Lê Mạn Nhu phản ứng chậm mất vài nhịp, hôm nay anh dịu dàng đến mức... không được chân thực cho lắm! 

Kinh Tử Sâm ôm lấy eo cô trước mặt mọi người, trong mắt tràn ngập dịu dàng như nước: “Theo anh về, tụi nhỏ nhớ em rồi, Bảo Ngọc cả đêm chưa ngủ” 

Nhìn vào ánh mắt của anh, Lê Mạn Nhu bán tín bán nghi. 

Không đợi cô quyết định, Kinh Tử Sâm đã ôm cô rồi quay người, anh liếc nhìn Trương Quân Hạo một cái cảnh cáo, sau đó dẫn Lê Mạn Nhu lên chiếc Lamborghini. 

Sau khi Trương Quân Hạo đứng dậy còn đang nghịch cọ vẽ, vẻ mặt vô cùng khinh bỉ. 

Nhìn chiếc Lamborghini rời đi, Trương Quân Hạo nghi ngờ, không ngờ Kinh Tử Sâm lại không hề tức giận? Thật không bình thường chút nào. 

Lê Mạn Nhu tỉnh táo trở lại, cô nhìn đôi bàn tay lấm lem của mình, rồi lại đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rất nhanh bóng dáng của lũ trẻ đã biến mất khỏi tầm 

nhìn. 

“Anh làm gì vậy?” Cô đột nhiên quay sang nhìn: “Tiết mỹ thuật của tôi còn chưa dạy xong!” 

“Trương Quân Hạo sẽ dạy tiếp. Kinh Tử Sâm nhìn về phía trước, mặt không cảm xúc. 

“.” Cô không hiểu anh đang nghĩ gì, trên mặt không còn vẻ dịu dàng, nhưng cũng không giống đang tức giận. 

“Anh muốn đưa tôi về thành phố sao?” 

“Cô nói xem?” 

Cô đành phải quay về, huống chi bọn trẻ còn đang nhớ cô: “Tôi phải về nhà trúc lấy đồ trước đã. 

Anh không từ chối. 

Tài xế cũng đã nghe thấy lời cô nói, cuối cùng dừng xe trước căn nhà trúc. 

Cô vừa xuống xe đi vào trong nhà trúc thì Kinh Tử Sâm nhìn thấy trong sân đang phơi một bộ quần áo quen thuộc, khiến đôi mắt anh chợt tối sầm lại! 

Trương Quân Hạo sống ở đây sao?! 

Khi Lê Mạn Nhu lên xe lần nữa, nhận thấy trên người người đàn ông tỏa ra một cảm giác khủng bố khiến người khác phải run sợ. 

Cô mang theo trái tim sợ hãi lên xe, tài xế giúp cô đóng cửa lại. 

Kinh Tử Sâm không lên tiếng, cô cũng không nói gì. 

Nhưng bầu không khí trong xe dường như đã bị đóng băng trong nháy mắt, khiến cô cảm thấy hít thở khó khăn. 

Mãi cho đến khi điện thoại reo lên, Kinh Tử Sâm vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, trông có vẻ không định bắt máy. 

“.” Lê Mạn Nhu không biết anh có gì đáng để tức giận, rõ ràng chỉ là hôn nhân hợp đồng, hơn nữa cô cũng không làm gì cả. 

Tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục, rất ồn ào! 

“Bắt máy đi kìa!” Cô cũng dựa vào lưng ghế, bực mình nói: “Nếu như Mạc Tử Văn tìm anh có việc thì sao?” 

Nhưng anh lại tiện tay đưa điện thoại cho cô. “Cô bắt máy đi. Thậm chí ngay cả tên hiển thị cũng không thèm nhìn. 

Ngọc Tịnh Thi? 

Lê Mạn Nhu nhìn chằm chằm vào màn hình mà sửng sốt, tiếng chuông vẫng tiếp tục vang lên. 

Anh mất kiên nhẫn nói: “Muốn bắt máy thì bắt mau lên, không thì tắt đi. 

Cô đành phải gắng gượng nhận điện thoại, đồng thời còn bật loa ngoài. 

“Tổng giám đốc Kinh, anh đã đi đâu thế?” Giọng nói phụ nữ dịu dàng truyền đến: “Mọi người đều mong anh có thể tham gia cuộc họp này, xong việc anh có thể tới không? Bọn em có thể đợi thêm một lúc. 

Kinh Tử Sâm không nói gì, Lê Mạn Nhu kéo cánh tay của anh, anh vẫn không nói gì. 

“Alo? Anh có đang nghe không?” Ngọc Tịnh Thi nghi ngờ tín hiệu không tốt. 

Lê Mạn Nhu lại kéo cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh có đi không?” 

Ngọc Tịnh Thi tai thính nên đã nghe thấy giọng của Lê Mạn Nhu! Tự dưng trái tim cô ta giống như bị thứ gì đó đập mạnh. 

“Cô là Lê Mạn Nhu?" Cô ta lạnh lùng hỏi. 

“Tổng giám đốc Kinh hơi mệt, anh ấy đang nghỉ ngơi, có chuyện gì đợi anh ấy tỉnh lại rồi nói nhé.” Nói xong, cô mau chóng cúp điện thoại! 

Ngoại trừ Ngọc Tịnh Thi đang tức gần chết thì trong lòng Kinh Tử Sâm chẳng có chút gợn sóng nào. 

Suốt chặng đường đều trầm mặc. 

Tài xế đưa cô về vịnh Phỉ Thúy, Kinh Tử Sâm xuống xe, cùng cô đi vào phòng khách. 

Cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Đừng quay trở lại đó nữa. 

“Anh từng nói tôi tự do mà. Nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, cô nhắc nhở. 

Bốn mắt nhìn nhau, một gợn sóng âm thầm chảy qua, quản gia bối rối không biết nên làm thế nào. 

“Tôi cũng đã từng nói. Trong giọng nói của anh ngoài lạnh lùng còn có thêm sự âm trầm. “Tránh xa Trương Quân Hạo ra. 

“Tôi với anh ta chỉ là tình cờ, hơn nữa tôi biết anh rất quan tâm anh ta, cho nên tôi muốn xoa dịu quan hệ giữa hai người thì có gì không đúng?” Vì không để cho mối quan hệ trở nên căng thẳng hơn, cô đã thẳng thắn nói. 

“Xem ra cô không hiểu lời tôi nói. Trong giọng nói của Kinh Tử Sâm có chút tức giận, anh hung hăng trừng mắt với cô, quay người rời đi một cách không vui. 

eyJpdiI6IndzVWVpbktWZ3N3eTBzVzNrSWZRSEE9PSIsInZhbHVlIjoiTnpVK05UODdNcFVXZ1FYQ1hLMFRrZ2x4ZVhxVElyb2FsRjk0cDZIXC90SGduYTBiaWlNNGJjZUE1cTArUEVSYjVyQmI5dnJsaFdsWVVyWmNTcUN4N2YwckVFb0hzWFo1akRyNm15WjVMU0UxXC9IWDBvb2c2MXdHN3hXWG94R0dwSTJ2dG5aUWFaTmVyajNmQlZxTCsxK0d6V0tYdG9hVEJ5VDJKTGY5T3g1TXh5Uzc4aldEWUx6UjVGcHEzSTVNNWpFU3A2N3hJcjZuSHVxdXF5Y2w4b3k5K1hHMU95RW45XC93SE90VFFIQWxqYzJRUTZrSmFpdVRXNjFobm9VdVBJWXF1OUlMc3lXUGxMc3k5dGlJYkpudFJVbVlFUkp1aEQ4VDBTR2NyR3RYcEU9IiwibWFjIjoiMjgwYWFkNDEwNzMwMWMxZWJjYmNjODAzNTM5YzM4N2FiZWI1ODAzNmQzY2E5NWQzZTc5NmE2ZGYyZTk3ZDljOSJ9
eyJpdiI6IjZBQkVRWGRQUU41ckt3ZWFkSzFPS2c9PSIsInZhbHVlIjoiamRJeFJTU3Jwb3FsNDhpcWZtQVRCMkJjY3NhMTYwdXNqR1BFU3d5TWJvZXZ5UjZ5d3c1Ympja3JoeTNOMnByS3R0K3lXeVRuRllzN1VjU1BEbkl1RTZRWFZuemVUaGg3Qkp3RUdaMHYxSjZFQmZUbVVEZ2hablJMRnArMmJLT2c0SStnbnAyaTVSbFUxSzlNZFRlY3JhSXM2OFZyYThXQWlWdFZWbEZDZUxyWVBLZHI4eCsrK3RqcHN6TjlnaHlVcmNBV0cxY3c5QVZBcFRNdDlzWHo1NEZDUG9pVEtZUVRIdVNnckVMMjFoWT0iLCJtYWMiOiI4OWViM2FhZTk2ZWU0YTY4MTEwZGJiMTc2N2Q2ZWFkNzkzMGY5MmYxMmQ0NTY4ZWQxOWM4ZmFhZjNkZmY3YTcxIn0=

Hừm! Trương Quân Hạo này rốt cuộc là ai vậy chứ?

Ads
';
Advertisement
x