Sau khi lên tầng, Lê Mạn Nhu dùng điện thoại tìm kiếm ba từ Trương Quân Hạo, không ngờ lại không tìm được gì.
Sao người có liên quan đến Kinh Tử Sâm lại có lý lịch trống trơn như này được?
Vừa nhìn là biết đã có người động tay động chân.
Nhưng đến cả quản gia cũng không biết Trương Quân Hạo này là ai, chẳng phải như vậy rất kỳ lạ sao?
Người mà đến cả Ngọc Tịnh Thi cũng biết, quản gia lại không biết?
Vậy là... Quản gia Thẩm đang nói dối?
Tiếng gõ cửa vang lên, Lê Mạn Nhu rút lại dòng suy nghĩ, nhìn thấy quản gia Thẩm đi về phía cô: “Mợ chủ, đây là bệnh án của bà chủ, cậu Kinh bảo tôi giao cái này cho mợ chủ”
“Được. Cô đưa tay ra cầm lấy: “Quản gia Thẩm, anh chắc chắn anh không quen biết Trương Quân Hạo chứ?”
“Tôi không quen” Quản gia bình tĩnh trả lời: “Tôi chưa từng nghe nói đến người này”
Có người làm mang trà đã pha đến, cùng với ít đồ ngọt và đĩa trái cây.
Quản gia rời đi, Lê Mạn Nhu xem bệnh án, còn chuẩn bị sổ để ghi lại những chỗ quan trọng.
Chiếc Lamborghini phiên bản giới hạn đang đậu ở tầng dưới của tập đoàn Kinh Thị, Kinh Tử Sâm vừa mới bước một chân ra, trong lúc ngước mắt lên anh nhìn thấy Trương Quân Hạo đang đứng dựa vào cột đá cách đó không xa.
Dáng vẻ anh ta khoanh tay trước ngực khiến người ta có cảm giác như lưu manh.
Vẻ mặt Kinh Tử Sâm bình tĩnh, đi về phía anh ta.
“Anh tưởng anh làm vậy thì là không tức giận à?” Trương Quân Hạo cười nhạo anh: “Rõ ràng là tức giận, vì sao lại phải nhịn? Anh có thấy mệt không thế?”
Khuôn mặt điển trai của Kinh Tử Sâm lộ ra vẻ uy nghiêm, kèm theo đó là vẻ kiêu ngạo và cao quý đầy tự nhiên, anh đứng yên trước mặt Trương Quân Hạo.
“Tôi nói cho anh biết, tôi đang thấy rất hứng thú với cô ấy!” Trương Quân Hạo cười cợt nhả, cố ý khiêu khích: “Chắc là anh chưa biết nhỉ? Tối hôm qua tôi ở chỗ cô ấy đấy!” Anh ta muốn chọc tức anh.
Khuôn mặt lạnh lùng của Kinh Tử Sâm dần đanh lại.
Trương Quân Hạo lại cười kiêu căng hơn, anh ta cứ muốn chọc tức anh đấy!
Cách đó không xa, đúng lúc Ngọc Tịnh Thi đi ra từ đại sảnh, rõ ràng cô ta có hơi bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô ta nhanh chóng bước về phía trước mấy trước, phát hiện bầu không khí có gì đấy không ổn.
“Kinh Tử Sâm.” Trương Quân Hạo cười đầy tham vọng: “Anh cũng thích cô ấy đúng không? Nếu không thì sao lại đến thôn tìm cô ấy trong giờ làm việc chứ? Cô ấy là một cô gái rất đáng yêu, trùng hợp là tôi cũng thích!”
Giọng điệu của Kinh Tử Sâm lạnh lùng: “Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa cô ấy ra!” Vừa nói hết câu, anh vung chân, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải líu lưỡi!
Trương Quân Hạo bị anh đá ngã chổng vó, tiếp đó anh ta bật dậy như cá chép lộn mình! Vung nắm đấm thật mạnh về phía Kinh Tử Sâm!
Kinh Tử Sâm đưa tay ra tiếp chiêu!
Hai người đánh nhau ở ngay cửa công ty!
“Đừng đánh nhau mà!” Ngọc Tịnh Thi sốt ruột xông lên: “Dừng tay đi! Hai người dừng tay lại đi!” Làm thế rất ảnh hưởng đến hình tượng đấy có được không?
Vệ sĩ chạy đến, nhưng không có tổng giám đốc Kinh ra lệnh, bọn họ cũng không dám động đậy.
“Mau tách hai người họ ra đi! Còn ngơ ra đấy làm gì nữa?!” Ngọc Tịnh Thi chỉ huy: “Mau lên! Đừng để hai người bị thương!”
Trương Quân Hạo đánh thật, trong đôi mặt lộ ra vẻ lạnh lẽo! Mỗi cú đấm cú đá đều không hề nương tay!
Lần này Kinh Tử Sâm cũng không định nhường, khuỷu tay anh đánh trúng sau lưng anh ta, Trương Quân Hạo bị đánh ngã sấp xuống đất!
“Quân Hạo!!” Ngọc Tịnh Thi sợ hãi: “Kinh Tử Sâm! Anh giơ cao đánh khẽ đi!”
Trương Quân Hạo cứ như càng bị cản thì lại càng hung hăng, anh ta nhanh chóng đứng dậy, đấm một phát thật mạnh!
“Đừng!” Trong lúc nguy cấp Ngọc Tịnh Thi duỗi tay ra ôm lấy Kinh Tử Sâm, không cho anh đánh trả!
Trương Quân Hạo không dừng lại mà đấm mạnh vào bả vai sau lưng cô ta!!
"A..."
Ngọc Tịnh Thi đau đến nỗi hét toáng lên, ngã gục trên vai Kinh Tử Sâm! Kinh Tử Sâm lùi lại hai bước, đành phải ôm eo cô ta.
Trương Quân Hạo cũng trợn tròn mắt!
Anh ta nhanh chóng bị đám vệ sĩ khống chế: “Chị Tịnh Thi, chị không sao chứ?”
Ngọc Tịnh Thi kêu lên vì đau, xuýt xoa mấy lần liền, cô ta đứng vững lại, chịu đau nhìn sang: “Quân Hạo, tôi không sao, nhưng hai người có thể...
“Đuổi cậu ta ra ngoài!” Kinh Tử Sâm ra lệnh, vẻ mặt đầy chán ghét.
“Không cần anh phải đuổi! Tôi tự đi được!” Trương Quân Hạo hất tay vệ sĩ ra, lúc đi đến bên cạnh Ngọc Tịnh Thi anh ta dừng bước: “Xin lỗi chị nhiều nhé chị Tịnh Thi
“Quân Hạo!” Ngọc Tịnh Thi muốn gọi anh ta lại: “Quân Hạo!” Nhưng lại không tìm được lý do để giữ anh ta lại.
Anh ta chọc giận Kinh Tử Sâm, anh ta khiêu khích Kinh Tử Sâm.
Sắc mặt Kinh Tử Sâm rất tệ, trong đôi mắt cũng phủ một lớp sương giá.
Ánh mắt anh nhìn về phía Ngọc Tịnh Thi, cú đấm vừa nãy không hề nhẹ, chắc chắn cô ta đã bị thương.
“Trong văn phòng của tôi có thuốc, cô lấy mà bôi đi” Nói xong, anh cất bước đi vào đại sảnh.
Ngọc Tịnh Thi bị thương ở bả vai chứ không phải bị thương ở chân, nên vẫn có thể đi lại được.
Ngọc Tịnh Thi không khỏi nhớ đến lời Trương Quân Hạo nói, hoá ra buổi sáng Kinh Tử Sâm không đến cuộc họp là để đi tìm Lê Mạn Nhu ở thôn Đông Mai.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất