“Vâng” Tài xế khởi động xe rời đi, cậu Kinh càng ngày càng không thể rời xa mợ chủ rồi. 

Trước cửa sổ phòng họp tầng 2, Ngọc Tịnh Thi khó khăn lắm mới nhìn thấy chiếc Lamborghini dừng lại, trong lòng cô ta vui mừng nhảy nhót. 

Nhưng cửa xe mãi vẫn chưa mở mà xe lại lái đi, đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ mất đi tiêu cự trong chớp mắt. 

Anh không đến hợp nữa à? 

Anh muốn đi đâu? 

Tất cả mọi người đều đang đợi mà. 

Kinh Tử Sâm gửi bản thảo thiết kế cấp A mà anh đã xem xét suốt đêm qua cho Mạc Tử Văn và Ngọc Tịnh Thi, ý của anh đã rất rõ ràng, bảo họ tự xem mà làm. 

Lúc Mạc Tử Văn tới chỗ cô ta, Ngọc Tịnh Thi quả thực không nói lên lời! 

Chiếc Lamborghini rời khỏi thành phố, lái về phía thôn Đông Mai. 

Thực ra ngay cả bản thân Kinh Tử Sâm cũng không hiểu nổi, tại sao anh lại muốn vào thôn tìm cô? 

Sau khi gặp cô thì anh nên nói gì? 

Anh không biết, anh chỉ biết mình muốn gặp cô. 

Đầu cầu phong cảnh vẫn như cũ, yên tĩnh như thế ngoại đào nguyên. 

Lê Mạn Nhu mặc một bộ quần áo thoải mái màu xanh lam trông xinh xắn, đáng yêu, cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuất hiện trước mặt bọn trẻ giống như một thiên thần. 

Từng hàng con nít ngồi xổm trước giá vẽ, nghiêm túc nghe cô giải thích về thiên nga trắng mà hôm nay cô sẽ vẽ. 

“Màu sắc bối cảnh các em tự phối, chỉ cần để lại khoảng trống là được. 

“Màu sắc phần tối của thiên nga cần phải đặc biệt chú ý, ngòi bút phải thể hiện được đường nét hình dáng cơ bản của thiên nga... 

Mọi người đều lắng nghe cực kỳ nghiêm túc. 

Trong đám trẻ này, Trương Quân Hạo ngồi ở vị trí gần cô nhất hiển nhiên rất nổi bật, Lê Mạn Nhu cũng chuẩn bị cho anh ta một tấm bảng vẽ. 

Anh ta nay đã là học sinh rồi, sự kiêu ngạo bướng bỉnh trước kia đã thu lại, trở nên vô cùng khiêm tốn và ham học hỏi. 

Anh ta đã quấy nhiễu rất lâu, Lê Mạn Nhu mới đồng ý đưa anh ta tới. 

Lâm Vĩnh Thụy đứng ở chỗ không xa, thở phì phò nhìn anh ta chằm chằm, luôn cảm thấy anh ta tiếp cận sư phụ là có mục đích! 

Anh ta cũng từng khuyên sư phụ nhưng sư phụ lại cảm thấy anh ta nhỏ nhen, suy nghĩ quá nhiều. 

Tên Trương Quân Hạo này chắc chắn cố ý tiếp cận sư phụ 

Chiếc Lamborghini dừng lại cách đó không xa. 

“Cậu Kinh” Tài xế nhỏ giọng nói. “Mợ chủ đang dạy bọn trẻ vẽ tranh dưới gốc cây” 

Kinh Tử Sâm nghe thấy vậy thì ngước mắt lên, trông thấy một cô gái với đôi mắt linh động đang giảng bài một cách sống động như thật. 

Anh mở cửa bước xuống xe, bị dáng vẻ giản dị của cô thu hút một cách sâu sắc, cứ nhìn cô như vậy, anh dần dần trở nên thất thần. “Được rồi, chúng ta thử vẽ trước, cô tin các em nhất định có thể vẽ đẹp!” 

Bọn trẻ lần lượt lấy cọ vẽ. 

Cô đi lại xung quanh chúng, nhỏ giọng nhắc nhở từng đứa, kiên nhẫn chỉ bảo từng đứa. 

Trên bảng vẽ một con thiên nga trắng, đường nét rất đẹp. 

Từng trận gió nhẹ thổi tới, lúc Kinh Tử Sâm rảo bước đi về phía cô, trong lúc vô tình mới phát hiện trong đám trẻ này có một hình bóng khác với những đứa còn lại. 

Anh ta cao hơn những đứa trẻ kia hơn nửa đoạn, hơn nữa bóng lưng còn rất quen thuộc. 

Lê Mạn Nhu đi lướt qua bên người Trương Quân Hạo, khi Trương Quân Hạo túm lấy cổ tay của Lê Mạn Nhu, ánh mắt của Kinh Tử Sâm chợt thấy đau nhói. 

Anh dừng bước. 

Lê Mạn Nhu nhìn Trương Quân Hạo, rồi lại nhìn bàn tay của anh ta: “Sao thế?" 

Trên mặt đứa trẻ đó nở nụ cười, điện thoại di động đặt trên giá vẽ, trên màn hình phản chiếu hình bóng của Kinh Tử Sâm, cùng với chiếc Lamborghini đang dừng ở bên đường. 

Vì vậy mọi hành động của anh ta đều là cố ý. 

“Cô Lê, cô đến dạy em vẽ được không?” Tay còn lại thì đưa cọ vẽ cho cô: “Cô vẽ phác họa giúp em, em tự tô màu được không?” 

Vẻ mặt Lê Mạn Nhu bình tĩnh: “Còn học nữa không hả? Buông ra” 

Nhưng anh ta lại tinh nghịch kéo thật mạnh, Lê Mạn Nhu không chút phòng bị, bị anh ta kéo vào trong lòng! 

Trương Quân Hạo bị ngã từ trên chiếc ghế nhỏ xuống, Lê Mạn Nhu đẩy anh ta ngã xuống đất! 

Kinh Tử Sâm nhanh chóng bước về phía cô! 

Một bàn tay với các khớp xương rõ ràng xuất hiện trước mắt, Lê Mạn Nhu ngây người. Khi cô ngước mắt lên thì nhìn thấy một cặp mắt sâu không thấy đáy, 

mang theo vẻ kiêu ngạo và cao quý hoàn toàn tự nhiên. 

Anh tới rồi sao? 

eyJpdiI6IkladFFIZGVOZmpTaHZRdWt5dUxDNVE9PSIsInZhbHVlIjoiQU45d1d1dnJmNldIUUZyT2puZmVMaU50SWFWaDZTamtFR2FqS09OenlmNDlCd1ZISFh4VmswQm4yK2lNRnYyZHc0eWlFNE1kVkw4cHlLVDd1Rmd2MCtrVFwvbkF4WkNscVNRSWlTSTY4aVpPNlc1SEZVY0xwdW5TOGFEM3VuY0UwUmxidjRtdXQwN2Mwc3c0RmcwT2hybkN2WHV3Z0JsT0U4SWRKeERkZnV4VlRGOUpGczhjZkR1Vjh6cU9HQkMwYURaSzkraG16K0R1QUtoZGVBY2VZaTlOV3p2b0ZBczFicitzSktFbUlWQ2FHSEp6MUVUdU9USGVcL1F2YTdwM1lvS0pTS0FRV1R0SENIbXcya1h6TG9TNEozOFwvNlZnc1NSMEJlYUhJWTBQQkE9IiwibWFjIjoiZDM4OWU2ZDhiNTAwNjFlOGJhYmQzYTU0MzhlMGEzM2MzMjg4MDRkYzNjM2U0OWFlYmEwYzQzZjBkYWM4YzIwNiJ9
eyJpdiI6InppTVh4NlNjMFBBYmh4aE41XC9PNEVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRlSkhMTWJybUZUQ1FXWjBpK084OHlFbktXb05KU1FIT3hEcGtpWlRTc0lZNEp5UmxEOEtJd0ZhODV5NGtDQTliZkVPU3RqcWpqblBEYU5LOWFrd3paNDVUcCtycDBHV3dOVnV1Yjg3UGxaOHBCZU84QTJnSU8zSGgycisrdHQxT3YzMFwvdW4ya2RJekNTWGZySWY3TnJHVWZTMTg4ZXRMZG9GXC9yVzVlNGMyQnM0ZTV1STdvSkY5eGxPNG9MNHZKTEZuZFZmS1BJQmk3aFdrR3U4VWoyd2phMjFPRGZTTUdwMHFTUHVNSkI3TzI5ZHZPOWp4NEZ5dVBuc2tPdml3MkpEN245SWFQWlNyYzBQa1lUNmlZK0R2dk90a3ZhS0c1REM4R1JrYjVDN0IrNUR2ajR0VEdzc1d6NzZLM3FjSlwvbENvR0xVbnlhcWdGS3hTcGxWaFVRQT09IiwibWFjIjoiYTgxZWUwMTQ3ODMwZTI5N2QzOWJiOWU2ZmQ5ZjUzZDM2ZTM4NTBlOTljZDM3NGJlMzA3OGRhMzc4OTEyNmViNSJ9

Kinh Tử Sâm nhẹ nhàng nắm lấy, đỡ cô dậy. “Không bị ngã chứ?” Anh tao nhã tuấn tú, giọng nói trầm thấp ôn hòa.

Ads
';
Advertisement
x