Một lát sau, Kinh Tử Sâm thấy bọn trẻ vào phòng khách, còn Lê Mạn Nhu đứng bên cạnh chiếc Lamborghini. 

Tiếng bước chân vang lên trên lầu, bọn trẻ đã bật đèn trong thư phòng lên. 

“Ba, Mẹ có rất nhiều bản thảo thiết kế nhưng đều ở thôn Đông Mai, ba có thể chở Mẹ đến đó không?” Minh Triết mừng rỡ ra mặt, nhào lại tóm lấy tay anh: “Ba! Ba phải tin tưởng Mẹ, nói không chừng Mẹ có thể giúp ba vượt qua khó khăn lần này. 

“Đúng vậy, dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn nên xem bản vẽ của mẹ trước đã. Bảo Ngọc góp lời: “Bác quản gia đã nói hết mọi chuyện với bọn con rồi. Chúng ta là người một nhà, nếu gặp khó khăn gì thì phải đối mặt cùng nhau. 

Lúc này Kinh Tử Sâm nghi ngờ Lê Mạn Nhu và Minh Triết là cùng một giuộc. 

Minh Triết làm rò rỉ bản thiết kế, còn Lê Mạn Nhu dùng bản vẽ của mình giành công. 

Nhưng trước mắt anh không còn lựa chọn nào khác, tạm thời vượt qua nguy cơ lần này đã. 

Vì vậy anh đã đi xuống lầu. 

Lê Mạn Nhu thấy anh ra khỏi phòng khách rồi đi đến gần chiếc Lamborghini, cảm xúc có hơi phức tạp. Cô cảm thấy dường như mình đã bị con trai hố rồi. 

Tài xế mở cửa xe, hai người ngồi vào trong. 

Chiếc Lamborghini lao nhanh trong đêm, chạy đến thôn Đông Mai. 

Trên đường đi, hai người im lặng không nói gì cả. 

Cuối cùng cô chủ động lên tiếng: “Này, dù gì anh cũng phải nói anh cần tác phẩm thế nào đi chứ? Tôi chả biết gì về dự án của anh, lúc trước có thời gian rảnh là 

tôi hay vẽ này vẽ kia, chủ đề bản vẽ rất đa dạng. 

“Tôi cần lễ phục của nam và nữ, trang sức, bao gồm cả giày.” Kinh Tử Sâm không ôm hy vọng quá nhiều, những thứ cần thiết lúc này rất nhiều, một mình cô lấp đầy khoảng trống kiểu gì chứ? 

Nhưng nếu cô là Emma thì cô dư sức làm điều đó. 

Emma là một nhà thiết kế khá kỳ lạ, mỗi năm chỉ tung ra một tác phẩm mới. Có điều đối với những người đam mê thiết kế, tung ra một tác phẩm không đồng nghĩa với việc chỉ vẽ mỗi một bản. 

Xe tiến vào thôn Đông Mai, dừng lại trước căn nhà trúc. 

Lâm Vĩnh Thụy thấy đèn xe chiếu vào bèn chạy ra khỏi nhà. 

Cửa xe mở ra, Lê Mạn Nhu vừa xuống xe, Lâm Vĩnh Thụy đã xông lại ôm lấy cô, nhấc lên xoay vòng vòng. 

“Sư phụ, tại sao sư phụ không gọi con?” Lâm Vĩnh Thụy mừng rỡ: “Con rất nhớ sư phụ” 

“Này này, cẩn thận một chút.” Lê Mạn Nhu hoảng hốt ôm lấy cổ anh ta, sợ bị ngã xuống mất: “Mau thả tôi xuống” 

Lâm Vĩnh Thụy còn chưa tận hứng thì Kinh Tử Sâm đã tách anh ta ra, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào anh ta. 

Anh vừa đến đã khiến Lâm Vĩnh Thụy giật mình la lên, kinh ngạc mở to hai mắt. 

Lê Mạn Nhu nói với anh ta: “Tôi về lấy ít đồ rồi sẽ đi ngay. Sau đó cô bước vào nhà trúc. 

Kinh Tử Sâm cất bước theo sau, Lâm Vĩnh Thụy lập tức phản ứng lại, nhanh chóng chạy lên rồi cản anh lại... “Anh không được bước vào căn nhà này. 

Kinh Tử Sâm bỗng sầm mặt, lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta. 

Lê Mạn Nhu vừa vào trong thì đã đóng cửa lại. 

Dưới ánh trăng, hai người đàn ông nhìn nhau, Lâm Vĩnh Thụy xác định anh không xông vào nữa thì mới chịu thả tay xuống. 

Năm phút sau, Lê Mạn Nhu xách một cái túi bước ra ngoài. 

Lâm Vĩnh Thụy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cảm nhận được sư phụ bị cưỡng ép: “Sư phụ, anh ta... 

“Bọn tôi đi trước” Lê Mạn Nhu mỉm cười nhìn Lâm Vĩnh Thụy: “Chuyện trong thôn nhờ cậu quán xuyến dùm tôi, khi nào có thời gian tôi sẽ trở lại” 

“À, sư phụ” 

Lâm Vĩnh Thụy nhìn theo chiếc xe rời đi, dường như không giống bị ép cho lắm. 

Cô lấy thứ gì đi vậy nhỉ? 

Trên đường về thành phố, trong khoang xe sáng rực ánh đèn. 

Lê Mạn Nhu lấy bản thảo ra khỏi túi rồi đưa cho anh: “Anh xem có thứ nào vừa ý hay không, tôi bóc đại một xấp đấy” 

Bóc một xấp? 

Lại còn bóc đại? 

Kinh Tử Sâm nhìn cô, vươn tay ra nhận lấy một xấp bản thảo dày cộm. 

Khoảnh khắc bản thảo đầu tiên ập vào mắt đã mang lại cho anh cảm giác hoàn toàn mới. 

Đây là một chiếc váy lễ phục màu đỏ, cảm giác lả lơi rủ xuống và tạo hình cao hơn thiết kế của Ngọc Tịnh Thi nhiều, mỗi chi tiết đều được xử lý vô cùng ổn thỏa. 

“Tôi rất thích vẽ tranh.” Lê Mạn Nhu nói: “Ngoài dạy bọn nhỏ vẽ ra, khi có thời gian tôi còn tự mình thiết kế. Đây đều là bản thảo do tôi vẽ, Minh Triết và Bảo Ngọc chưa từng nhìn thấy, anh là người thứ hai trông thấy những bảo thảo này” 

Có nghĩa là Lâm Vĩnh Thụy cũng chưa từng thấy à? 

eyJpdiI6IkNqUUdwRHFQbjV5TExKZEEzUnFLYkE9PSIsInZhbHVlIjoidHJEa1wvK0NRd0x5Q1k4ODN5M1JIQyt4S1dlVGwyaVVGMWlaSjk3ZjdNSWRCVkZ5dnM4RWdCTGFwYk9Lb3F3Nzd6QkExM0hUVXBsQ0trTUs2VkZ5OU9VaVd2MHRheWlzUGhJSXg3bVVRdngrdkUzTldwZGpnVDRqSVc3bDdqOUloK3hSQnlUcHRxRzhBMkUybGJ2ZXRlNm1wd1ZKeXEzdHIxYnpMV0orb0FaNzFOVHZ6REtSTG1iR3ZEUG1EQ3JBXC96NmFweGp4cVZyeEFuVXRnQld6RG16c3kzXC9RdVdhRldXV1wvQjZWTld3T3BsRWpjQzM5bWJCRDlhWmhnWXhDb3hyNXRmUVdabGpFZFppQmxURkYrNkpVWVQzQjFsalo4ODZqYnRyTk5qeFJBPSIsIm1hYyI6IjdiODc1NTRlM2VjNmQzY2Q1NjY5YjQxMmUxNzI1YWE2MGQ2ZjEzMjVlNDQ3ZTM1ZWUyY2JhZjdlMzRjMmM2YjkifQ==
eyJpdiI6IlRWNCtSSHdjVm9LWk9xVExvdDNuaHc9PSIsInZhbHVlIjoiaGRJd3BcL0FhSE9oOEhTa0lcL09QbFBBMkx3eFVRUnhmbkVqRGZPXC9DQ3BhTHE5ZThrTG5YY3hqUnFQdnp5bk1UV1puZkgwSnhXU3BZMktwVHIreFdtN0E1Zm85aUxZUWJwS3BObk5xMFBBVmZSQ0p6d1lrTGdublFTaGdNTm5venRIV283VzFoVUZOXC9wT0k2SmlXZndYRlp5anMyV2xXUGhVY0tDWVwveGtxdXJ6ZGJaQWVDWkJ6aTlNblNzaFBDMkJvc01ISnJhdWpQN1dWS2VYdHlVUzVDRU5FMWNyYmlEc2dKeWd5ZE4rVlREVlFNcTd5WG91SjRldkQ4NDZneVwvenEwSFVNQzkzWkl2K1ZzV3kwUXNCd2VRc0tJRW1tdzRIYUxQamFtNE5MS3Yya2ZjXC9qVjVueEJhUWFYbWYwWHpEQkNMdlZxenR3VlJLMDM2OEtsRFZFdz09IiwibWFjIjoiODM0NGY0YTMzOWQ3OGI5OWE0MzRmNmNlYTgxMTFmZjFiMmZkYmM5MGE4M2U2YjQwZDAzNDYyNjFlMzQ2YTQ2YiJ9

“Ngày mai cô đi gặp Nữ hoàng với tôi” Anh dời mắt, đưa ra lời mời chân thành: “Chắc chắn Nữ hoàng muốn nghe ý tưởng thiết kế của cô, xin cô giúp người hãy giúp đến cùng”

Ads
';
Advertisement
x