“.” Lê Mạn Nhu ngạc nhiên, đóng góp bản phác thảo vẫn chưa đủ ư? 

Nắm bàn tay hơi lạnh của cô, Kinh Tử Sâm nhìn cô một cách chăm chú: “Được không?” 

Hàng mi như cánh quạt của cô khẽ run, hơi ấm ấy đã bao trùm lên lòng bàn tay cô. 

Hai người nhìn nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên sự trong trẻo, thuần khiết của người phụ nữ một lần nữa làm anh say đắm. 

“Được. 

Cô đồng ý rồi! Cuối cùng ý cười nhẹ nhõm, đầy vui mừng cũng hiện lên trên khóe môi Kinh Tử Sâm. 

Cho dù việc bản phác thảo bị tiết lộ có liên quan đến ai thì giờ phút này, anh cũng ngỡ như được trút bỏ gánh nặng vậy. 

Cũng trong tối đó. 

Sau khi lết cái thân uể oải trở lại căn hộ, Ngọc Tịnh Thi nhào lên giường, òa khóc. 

Tô Uyển Đình đứng trước giường, mắt cũng đỏ hoe. 

Cô ta cực kỳ thấu hiểu cho tâm trạng của Ngọc tổng, bất kỳ lời an ủi nào cũng vô dụng vào lúc này cả. 

“Huhu... Chị cứ tưởng chỉ cần chị nghiêm túc thì anh ấy sẽ cảm động chứ!” Ngọc Tịnh Thi vô cùng đau khổ: “Chị cứ tưởng anh ấy sẽ nhìn thấy sự nỗ lực và hy sinh của chị, nhưng bây giờ đến ông trời cũng nhảy ra phá đám, người cảm động chỉ có bản thân chị thôi!” 

Tóc tai cô ta rối bời, quần áo xộc xệch, mắt long sòng sọc! 

Khác hẳn phó tổng giám đốc tích cực, quyết đoán lúc ban ngày đi làm ở công ty. 

Tô Uyển Đình dọn dẹp gối ôm bị cô ta ném xuống đất, hâm nóng một cốc sữa bò rồi mang đến đây cho cô ta: “Ngọc tổng... Có nhiều lúc, nhiều việc, nhận thua mới là cách giải thoát tốt nhất. 

“Chị không muốn thua!” Ngọc Tịnh Thi đã mất bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tại sao chị phải nhận thua chứ? Chị không đủ xuất sắc hay gì?” “Đương nhiên là không phải rồi!” Tô Uyển Đình an ủi. 

“Anh ấy là tổng giám đốc của tập đoàn, còn chị là phó tổng... Ngọc Tịnh Thi vừa khóc vừa cười: "Chị chỉ cách anh ấy một bước thôi. Yêu một người là nghĩ cách đến gần anh ấy chứ không phải ngước nhìn anh ấy!” 

“Ngọc tổng” Tô Uyển Đình ngồi vào mép giường, cầm cốc sữa bò bằng một tay, tay còn lại đỡ cô ta: “Tổng giám đốc Kinh không trách chị đâu ạ, hơn nữa chuyện này cũng không liên quan gì đến chị, chị đừng tự trách quá” 

“Đây là dự án Kinh Tử Sâm quan tâm nhất gần đây... Chị theo dõi nó sát sao suốt toàn bộ quá trình mà vẫn xảy ra vấn đề, chị biết ăn nói với anh ấy thế nào đây?" 

Ngọc Tịnh Thi vô cùng kích động, gào khóc trong suy sụp. 

Một phần thất vọng vì công ty, một phần thất vọng chính bản thân mình. 

Sáng sớm hôm sau. 

Tại phòng thay đồ trên tầng hai của vịnh Phỉ Thúy. 

Lê Mạn Nhu thử một chiếc đầm màu tím, đi giày cao gót đến trước mặt anh. Kinh Tử Sâm lắc đầu. 

Cô quay về phòng thay đồ, thay chiếc đầm màu hồng ra. 

Kinh Tử Sâm vẫn lắc đầu. 

Thế là cô lại vào thay. 

Anh ngồi trên ghế sô pha ở ngoài, quan sát và đánh giá trên góc độ của người chuyên nghiệp. 

Đỏ, vàng, xanh, trắng, đen,... Sau khi thử đến mười bảy màu với kiểu váy khác nhau, Lê Mạn Nhu không chịu nổi nữa. 

Cô bĩu môi, đi ra trong chiếc váy thiên nga đen: “Còn không được nữa thì tôi không đi đâu, vấn đề không phải nằm ở quần áo mà nằm ở dáng người của tôi rồi. 

Kinh Tử Sâm đứng dậy, chọn một chiếc đầm dài màu da cho cô: “Cô đi thử chiếc này đi” 

“Không thử.” Cô không có niềm tin nào với nó: “Tôi không mặc được màu này đâu” 

“Cứ thử đi, không thử làm sao biết không được?” Anh đẩy cô vào phòng thay đồ: “Cần tôi giúp không?” 

“Thôi thôi thôi, tôi tự thay!” Cô vội vàng đẩy anh ra ngoài. 

Kinh Tử Sâm khẽ nhoẻn môi cười. 

Thật ra Lê Mạn Nhu luôn tránh mặc đồ màu da, cô nghĩ mình không thể làm chủ được màu này. 

Nhưng khi cô mặc chiếc đầm dài màu da xuất hiện trước mặt Kinh Tử Sâm, cô nhìn thấy rõ mồn một đôi mắt sáng rỡ của anh. 

Ngay cả giúp việc bên cạnh cũng vui vẻ bật thốt: 

“Đẹp quá!” 

“Mợ chủ đẹp quá!” 

Lê Mạn Nhu đi đến trước gương soi toàn thân, đánh giá bản thân từ trên xuống dưới. Sợi dây chuyền thiết kế lấp lánh trên cổ toát lên khí chất thanh lịch, làm cô trông như nàng công chúa bước ra từ sân khấu. 

Kinh Tử Sâm rất hài lòng: “Mang giày thủy tinh của cô vào đi nào. 

Người giúp việc mang giày thủy tinh đến trước chân cô, khom người mang giày vào cho cô. 

“Đôi giày này đẹp thế?” Với con mắt chuyên nghiệp của mình, Lê Mạn Nhu nhận ra ngay đôi giày này rất đắt đỏ: “Ở đâu vậy?” 

“Mua” Kinh Tử Sâm trả lời: “Sau này nó sẽ là của cô. 

Lúc này, tâm trạng của cô rất vui, không tài nào kiềm chế nổi nụ cười trên mặt. 

Sau khi chọn được trang phục, thợ trang điểm kiểu ngày thường cho cô, sau đó Kinh Tử Sâm dẫn cô đến câu lạc bộ. 

Bên công ty, Ngọc Tịnh Thi cũng dẫn Tô Uyển Đình xuất phát. 

Tối hôm qua uống rượu quá nhiều, còn khóc nức nở nên mặt Ngọc Tịnh Thi sưng thấy rõ, phải chườm đá. 

Khác với sự điên loạn tối hôm qua, hôm nay cô ta đã bình tĩnh hơn nhiều. 

eyJpdiI6ImsweXA3OFwvSFwvcHRkMVJlSFM5dVFCUT09IiwidmFsdWUiOiJ2U3pqaWtsNk43alJJTEs4aGxBbVd4eVl0MnJOaUpSU210Y3NBaGM5ZTBkS0l6Y1RIZE9GZ0xIWUZvQWFlTFN3VmtZcVd0citRN0ZmNXVTaGZET2ZBZHhVRUlLc0R5aU8xNUVMT3Q5WXRNdTFVYkZqOTNXaHZNcUZyaXJGSGNpK0VPb2YycWtvaXNpUTc4WXJUNVE1cFEwWnVLdGZlaDVNWmNMZ1BzUzFjcGlIR2JMY0pPXC9OcmVmcFZ3YWRqOVl4WDNQcVdsVmMxaDkwM1JZdFBEWWo1VUtvVk9UbExUZVp6SzNIc09vQnFJdFFRMFwvNTZxa3NqZUJRQnJ3d2pvQ0h5RWdGMVlMMFBFR3o4UEtOMUlTY1Z2OHB2aWJmdUplT1EwOUdONFR6ak10YnFvVHBTYXU0MGd2RDZSYzVsMmlycUJpaTVyem1XOHd0dEhwMXpaVGpVTU5McXVcL0FIUXRlWWZFalFGdit1YmxXT3dFZW5LRFdyYTBkZzhxT0tPZW01Z3pnOFRUUlI1MFBBM1orNHhmeSt3PT0iLCJtYWMiOiI1MDNjYzUzMGMzNmM5YzlkZTM0MjBlZDI0YTQyMmE5ZjQ5YmU2MTUxNmNlZTllMmVhMTk3ZDQxMTAyYjIyN2VkIn0=
eyJpdiI6IjdCc21PVGtPZHJrY3VWaFpTVDBKZWc9PSIsInZhbHVlIjoiWlBMaEF1cDVlaFwvR0NQYXlseWxSWVBEejNybm5WaEZNaVphVUhKc21Ram5RYzJOTTlJVFFBaGJyY0FjaVRyRytGQWdJT2ZtbjIrSWRuVXVYRURneTNhbE1pZ1BqRVM0YjJrckdsK2NyR0loUFwvWkxPN1VxWTVBdDVTNWRaVmVqdHZ6M003ZFNpXC9QSWtZRmVuSVE0VTNvVXpiWlJXem8xcnloXC9JZGpsY3JoQTRmeENtV2NpV1NQc0hBNFRUNjZyVzFpUXZlSWd3UkNmaFlQdWxQWjVcL1daS25QdUliWHZKK3gyeWZsK1JscG8zVytyUUt3UEQ3T1FoeU5RdW5BUHJJTEc2K1l0cGpRTldvOFVXV0xaRnFCb0dkMm5EM3NYQ0poVkRGblRwZVZtOFA4eFNINWVpSXQ4T1A5OEYyODZONiIsIm1hYyI6IjNmMTQ4MjRkNDA1Y2E5OWI0MzY3NDEyY2JiODFkMzQwNmEyNjM2N2FmODczZDEzMGRiOTczN2IwM2ZjNTE2ZTAifQ==

“Dù gì đi nữa, chị cũng không thể để anh ấy chịu trách nhiệm một mình được. Cô ta trả lời: “Chị là phó tổng giám đốc của tập đoàn, phải chịu một phần trách nhiệm nếu bất cứ chuyện gì xảy ra. Chị phải gánh vác cùng anh ấy”

Ads
';
Advertisement
x