Đặc biệt là sau khi biết được những hành động xấu xa của R-Alan.
Dây thần kinh của Ngọc Tịnh Thi càng ngày càng căng cứng, ngay cả ăn cơm cũng tranh thủ thời gian. Cô ta không những tự mình thiết kế các sản phẩm mà còn phải giám sát chất lượng của những người khác, còn phải sàng lọc ra cái nào tốt hay xấu, tiêu chuẩn của Nữ hoàng Anh chắc chắn sẽ không thấp được. “Nghe nói tập đoàn R-Alan cố ý nhằm vào thiết kế mừng năm mới lần này của chúng ta cho Hoàng gia Anh? Có điều việc này đã được tổng giám đốc Kinh giải quyết. Tổng giám đốc Ngọc, chuyện này là thật sao?”
Ngọc Tịnh Thi là phó tổng giám đốc tập đoàn, cô ta chưa bao giờ đi buôn chuyện.
Nhưng đã có người hỏi thì câu trả lời của cô ta cũng sẽ ổn định lại tinh thần cho bọn họ: “Muốn trở thành nhà thiết kế vươn tầm quốc tế thì nhất định phải tập trung toàn bộ linh hồn và thể xác vào trong thiết kế, dùng sản phẩm để nói chuyện.
“” Đối phương á khẩu không trả lời được: “Đúng vậy, tổng giám đốc Ngọc.
Ngọc Tịnh Thi liếc nhìn mọi người, cất tiếng lần nữa: “Mọi người phải tận dụng từng phút, từng giây, bởi vì bản thảo thiết kế chẳng mấy chốc sẽ được nộp lên, Nữ hoàng nước Anh sẽ đích thân tới nghe chúng ta thuyết trình về thiết kế.
“Cái gì? Nhanh như vậy sao?”
“Bà ấy tự mình đến đây sao?”
“Tổng giám đốc Ngọc, bao giờ Nữ hoàng đến vậy?”
So với cảm xúc mong chờ đan xen chút hoảng loạn của bọn họ, Ngọc Tịnh Thi lại tỏ ra khá bình tĩnh, mặc dù cô ta cũng chỉ mới biết được thông tin này.
Ngọc Tịnh Thi nói: “Chỉ mấy ngày nữa thôi, sẽ không vượt quá năm ngày”
Mọi người đều hít sâu một hơi, đồng thời cũng rất mong đợi.
Đó là Nữ hoàng nước Anh đấy, có thể gặp bà ấy một lần là vinh dự lớn thế nào chứ?
Ngọc Tịnh Thi dáng người thẳng tắp, khoanh tay đứng bên cạnh cửa kính: “Nữ hoàng đi du lịch, chỉ tiện đường đến công ty xem thử tác phẩm của chúng ta. Vì vậy mới nói Nữ hoàng rất coi trọng món quà chúc mừng năm mới lần này”
“Rõ rồi ạ!”
“Từ hôm nay trở đi, e là mọi người đều phải tăng ca rồi.”
Tất cả mọi người vùi đầu vào công việc trong nỗi căng thẳng và chờ mong, bọn họ đều hy vọng Nữ hoàng sẽ nhìn trúng tác phẩm của mình.
Buổi tối, vịnh Phỉ Thúy.
Kinh Tử Sâm tiêm tĩnh mạch xong, tắm nước nóng rồi mặc đồ ngủ, cầm ly rượu đỏ đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ chính.
Đôi mắt thâm trầm ngắm nhìn sân vườn, không có đèn xe chiếu vào, không có tiếng xe chạy, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Minh Triết và Bảo Ngọc ghé vào cửa, trong hai cái đầu nhỏ lúc này đang ngập tràn tò mò.
“Anh, anh nói xem có phải ba đang nhớ mẹ không?” Bảo Ngọc ngoái nhìn, nói bằng giọng siêu nhỏ.
Minh Triết thì đang nghi hoặc tự lẩm bẩm: “Có phải ba và mẹ cãi nhau không? Vì thế nên mẹ mới đi?”
“Có khả năng này lắm.
Kinh Tử Sâm uống một hớp rượu, có chút thất thần.
Hai đứa nhóc con lặng lẽ đi vào phòng trẻ em, Bảo Ngọc phân tích: “Mẹ biết chúng ta nhớ ba nên dù cãi nhau với ba thì mẹ cũng sẽ không nói cho chúng ta biết đầu.
Minh Triết gật đầu ra vẻ tán đồng.
Bảo Ngọc cảm thấy tủi thân, bỗng nhiên xúc động muốn khóc: “Em nhớ mẹ... anh ơi.
“Đừng khóc. Minh Triết như ông cụ non, vội vàng bảo vệ em gái trong vòng tay mình: “Anh đã đồng ý với mẹ là sẽ bảo vệ em, đừng khóc, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết cả thôi”
“Ba sẽ thỏa hiệp sao? Ba có nhường phụ nữ không?” Trong mắt Bảo Ngọc, Kinh Tử Sâm là một vị thần cao ngạo, mọi người đều sợ hãi anh.
“Có” Minh Triết an ủi: “Ngày mai anh sẽ nói cho ba biết. Hơn nữa anh có một cách để khiến mẹ quay về rồi”
“Cách gì vậy ạ?”
“Hôm nay ở công ty anh đã nói cho em biết rồi còn gì?” Minh Triết đáp: “Chắc chắn có thể thực hiện.
“Nhưng mà.”
“Không nhưng nhị gì cả. Minh Triết chững chạc nói: “Em nhất định phải giữ bí mật đấy”
“Dạ vâng.”
Trong phòng ngủ chính.
Kinh Tử Sâm đặt ly rượu không xuống, cầm lấy máy tính bảng, ấn mở trang cá nhân của Nhan Khả...
Thông tin liên quan xuất hiện.
Không ngờ người này lại là Lê Mạn Nhu.
Rõ ràng đã đạt được cả danh và lợi nhưng cô vẫn giúp đỡ những người nghèo trong thôn.
Xem ra cô có tiền là chuyện bình thường. Minh Triết và Bảo Ngọc ăn uống, sinh hoạt đều ổn cả, chỉ mỗi cái cặp sách thôi mà cũng đã là hàng hiệu có giá mấy chục triệu.
Cô là kiểu người điển hình mình có thể khổ nhưng con nhất định không được khổ.
Kinh Tử Sâm thay đổi cái nhìn về cô, có thêm phần nể phục.
Điện thoại reo vang, anh cầm máy lên, nhìn tên người gọi đến.
“Anh đã ngủ chưa?” Sau khi nối máy, giọng nói dịu dàng của Ngọc Tịnh Thi vang lên.
Anh không trả lời, nghe máy có nghĩa là chưa ngủ rồi còn gì.
Chỉ một chữ đơn giản với giọng điệu đầy quyến rũ của anh cũng giống như dòng nước ấm sưởi ấm trái tim cô ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất