0TTFEMGViZEhZU21TNE5UeEFQK0ZONFh2eVB6YnNUNzFMdVpGS3lcL1BXQXRRdUFTTU1HSUVENFwvSW5IXC9hK3ZXYnA0dGh2dzZjZlo3RjlMK0FZeWhnS1BYY2RHbGo0RzY0K3ZSdTBpTmQwTGhVeHhEQTNtUGlaMjZuVGlUYVBhMGhIVEszYWJDVGlCYTcrcFh0b0RPYzFoZU0yRWk0OHFObmFBVzM4RXRCTGVockkzdDVcL3B4UStDMzdTVkFDbUIwcXJRMUxpWGVOaVlTcGxpUW1FWVhFaWx6WkVyY2tiM1JHRU9PazNVOHhOR05sK1U2QVdBPT0iLCJtYWMiOiI1ZDY5OGYzZjQyNTJmNzNjOWNkMDVmZTY1MmQ4NzczN2QxOGQ4NzM4YTNmOThmNmI4NjM5YzE4OTg5M2QzYjc4In0=

Gương mặt Kinh Tế Ngọc dưới mặt nạ thình lình đanh lại. Bà ta lại quay sang nhìn Minh Triết: “Cháu nói gì cơ?” Sau đó, bà ta cất bước lại gần hai đứa nhóc.

Ads
';
Advertisement
x