Trong thôn Đôngai Mai, Trương Quân Hạo thoải mái nằm trên chiếc giường Lâm Vĩnh Thụy sắp xếp cho anh ta, đưa mắt nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ. Gió đêm lành lạnh thổi tới, anh ta cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Đây là cảm giác đã lâu anh ta chưa từng có.
Trong lòng thật sự rất yên tĩnh.
Cho đến khi một cuộc điện thoại vang lên, đối phương cực kỳ khó hiểu hỏi: “Đại ca, anh ở cái thôn rách nát đấy làm gì?”
“Có việc.” Trương Quân Hạo đáp: “Cậu bảo anh Kiện mau tranh thủ thời gian về đội để huấn luyện đi, để anh ấy tham gia chuyến du đấu vòng quanh thế giới lần này, cậu làm huấn luyện viên. Việc này tôi không quan tâm nữa.
“Ê, anh có nhầm không đấy?” Đối phương kinh hãi: “Anh không quan tâm á? Chẳng phải anh vẫn luôn hy vọng sẽ chiến thắng trận đấu này hay sao? Chẳng phải anh đã dồn vào đó rất nhiều tâm huyết hay sao?”
“Nhưng bây giờ tôi có chuyện quan trọng hơn cần làm.” Nói xong, Trương Quân Hạo lập tức cúp máy, đồng thời tắt nguồn điện thoại luôn.
Thành viên trong chiến đội của anh ta cực kỳ khó hiểu, nhưng bọn họ biết rõ tính tình anh ta.
Trương Quân Hạo nói không quan tâm thì chắc chắn sẽ không xen vào nữa.
Anh ta sẽ ở trong thôn, sẽ không rời đi ngay.
Đêm nay, rất khuya Kinh Tử Sâm mới đi ngủ.
Anh cẩn thận xem xét hết tất cả bản thảo thiết kế, đồng thời chia các bản thảo ra làm ba cấp độ theo mắt nhìn của mình.
Trên thực tế, những bản thảo xuất sắc anh lọc ra không có gì khác biệt so với lựa chọn của Ngọc Tịnh Thi.
Mắt nhìn và suy nghĩ của hai người khá giống nhau.
Sau khi xem xong bản thảo thiết kế thì đã là hai giờ sáng, Kinh Tử Sâm còn sắp xếp lại toàn bộ hồ sơ bệnh án của mẹ mình, một xấp dày cộp. Từ khi xảy ra chuyện đến giờ, anh đã chuẩn bị xong mỗi một lần tình huống thay đổi, mỗi một tờ giấy, chờ Lê Mạn Nhu trở về là anh sẽ đưa cho cô.
Nhưng bao giờ thì người phụ nữ này sẽ quay về?
Ký hợp đồng xong là cô trở thành bà chủ luôn rồi sao?
Bọn họ còn chưa ly hôn đâu, cô không định về nhà à?
Kinh Tử Sâm chẳng những mất ngủ mà còn loáng thoáng mơ thấy Lê Mạn Nhu...
Sáng sớm hôm sau.
Ăn xong bữa sáng, hai đứa nhóc xách cặp đi vào trong sân, lúc chuẩn bị lên xe chúng mới phát hiện ra chiếc Lamborghini của ba vẫn ở trong nhà.
“Ba vẫn chưa thức giấc sao?” Minh Triết giật mình: “Đã mấy giờ rồi chứ?”
“Tối hôm qua ba nhớ mẹ suốt đêm đấy à?” Bảo Ngọc suy đoán.
Minh Triết nhún nhún vai, lắc đầu: “Lên xe đi, chúng ta không hiểu được thế giới của người lớn đâu, nhưng anh sẽ nhanh chóng kéo ba mẹ đến gần nhau thôi.
“Cậu chủ Minh Triết!”
Bọn chúng vừa mới lên xe thì quản gia Thẩm đã vội vàng bước đến: “Cậu chủ Minh Triết, cậu Kinh bảo tôi đưa thứ này cho cậu chủ, suýt nữa thì tôi quên mất”
“Máy tính bảng ạ?” Cậu nhóc giơ tay nhận lấy.
“Đúng vậy” Quản gia đáp: “Tối hôm qua cậu Kinh cho người đưa tới, cậu chủ đã ngủ rồi nên tôi mới nghĩ để sáng hôm nay đưa cho cậu.
“Chú cảm ơn ba giúp cháu nhé, cũng cảm ơn chú nữa ạ, chú Thẩm”
Minh Triết rất vui vẻ, hômna nay cậu vốn đang định đi mua máy tính bảng rồi thực hiện kế hoạch, xem ra bây giờ không cần nữa!
Sau khi rời giường, Kinh Tử Sâm tiêm tĩnhmd mạch rồi đến công ty.
Trạng thái tinh thần của anh không tốt lắm, gần đây mấy dự án đều đang được tiến hành cùng một lúc, tốn không ít công sức.
Trong khoảng thời gian Lê Mạn Nhu không ở vịnh Phỉ Thúy, anh cứ giống như người mất hồn vậy.
Ngọc Tịnh Thi đã tới công ty từ sớm. Hôm nay cô ta mặc một bộ quần áo mới, bước vào phòng tổng giám đốc: “Trợ lý Mạc, hôm nay tổng giám đốc Kinh không tới sao?”
“Tôi chưa nghe anh ấy nói gì”
Cô ta giơ tay lên, nhìn đồng hồ: “Làm phiền anh gọi điện hỏi anh ấy đi”
Hôm nay có một cuộc họp giữa tất cả các nhà thiết kế và ban lãnh đạo của công ty, Kinh Tử Sâm cũng tham gia, mười phút nữa là cuộc họp bắt đầu.
Mạc Tử Văn cầm máy điện thoại bấm số của Kinh Tử Sâm, chỉ một lát sau giọng nói của anh truyền đến: “Có chuyện gì?”
“Tổng giám đốc, anh không quên cuộc họp lúc 8:30 đấy chứ?” Mạc Tử Văn hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Trên đường đến công ty, sắp tới rồi.
“Vâng.”
Cuộc gọi kết thúc, Mạc Tử Văn nói lại chi tiết cho Ngọc Tịnh Thi.
“Được, tôi biết rồi” Cô ta xoay người bước tới phòng họp.
Tối hôm qua có lẽ Kinh Tử Sâm đã phân loại qua các tác phẩm, như vậy hôm nay trọng tâm chính nêngd trình bày ý nghĩa thiết kế của các tác phẩm loại A kia.
“Tới thôn Đông Mai đi” Môi mỏng của anh khẽ hé, sau đó anh dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất