Từng làn gió êm ái thổi đến, cuốn theo hương hoa thơm ngát giữa chốn này. 

Hai người nhìn nhau, thời gian tưởng chừng đã dừng lại. 

Lê Mạn Nhu hoàn hồn, ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác: “Chúng ta... Chúng ta đến thị trấn kế bên nhé? Đi xe lửa ấy” 

“Tại sao?” Anh không hiểu: “Tại sao phải đi xe lửa?” 

“Cứ nghe tôi!” Cô ngang ngược bảo. Thả diều đã đời, cô dẫn Kinh Tử Sâm đến trạm xe lửa. 

Lê Mạn Nhu thành thạo lên mạng mua vé, dùng thẻ căn cước quét cho hai vé tàu hỏa: “Đáng lẽ đi từ thành phố qua không cần mua vé, nhưng tôi muốn tạo kỷ niệm cho anh, nên cầm đi. 

Đây là lần đầu tiên Kinh Tử Sâm đến trạm xe lửa. Anh là người sở hữu đến mười mấy máy bay tư nhân cơ mà! 

Hành khách xung quanh tay xách nách mang, cứ một người lớn sẽ dắt theo hai đứa nhỏ, cực kỳ chật chội, đã vậy còn ầm ĩ nữa. 

Dù vậy, Kinh Tử Sâm vẫn không một lời than vãn, chỉ nhận vé xe lửa từ tay cô. 

Lê Mạn Nhu rất vui: “Đi thôi!” 

Sau khi làm thủ tục lên xe lửa, Kinh Tử Sâm ngồi cạnh cửa sổ, Lê Mạn Nhu ngồi kế bên anh: “Đến ngay ấy mà. 

Xe lửa chậm rãi tiến về phía trước, anh nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Đây là trải nghiệm đầu tiên trong đời Kinh Tử Sâm. Ngắm nhìn cảnh vật từ từ lùi về sau, anh cảm nhận được sự yên bình chưa từng có. 

Thị trấn kế bên là một khu di tích lịch sử, chưa bị khai thác quá mức, từ ẩm thực cho đến các khu nhà trọ ở đây đều mang nét đặc trưng. 

Đây là một nơi có nhịp sống chậm, không ồn ã và đông ken như thành phố lớn. 

Vừa xuống xe lửa, Kinh Tử Sâm đã cảm nhận được nét đẹp đậm chất cổ điển ở chốn này, quả là một nơi gột rửa tâm hồn lý tưởng! 

“Cô từng tới đây rồi à?” Anh hỏi nhỏ. 

Lê Mạn Nhu chỉ mỉm cười với anh: “Đi thôi!” 

Sau đó, cô đón một chiếc taxi, báo địa chỉ cho tài xế. 

Mười phút sau, taxi vòng vào một ngõ hẻm. 

Kinh Tử Sâm quét mã trả tiền, cùng xuống xe với cô. 

“Anh đói không?” Lê Mạn Nhu hỏi. 

Anh lắc đầu, không trả lời. 

Đúng là kiệm lời như vàng mà! 

“Đi thăm Tiểu Linh rồi chúng ta đi ăn vài món đặc sản địa phương, hôm nay tôi mời!” Dứt lời, cô cất bước về phía trước, quên khuấy anh không ăn được. 

Kinh Tử Sâm đi bên cạnh cô. Đây là một con hẻm đã xuống cấp, tường mọc đầy rêu xanh, đường đi cũng ọp ẹp, rất dễ quệt trúng quần áo. 

Dừng lại trước một cánh cửa xập xệ, cô gõ cửa. 

“Chị Mạn Nhu!” Một cô bé với bộ quần áo sờn cũ mừng rỡ sà vào lòng cô: “Chị tới thật này!” 

Kinh Tử Sâm để ý thấy Lê Mạn Nhu không hề tỏ ra chê bai chút nào, không những thế còn ôm ghì lấy cô bé. 

Cô cười tươi rói: “Chị đã bảo đến thì sẽ đến mà! Chị đã lừa em bao giờ chưa?” 

“Em đưa bà nội đến bệnh viện rồi” Cô bé buông cô ra, lùi về sau hai bước rồi cúi người thật sâu: “Cảm ơn chị Mạn Nhu đã tài trợ em ạ!” 

“Em đi học lại chưa?” 

“Dạ rồi! Chị mau vào đi!” Cô bé vui mừng khôn xiết, chợt cô bé nhìn người đàn ông đứng sau lưng cô: “Chào anh ạ. 

“Chào em” Kinh Tử Sâm nhẹ nhàng đáp. 

Lê Mạn Nhu quay sang nhìn anh. Thân hình cao lớn và anh tuấn như thiên thần của anh đứng trong ngõ hẻm, khí chất của anh nom chẳng hợp với nơi này chút 

nào. 

“Anh vào không?” Cô không ép buộc. 

Nhưng Kinh Tử Sâm vẫn theo cô vào ngôi nhà thấp bé, tối tăm này. 

Lê Mạn Nhu cho đứa trẻ này một ít tiền rồi trao cô bé cái ôm động viên, đồng thời hứa sau này nếu có thời gian nhất định sẽ đến thăm cô bé. 

Nửa tiếng sau, tại một quán ăn nhỏ. 

Lê Mạn Nhu đã nói trước với chủ quán, cô sẽ trả tiền trước và tự mình xuống bếp nấu ăn. 

“Anh đừng đứng đây, nồng mùi khói dầu lắm!” Lê Mạn Nhu cay mắt đến mức không mở mắt nổi, cầm cái phới dẹt trên tay, ho sù sụ liên tục. Ống thoát nhỏ quá, phải sửa lại thôi! 

Không hiểu sao trong lòng Kinh Tử Sâm vô cùng khó chịu, anh đi vào kéo cô ra. 

“Ơ! Anh làm gì vậy? Cháy bây giờ!” Phới dẹt còn nằm trong tay cô. 

Thấy gương mặt nhỏ nhắn lấm lem như mèo mướp của cô, Kinh Tử Sâm bảo: “Sáng nay tôi tiêm loại thuốc mới, Thẩm Tư Trung nói nó có tác dụng một ngày mà không đói bụng” 

“Sắp xong rồi!” Cô giãy ra, xoay người chạy vào nhà bếp ngay. 

Kinh Tử Sâm lại vào bếp. 

“Đã nói hôm nay nghe tôi rồi mà.” Lê Mạn Nhu vừa xào đồ ăn vừa nhìn anh, ra lệnh: “Ra ngoài đi!” 

Anh dừng bước, nhìn cô một lúc rồi xoay người ra ngoài. 

Lúc này, người anh đã dính đầy mùi khói dầu, mới ngửi thấy thôi mà anh đã buồn nôn rồi. 

Không lâu sau, Lê Mạn Nhu bưng hai món ăn bình dân ra. 

Chủ quán xới hai bát cơm cho họ. 

eyJpdiI6IlNYN09ZOFwvY1VJb0FURDE2N3Q2b0VBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjZFNWtpaElOZUt2eXF5OXlQKzFNb0tqRmg2alpRcHlMSEw2emg2UmNxUXl1anlkTlRjKzFYZ09XbVFmd05EN0czdnVXdGtJZVp3ZEFlc3B4d0Juemw2dGUrbDBkbVwvTERWOE8zQ3RtM2RJbzhwNzRVck1hVWFhRk9zM3hSXC92a0lOTktValwvekdOeUxSZnlzOGY2aUtBVytcL0Z5RElEeU05R3pndXc2UkxVYkJGK2lpbjF6ZkEyZWY5Y09hRkY3cTNDMzBnbHpmNkFpbHVVQkE4MDRHbkx1cklFcVRmTnBTOTVOMTEwR0RPK0wzYXVGWkdHbThWdUNXQ2xrN0RXZDJcL3dITktOOWNOd1wvYmYyZkt4SVloVzV3d3cxSWVnTmdBdjc5bllucVJsem5iYjRCQnFYbWNjTWt4NjRSS0k3RCtRQkpGd0xTNk5ZcmJRdFVXWjNUYlRsTW9KUHFoKzlBSHJ1M21jR0g5WERkTGJRT0ZDaTMySGUyV0pxSmRHeWFLVUVjUklxQXhKVnlaeTgyc2xZMXZ3bFRJSEFIc1YrZk8yZDBXN2ZvVU94aWM9IiwibWFjIjoiY2E3ZTNiN2NlMWJlOWU4NmQ3NWNjYzJmNjBjYmQ1MTNhZDVhZTFlOTk2ODk2MTM0MWRmYWRjN2JlY2JjMzA2NCJ9
eyJpdiI6IlNja1J3aDFEU0pIeTE4N05WZTRDVFE9PSIsInZhbHVlIjoiTWJGeGJaUHlYaW9acXIyTVZWcVJnQ29vMnRja0lOb3E0ODJlWVFob1lZOFwvclVIZzF5NkY4a3VDNFpDcHdhajlJUnBTWUVnbXlzZ0VuSWtYRzRDWWU0Sm9NcVA1VjJYc3g3SUpzWFBKTFF5b2Nac2d4UTJ2UHh3bVFLaE9HbWI2VXpjNVZlXC9GcU1KYkYrZUg2UGtWdkdTSmNXZGhldFhWZVBJUmp4STRnNG9lVGk0amVNN1FCUUt1cE42T0tUVWxZVjJwXC8wNFwvZ3R5a2RDRjVkVmZsdXc9PSIsIm1hYyI6ImNlNGM5OTcwYTBjN2IyODA2MWM4M2MxZTNmZTgyZDVkY2M3ZDdiMTE1ZDMwMTY5N2EwNWY3YmUzYzlmZjI2ZTMifQ==

Cô híp mắt, đứng dậy rời khỏi đây. Cô soi gương, không ngờ mặt như con mèo thật!

Ads
';
Advertisement
x