Ban đầu cô ta không định tới tiệc ăn mừng, bởi mọi vinh quang chẳng liên quan gì đến cô ta cả.
Nhưng Kinh Tử Sâm chủ động đến tìm cô ta, đích thân gửi lời mời khiến Ngọc Tịnh Thi không nỡ từ chối, cảm thấy đây là một vinh hạnh.
Cô ta muốn nói thêm vài lời với anh: “Kinh... Nhưng anh đã xoay người rời đi.
Loại cảm giác xa cách đó khiến trái tim cô ta lại ớn lạnh.
Kinh Tử Sâm không chỉ mời Ngọc Tịnh Thi, mà còn mời tất cả thành viên bộ phận thiết kế và quản lý công ty.
Bữa tiệc ăn mừng này vô cùng long trọng, bởi vì Nữ hoàng nước Anh cũng tham dự.
Nhân viên Kinh thị có tinh thần danh dự tập thể rất mạnh. Tuy bản phác thảo không phải do họ thiết kế, nhưng vượt qua khủng hoảng là chuyện tốt. Thế nên hầu hết các nhà thiết kế đều vui vẻ tham dự tiệc tối.
“Bản phác thảo mà Nữ hoàng vừa ý là do ai thiết kế vậy? Cô biết không?”
“Nghe nói là bản thảo cũ của Tổng giám đốc Kinh, mợ Kinh đưa cho Nữ hoàng”
“Cô ta không sợ sao?”
“Không biết. Nhưng hiện tại xem ra, Nữ hoàng có vẻ rất hài lòng.
Lê Mạn Nhu không thể nghi ngờ đã trở thành tâm điểm đêm nay. Mái tóc dài ngang eo của cô mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng duyên dáng, tóc đen như thác nước, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn như ngọc.
Nữ hoàng nắm tay cô. Cả người cô toát lên vẻ trầm lặng khiêm tốn, nhưng lại ẩn chứa khí chất tự tin, đầy bản lĩnh.
Ngọc Tịnh Thi ngay cả cơ hội đến gần Nữ hoàng cũng không có, cô ta vô cùng ghen tị!
Chỉ có Tô Uyển Đình đứng bên cạnh hiểu rõ nỗi lòng cay đắng của cô ta.
Ngọc Tịnh Thi uống liên tiếp ba ly rượu.
“Ngọc tổng, chị đừng uống nữa, tối nay không thích hợp.
Ngọc Tịnh Thi lại cầm lên hai ly rượu: “Chị có chừng mực.” Sau đó cô ta cất bước về phía người đàn ông đứng đó không xa. “Này...” Tô Uyển Đình bất lực.
Dưới ánh trăng sáng, cạnh hồ nước trong vắt, sườn mặt Kinh Tử Sâm trầm lắng, thân hình thẳng tắp.
Ngọc Tịnh Thi đưa ly rượu đến trước mặt anh: “Anh đang nghĩ gì vậy?” Khóe môi cô ta nở nụ cười dịu dàng.
Kinh Tử Sâm lấy lại tinh thần, đưa tay nhận lấy.
Người phụ nữ chủ động chạm ly với anh, sau đó uống một hơi cạn sạch: “Tác phẩm là thiết kế trước đây của anh à?” Cô ta hỏi.
Ban đầu Kinh Tử Sâm không hiểu ý của cô ta, mãi đến khi nghe cô ta tiếp tục mỉa mai: “Để Lê Mạn Nhu nhặt được món hời lớn rồi. Thật ra loại chuyện này anh có thể tìm em, em chuyên nghiệp hơn cô ta.
Kinh Tử Sâm nói: “Tác phẩm do cô ấy thiết kế.
Ngọc Tịnh Thi chẳng hề ngạc nhiên chút nào, bởi vì cô ta hoàn toàn không tin: “Ai không biết còn tưởng cô ta là nhà thiết kế nổi tiếng nào nữa đấy. Anh nâng đỡ cô ta như vậy, định đưa cô ta vào bộ phận thiết kế của công ty à?”
“Vợ của Kinh Tử Sâm tôi, cô cảm thấy cô ấy cần đi làm ư?” Giọng điệu Kinh Tử Sâm không nặng không nhẹ.
Ngọc Tịnh Thi nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh toát lên vẻ dịu dàng.
Lúc này, Lê Mạn Nhu đi về phía hai người, thấy Ngọc Tịnh Thi ở đó cũng không dừng lại.
Lúc Ngọc Tịnh Thi vô tình đảo mắt nhìn thấy cô, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, bèn cất bước tiến về phía Lê Mạn Nhu.
Ngay khi vai hai người sắp chạm vào nhau, Ngọc Tịnh Thi lặng lẽ duỗi chân gạt chân cô.
"A..."
Lê Mạn Nhu không hề đề phòng, thành công bị cô ta vấp ngã, cả người nghiêng về phía trước!
Nghe thấy tiếng kêu, Kinh Tử Sâm lập tức nhìn sang!
Anh theo bản năng vươn tay ôm cô vào lòng, trọng lượng lớn khiến anh xoay một vòng.
Chiếc giày thủy tinh của Lê Mạn Nhu lướt nhẹ trên mặt nước như chuồn chuồn điểm nước, khuấy động những gợn sóng nhỏ xinh đẹp!
Cô vô thức ôm chặt cổ Kinh Tử Sâm, cả người treo lên người anh.
Ngọc Tịnh Thi sững sờ, bởi xung quanh bỗng vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, mọi người đều đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt ghen tỵ Lê Mạn Nhu đứng vững, cố ý nhìn về phía Ngọc Tịnh Thi
“Anh định làm gì?” Lê Mạn Nhu ôm cổ anh, chăm chú nhìn anh trong gang tấc: “Muốn đòi lại công bằng cho tôi sao? Đuổi việc cô ta à?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất