Lê Mạn Nhu đi về phía anh, cầm một ly rượu khác trên bàn trà nhỏ: “Hẹn hò á?”
“Cô muốn làm gì thì làm cái đó, muốn đi đâu cũng được. Anh uống một ngụm rượu, giọng nói trầm ấm, êm tai: “Tôi có thể thực hiện mọi mong muốn của cô, miễn là trong khả năng của tôi”
Anh định làm gì?
Muốn tiếp xúc với cô nhiều hơn, muốn tìm hiểu cô sao?
Nhớ đến bức ảnh thân mật trong văn phòng của anh và Ngọc Tịnh Thi, Lê Mạn Nhu bỗng thầm cảnh giác.
“Anh nói câu này với bao nhiêu phụ nữ rồi thế?” Cô nửa đùa nửa nghiêm túc.
“Ngủ với bao nhiêu người thì nói với bấy nhiêu người” Kinh Tử Sâm thẳng thắn trả lời.
“Thế... Cô uống một ngụm rượu: “Thế anh đã ngủ với bao nhiêu người rồi?”
Nhưng Kinh Tử Sâm chỉ nhìn cô một cách ẩn ý mà không thẳng thắn trả lời, vì anh cho rằng câu hỏi này quá ngây thơ.
“Nghĩ ngày mai sẽ đi đâu đi, sáng mai nói với tôi cũng được. Kinh Tử Sâm khẽ vẫn về một lọn tóc bên tai cô, đột nhiên kề sát vào tai cô: “Hôm nay cô đẹp
lắm”
Vào một phút giây nào đó, dường như Lê Mạn Nhu đang nghe thấy tiếng hoa nở rộ dưới đáy lòng mình.
Quả thật tối nay cô đẹp đến mức làm Kinh Tử Sâm không sao rời mắt được.
Tối đến, cô nằm cạnh anh trên chiếc giường đôi mềm mại.
“Thật ra tôi cũng rất vui”, Lê Mạn Nhu biết anh chưa ngủ: “Vốn dĩ những bản phác thảo kia sẽ không bao giờ được thấy ánh mặt trời, không ngờ chúng lại được Nữ hoàng đánh giá cao, thôi thì xem như phát huy hết tác dụng của chúng”
“Hôm nay thật sự cảm ơn cô. Kinh Tử Sâm biết ơn cô từ tận đáy lòng. Chất giọng dày và nặng, trầm ấm của anh hệt một cốc cà phê nóng được pha bằng tất cả tấm lòng vậy: “Không ngờ cô lại cho tôi niềm vui lớn đến thế.
Sáng hôm sau.
Lê Mạn Nhu dậy sớm, nấu mì cho anh.
Bởi vì sắp đi hẹn hò nên đương nhiên tâm trạng cô đang rất vui. Phụ nữ ai mà không thích đi chơi, huống gì là đi chơi cùng trai đẹp chứ?
Quản gia Thẩm vô cùng vui mừng, càng lúc càng thấy ngôi nhà này tràn trề tình yêu.
Lúc Kinh Tử Sâm xuống lầu, khóe môi anh cũng tràn trề nét cười, tâm trạng cũng không tệ.
“Chào cậu Kinh. Niềm vui bao trùm cả cõi lòng quản gia.
“Chào buổi sáng”
Trong phòng thiếu nhi ở tầng trên.
“Bảo Ngọc, ba muốn dẫn mẹ đi chơi kìa. Minh Triết chui ra khỏi chăn, tóc rối như tổ quạ: “Em nghĩ họ sẽ đi đâu?”
Bảo Ngọc ngồi trên giường, dụi mắt: “Ba và mẹ không dẫn chúng ta theo hả?”
“Dù họ muốn dẫn chúng ta theo thì chúng ta cũng nên từ chối!” Minh Triết nhấn mạnh: “Không được làm bóng đèn vào lúc này đâu!”
“Anh ơi, anh nói mẹ chịu giúp ba vì chúng ta thật ư? Chứ không hề vì mẹ yêu ba hả?”
Câu hỏi này quá cao thâm, Minh Triết phải nghiêm túc suy nghĩ.
“Anh không chắc” Minh Triết khẳng định: “Nhưng ba tài giỏi như vậy, rồi một ngày nào đó mẹ cũng sẽ bị ba thu hút thôi”
Dưới tầng một, Kinh Tử Sâm và Lê Mạn Nhu đã ăn sáng xong.
Hai người chuẩn bị lên đường, Lê Mạn Nhu thoáng nhìn trên lầu: “Minh Triết và Bảo Ngọc...
“Chúng ta đi hẹn hò.” Kinh Tử Sâm nhắc nhở cô: “Thì không cần dẫn theo bóng đèn đâu nhỉ?”
Sau một hồi nghĩ ngợi, cô và anh cùng nhau đi ra sân nhà.
Cô nhìn chiếc Lamborghini phiên bản giới hạn: “Chắc anh không đi chiếc này đâu nhỉ? Nổi bật quá, dễ bị nhà báo theo dõi lắm”
“Nghe lời cô”
“Đi thôi!” Lê Mạn Nhu chạy đến cổng biệt thự.
Nắng sớm mai chiếu khắp sân vườn làm cô như được bao phủ trong ánh hào quang lấp lánh.
Kinh Tử Sâm đuổi theo: “Cô không định đi bộ đấy chứ?”
“Anh nói hôm nay sẽ nghe tôi mà!” Cô hết chạy đến xoay vòng: “Đi bộ tốt cho sức khỏe, không đi nổi thì gọi xe!”
Rõ ràng có xe riêng, có tài xế đưa đón mà cô lại muốn gọi xe ư?
Nhưng hôm nay Kinh Tử Sâm sẵn lòng nghe lời cô.
Quản gia Thẩm đứng ở cửa phòng khách, dõi theo bóng cậu Kinh và mợ chủ xa dần.
Anh ta mừng quá!
Đã lâu lắm rồi cậu Kinh không cười vui vẻ như vậy.
“Anh thả diều bao giờ chưa?" Lê Mạn Nhu vừa đi vừa hỏi anh.
Kinh Tử Sâm cũng thoải mái hóng gió trong lúc đi: “Chưa.
“Vậy hôm nay chúng ta đi thả diều nhé?” Cô xoay nửa vòng, đi ngược ở phía trước anh: “Hôm nay trời trong nắng ấm, không một gợn mây, là thời tiết lý tưởng nhất để thả diều đấy!”
Như đã nói, anh sẽ làm theo bất cứ yêu cầu nào của cô.
Đối với Kinh Tử Sâm, chỉ cần ở cùng cô thì bảo anh làm gì cũng được cả.
Thế là hai người đi mua diều, sau đó tới một thảm cỏ rộng rãi ven sông.
“Thả trôi hết mọi phiền muộn của anh đi” Lê Mạn Nhu dạy anh cách rút, thả dây: “Nào, đấu xem ai thả diều cao hơn!”
Cô cầm diều chạy đi, hệt một chú Kỳ Lân rơi xuống cõi trần.
“Đấu thì đấu!” Kinh Tử Sâm này sợ ai bao giờ?
Anh đuổi theo, bắt đầu thả diều.
Kinh Tử Sâm quay qua, dịu dàng vuốt mái tóc dài bị gió thổi lên mặt cô: “Cô vui thì tôi vui.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất