Phòng khách rộng rãi, nguy nga của câu lạc bộ sang trọng nhất thành phố Ninh Hải được bố trí theo phong cách cổ điển với đồ nội thất làm từ gỗ đàn hương tinh tế. Những bức tranh Picasso hàng thật giá thật được treo trên tường, hương thơm của trà Bá Tước tràn ngập cả nơi đây. 

Nữ hoàng đoan trang, tao nhã vô cùng ấn tượng, cực kỳ rung động trước tác phẩm của Lê Mạn Nhu. 

“Đẹp thật!ai Những tác phẩm này mang nhiều đặc điểm riêng có sức thu hút lớn, không hề phóng đại chút nào. Thậm chí kể cả người không biết nhiều về thiết kế như tôi cũng thấy ngay điều đó. 

Lê Mạn Nhu ngồi cạnh Nữ hoàng, bất ngờ thay, cô cũng biết nói tiếng Anh: “Nguồn cảm hứng thiết kế của tôi là từ cuộc sống đời thường nên rất bình dị, dễ hiểu, nhưng tôi cũng dành rất nhiều tâm huyết vào thiết kế của tôi đấy ạ. 

Nữ hoàng bị thu hút bởi khí chất dịu dàng, trẻ trung của cô, quay sang nhìn cô: “Cô thật sự rất giỏi, có vẻ cô đã tái hiện được chân lý của cuộc đời rồi. 

“Cảm ơn lời đánh giá và nhận xét của bà. 

“Tôi nghe nói cô không phải nhà thiết kế của tập đoàn Kinh Thị đúng không?” Nữ hoàng cười tủm tỉm, nhìn người đàn ông ngồi gần đó: “Cô là mợ Kinh nhỉ?” 

Lê Mạn Nhu mỉm cười, gật đầu, đôi mắt trong veo và ngời sáng tựa hồ nước. 

“Cô và cậu Kinh thật sự rất đẹp đôi đấy!” 

“Cảm ơn bà. 

Nữ hoàng cho cô ngồi bên cạnh mình, lần lượt xem từng bản phác thảo thiết kế. Lê Mạn Nhu kiên nhẫn trình bày với Nữ hoàng về ý tưởng thiết kế của mình, Nữ hoàng nghe đến mê mẩn, thỉnh thoảng bị chọc cười bởi cách dùng lời giản dị của cô. 

Kinh Tử Sâm ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh, bắt tréo hai chân một cách ưu nhã, thưởng thức cà phê, nghe cuộc trò chuyện của hai người. 

Ngoài cửa kính, Ngọc Tịnh Thi nhìn trân trân vào cảnh tượng ấy thật lâu. Côna ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Kinh Tử Sâm dẫn Lê Mạn Nhu đến đây! 

Đã thế bầu không khí còn có vẻ chan hòa nữa! 

Một người phụ nữ nông thôn lại được ngồi cạnh Nữ hoàng, còn chọc cười Nữ hoàng, trò chuyện cực kỳ thân thiết. 

Nữ hoàng đang cầm xấp gì vậy? Bản phác thảo thiết kế sao? 

Đôi mắt Ngọc Tịnh Thi đau nhói, bản phác thảo thiết kế ở đâu ra chứ? 

Tô Uyển Đình lôi cô ta đi ngay, sợ cô ta mất bình tĩnh, xông vào. 

Phòng khách kế bên, Tô Uyển Đình khép cửa phòng lại: “Ngọc tổng, xem ra chuyện đã được giải quyết rồi. 

“Giải quyết bằng cách nào?” Ngọc Tịnh Thi không thể hiểu nổi, thều thào: “Bản phác thảo ở đâu ra vậy? Mấy bản phác thảo thiết kế thường ngày của Kinh Tử Sâm ư? Anh ấy đưa chúng cho Lê Mạn Nhu trình bày à? Cô ta có phải nhà thiết kế của công ty đâu! Ăn mặc như vậy thì vào giới thượng lưu rồi chắc? Cô ta chỉ là một phụ nữ nông thôn thôi mà! Dựa vào đâu chứ!” 

“Dù gì thì lần này công ty đã vượt qua được khốn khó rồi, không phải sao?” Tô Uyển Đình rất bình tĩnh: “Lúc nãy biểu cảm của tổng giám đốc Kinh trông ung dung lắm, Nữ hoàng cũng cười, công ty không bị tổn thất là tốt rồi. Không cần biết bản phác thảo là của ai, nhưng có người giải quyết sẽ tốt hơn là chúng ta đi xin lỗi.” 

Đúng là công ty không bị tổn thất, nhưng Ngọc Tịnh Thi không cam tâm. 

Tại sao người giúp đỡ tập đoàn lại là người phụ nữ quê mùa đó? 

Cô không xứng với Kinh Tử Sâm! 

Ba tiếng sau. 

Nữ hoàng đứng dậy, ôm Lê Mạn Nhu, một lần nữa công nhận tác phẩm của cô trong lưu luyến: “Mợ Kinh, hôm nay tôi rất vui, có lẽ tôi phải mang các bản phác thảo này đi trước rồi, bởi vì tôi thật sự quá thích chúng. Hoàng gia sẽ tiến hành chế tác theo đúng bảnmd thiết kế của cô, có thể lúc đó chúng ta cần trao đổi với nhau nhiều hơn” 

“Được, không thành vấn đề.” Lê Mạn Nhu cũng rất vui, dù sao cô cũng đã giúp anh một việc lớn thế này. 

Nữ hoàng bắt tay với Kinh Tử Sâm: “Tôi rất mong chờ lần hợp tác tiếp theo của chúng ta, cảm ơn cậu. 

“Cảm ơn sự cho phép của bà. Cử chỉ của Kinh Tử Sâm đầy lịch thiệp. 

Nữ hoàng hiền hòa bảo: “Hẹn gặp lại tại tiệc tối, nhớ đưa mợ Kinh đi cùng nhé. Tôi rất thích cô ấy, cô ấy thật sự là một cô gái thú vị đấy!” 

“Vâng, thưa Nữ hoàng” 

Kinh Tử Sâm và Lê Mạn Nhu cùng nhau tiễn Nữ hoàng, dõi theo chiếc xe xa dần. 

“Tôi đưa cô về trước. Đứng trước Lamborghini, Kinh Tử Sâm hỏi cô: “Rồi buổi tối đến đón cô nhé?” 

Lê Mạn Nhu đồng ý. 

Thế là anh đưa cô về nhà, sau đó quay về gd công ty. 

Ngọc Tịnh Thi quay trở lại văn phòng của mình. Trạng thái của cô ta không ổn lắm, hôm qua không những ngủ muộn mà còn uống rất nhiều rượu, hôm nay lại chứng kiến cảnh tượng ấy tại câu lạc bộ, cô ta tức giận đến đau cả đầu. 

eyJpdiI6Ik1WRzkxRk1ITlwvZzJrOERHZ3R4NGZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IldrXC9QQ3VcL2R0SnNkeStBT2U4U25xbmd5aVJFTFFueXB3anJUWXF1bDdRekRRZEEzUkFXcEY3OTYzOVhPZUU5V1wvbmRLOHJrOFpBVzFjWDE2V0xhbit6Mk5CQWVGOXV1TzJVZ0dZR1dKS1Vnb09TKzU1TzBablVseVZ3YjNQZzRFWDNpcWlVelNLTkI1YzFZYXZacFpzeFwvOG0yY3NpeW56Z3lKbjNwbU1XWmNNb0ZvRUhNOVprXC9QVkxNUHZySlVjOGJzZmFSZkViNmRtN25sTEZYUUhZeVBRSEtoNlwvSStnemU2czE1aEdaQ1V1SVAxMDFIZ1pcL1lrejlIakdLVWdsIiwibWFjIjoiZGJkNWQ1ZmMyY2Q0Y2FhNDk3NDE5NjdmMDU0ODNkZTE0NzI0OTY1NzQ3MDMyOGFjYTg5MDhjMzlmNGIwMjNjYiJ9
eyJpdiI6IjZBcjdlbzVoTG1MSzF0cDg0ejcrR3c9PSIsInZhbHVlIjoiS3JQR1F2RkVncFl3WnhYZEhRc2tXcExJdkNmcTJJN284U0VlT2I5aERDVXY2dEpkZ1BpbG83dTJNUWRBWmdhdE5BaEdWTHpZY0dBYTRqT0I3eEdwelJCT2VKcU9HdGF1RHgxUzFGRDN3Y1V2a2VpaldkQTJ5QW1UeWlcL0ZLdzByMUVPbFVUSDlleXlGZEdOSThJbWk2V3laUlFcL2lZazJKZnR0MVlNWWY5ZkIydmRMRWVLWEVRYk9qazhUYkI4UXNzUWZGcHJJb21IUEhGaWZVYWZVaXg3VXdjMWNwM0dtUjFUcWJpMXI2U2FvMkhHa0F4OGFCUzhTR29wWHl4WU1NU1BFVVEwdVUwcXN4YnFKc3FYTDI5RnNwdnhBYnZFYzJZaElKdlRnc3F1d2hPV0NEampNUnNDS2x1VURwMDRDRGtDQWtPNmNrUGMzUmZvZmVqOUhGNG1VRHBNSGZpMWYzWjdKVEluYXh2ZjRIamlTWVAzN2QxbVwvQmd4eFZuTk8zUFZHd0trS3J0YmFDZkUwNnR4ZFprTTZ4ZFBjeCttUjV2UEk4Mm9jMm5CXC8wRkYrVUhyTjRXeEVCTTIzbDNWWk9td1ZQeloxbDluXC84TmZDeCtBb2JXUT09IiwibWFjIjoiYTk5MjFiMWVjMzhlYjU3OGZmMzNiYWI2Nzk4MDAyMzg5OThiMjAwOGJkNjViMWI5Mjk2MTFmMGQxNTE0OTM3NCJ9

ấy rất hài lòng.”

Ads
';
Advertisement
x