Bên môi Ngọc Tịnh Thi nở một nụ cười dịu dàng: “Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi, chúc anh ngủ ngon. Nói xong, cô ta chủ động cúp máy. 

Trong chớp mắt Kinh Tử Sâm trở nên thất thần, bởi vì mẹ giục cưới nên giữa anh và Ngọc Tịnh Thi dường như cách nhau một bức tường cao vút. 

Bọn họ từng có thể trò chuyện với nhau như bạn bè, cũng thường xuyên ở cạnh nhau. 

Ngoại trừ Lê Mạn Nhu, Ngọc Tịnh Thi là người phụ nữ duy nhất có thể tiến đến gần Kinh Tử Sâm anh, chuyện này đều được mọi người công nhận. 

Mọi người đều cho rằng anh và Ngọc Tịnh Thi là một đôi, chỉ có anh hiểu rõ giữa hai người không có tình yêu. 

Nhìn màn đêm bên ngoài cửa kính, Kinh Tử Sâm nghĩ thầm, Lê Mạn Nhu đang làm gì trong thôn Đông Mai cách đây không xa nhỉ? 

Ròng rã một ngày trời, anh vẫn luôn nhớ tới cô trong lúc lơ đãng. 

Buổi tối trong thôn Đông Mai rất náo nhiệt. 

Ánh trăng sáng trong chiếu xuống, phủ lên thôn nhỏ một lớp màu bạc lấp lánh đẹp đẽ, ếch kêu vang trong ruộng. 

“Đây là món sở trường của tôi, mì cà chua trứng, anh nếm thử đi. Lê Mạn Nhu bê mì trong phòng bếp ra, đeo tạp dề vào khiến cô trông giống như một nữ đầu bếp nhỏ xinh đẹp. 

Trương Quân Hạo đứng bên cạnh bàn ăn mỉm cười nhìn cô: “Vậy tôi không khách khí đâu” 

Lâm Vĩnh Thụy đưa đũa cho anh ta: “Anh Quân Hạo, này” 

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Trương Quân Hạo hỏi. 

Lâm Vĩnh Thụy đáp: “Hai mươi” 

“Thế thì cậu phải gọi tôi là anh” Trương Quân Hạo gật đầu, nhận lấy đũa rồi ngồi xuống ghế trúc: “Mì này rất thơm, cảm ơn nhé” 

Không ngờ anh ta còn biết nói cảm ơn, việc này khiến Lê Mạn Nhu cảm thấy rất bất ngờ. 

“Không có gì.” Cô vui vẻ quay người, trở lại phòng bếp chuẩn bị cơm cho Lâm Vĩnh Thụy. 

“Sư phụ, để con tự làm” Lâm Vĩnh Thụy hấp tấp bước theo cô vào trong, sư phụ nói rằng muốn ở lại đây một thời gian ngắn, anh ta thật sự hết sức vui mừng. 

Trương Quân Hạo cảm thấy Lâm Vĩnh Thụy cứ như đứa trẻ con, lúc nào cũng treo trên miệng chữ sư phụ, đi theo sau Lê Mạn Nhu, sùng bái cô vô cùng. 

Nhưng sự yêu thích của Lê Mạn Nhu đối với Lâm Vĩnh Thụy chắc chắn không phải tình cảm giữa nam nữ, Trương Quân Hạo có thể nhận ra được. 

“Đêm nay tôi có thể ở chỗ này được không?” 

Chờ khi Lê Mạn Nhu ra ngoài, Trương Quân Hạo thử hỏi. 

Cô sửng sốt nửa giây, hai người bốn mắt nhau. Sau đó cô hỏi: “Bạn của cậu đâu rồi?” 

Trương Quân Hạo cười đáp: “Đi rồi. 

Trương Quân Hạo vùi đầu ăn mì: “Cảnh vật trong thôn rất đẹp, bên ngoài ồn ào quá, tôi muốn ở đây tĩnh tâm mấy ngày” 

“Được thôi.” Lê Mạn Nhu đã nghĩ xong, sảng khoái đồng ý: “Anh có thể ngủ cùng với Lâm Vĩnh Thụy, cũng có thể ở một mình một phòng. 

“Một mình đi, tôi không thích quá ồn. 

“À, được. 

Lâm Vĩnh Thụy rất nghi hoặc, tại sao anh ta muốn ở lại? 

Một người không quá thân quen, hơn nữa lại còn là đàn ông ở chung, chuyện này có thích hợp không? 

Mặc dù Lâm Vĩnh Thụy không thích Kinh Tử Sâm nhưng anh ta vẫn lo sư phụ sẽ rước họa vào thân. Nếu Kinh Tử Sâm biết sư phụ nghỉ lại cùng với người đàn ông khác, anh có nổi điên không? 

Sau khi ăn mì xong, Lâm Vĩnh Thụy bị ép đi chuẩn bị phòng ngủ cho Trương Quân Hạo, trong lòng oán hận sâu đậm. 

Bởi vì anh ta cảm thấy mục đích của tên Trương Quân Hạo này không trong sáng! 

“Để tôi rửa bát cho 

Lê Mạn Nhu giật mình, cô vừa mới đổ nước nóng ra. Thấy anh ta động tay vào rửa bát, cô tò mò không biết tại sao một người kiêu căng bướng bỉnh như anh ta lại thay đổi. 

“Tại tôi cảm thấy ăn nhờ ở đậu không ổn lắm, có thể giúp đỡ được gì thì làm thôi. Anh ta giang tay ra: “Chỉ đơn giản như vậy” 

“Vậy được rồi, anh rửa đi” Lê Mạn Nhu không khách khí với anh ta nữa. 

Cô để cho anh ta ở lại bởi vì Kinh Tử Sâm quan tâm đến anh ta. 

Hơn nữa Trương Quân Hạo luôn tràn ngập địch ý với Kinh Tử Sâm, Lê Mạn Nhu theo bản năng muốn giúp hòa giải quan hệ giữa hai bọn họ. 

Nhưng cô không hề suy xét chút nào về nguyên nhân Trương Quân Hạo một mực muốn ở lại. 

Trong phòng ngủ chính của vịnh Phỉ Thúy, Kinh Tử Sâm ngồi ở ghế sofa trước cửa sổ. Anh choàng một chiếc áo khoác mỏng, nghiêm túc xem xét từng bản thiết kế một. 

Có đôi khi nhìn thấy một tờ bản thảo thiết kế nào đó, đôi mắt đen của anh sẽ trở nên sâu xa vô cùng, anh còn chống cằm, thậm chí nhíu mày nữa. 

Có đôi khi anh sẽ suy nghĩ thật lâu, thật lâu... 

Có đôi khi anh sẽ tùy ý đánh dấu vài chỗ sau đó lật sang tờ tiếp theo. 

Đêm nay, Ngọc Tịnh Thi cũng mất ngủ. 

Cô ta nằm trong căn hộ nhỏ của mình, trong đầu tràn ngập hình ảnh Lê Mạn Nhu và Kinh Tử Sâm ở cùng với nhau. Những hình ảnh đó đan xen vào nhau, cô ta đang phân tích xem bọn họ có thật lòng yêu nhau không, hay đó chỉ là diễn kịch. 

Với sự hiểu biết của cô ta về Kinh Tử Sâm, anh không có tình yêu, cũng không biết động lòng là gì. 

Ngọc Tịnh Thi cố tìm ra một khả năng hi hữu cho mình. 

Yêu một người thật sự quá đau khổ, nhất là khi yêu mà không được đáp lại, cảm giác lo được lo mất ấy khiến người ta như muốn chết đi. 

eyJpdiI6IlllVldjajcwOUkxdThxcGNWaStZM1E9PSIsInZhbHVlIjoiOFpIalZlT2pQQ0I5S2dqVmJqeU5wNmdtY1ZRWm0rdHB5cUxCNVI4Skg3N2d1dVZOMUxicUFESnJZS2pQZllvSXh5WmR2Tjd5NnNsNndVRm5meHQxM2FZOGJnenpmZkZVYlBBb3QyTE54SzRVRDlOXC8yXC93bk9YNjhFXC9aNWcrT2VzdGhhTTJPdVwvXC9vNmJlWTFFQ1NJNW1kckd5cWF1R0lWcnVGRVNyczJnZ0hvZjFLMXpmOUJPYlNwVE1QQkNJRWNIWTVWajdGQm84MTRKQ1ltSlloOG1COHFhSU9ITE5Wb1pEdzJaaXlcLzN5dEFUXC9XXC9PcG1ES0xtOU9xNzlsT3N5IiwibWFjIjoiZGEzZTY2ZTQwYTFhNWM0YzEzNDE5ODVhN2RjM2RjYTBkY2QwMzhmZGE3MzQxZGI4OGRmMjU0MzhmZWY5ZTJlMCJ9
eyJpdiI6InpXelBOY1pWcm1PRnBSRkQ4Q0tWRnc9PSIsInZhbHVlIjoibnJsQ2RHcmwzOUtzMFREYklUNkg5V2x0RG1oMndKUTlqcWlYdHJ2TGRvUHB5NDdHSjZLZWxsM1wvNmswRkkxN2plNVVYMUY1ZEN4ZHgrQndOOVVmZXdRbFVsU2RnalM5dnlKaGlCc3BuZzdWbFNZOHZZS0JmQW9pbDc4Q3VESlJCMTR0WmxqcmFQZGtWTVJFWmlyMWZBQjhkVkg2NE1qR1wvblpoY3FJbE1qRFU5OXdcLzBSd21seW4wc2djRWRnbzdWeEY4SUoyVElIemlOZVVkaDlZT3gyWm5TYUhHVmQ2enNYbXpTNnRuVzdMUlBGTmc2SnB4alI1d3JHamZjbHJVc0NwXC9IN1JqWTNneFJHVjUyWVlQK1hBPT0iLCJtYWMiOiIyMTE3MmI4MDNlZWNjNGZjNTU0YjgwMjE5MmZhOGQ0MDI0NmJmZDVlODAxYjY3NmJlODI2NTM1YzMxZDNiOTczIn0=

Ngọc Tịnh Thi không cam tâm, cô ta sẽ không bao giờ từ bỏ! Đây là châm ngôn sống của cô ta.

Ads
';
Advertisement
x