“Chú ơi.” Giọng nói của cậu bé run rẩy, là sự sợ hãi từ tận đáy lòng: “Cháu không cố ý lấy trộm máy tính bảng đâu, cháu chỉ tò mò thôi, bởi vì cậu ta ngày nào cũng chơi game... Cháu, cháu thật sự rất ngưỡng mộ, cháu muốn xem đó là trò chơi gì mà lại hấp dẫn như vậy.
Hàng lông mày của người đàn ông nhíu lại: “Chiếc máy tính bảng này không phải của nhóc à?”
“Không phải của cháu, là của Minh Triết.” Cậu bé khóc lóc cầu xin: “Chú có thể tha cho cháu được không? Cháu là đứa trẻ ngoan, cháu cam đoan sẽ không ăn trộm đồ nữa đâu, không bao giờ nữa, cháu có thể viết giấy cam đoan.
“Minh Triết là ai?”
“Minh Triết là Minh Triết ạ.
Người đàn ông sốt ruột, đổi cách hỏi khác: “Minh Triết là con nhà ai?”
“Là cậu chủ của tập đoàn Kinh Thị, cậu ta còn có một cô em gái song sinh tên là Bảo Ngọc, cháu cũng chỉ nghe thầy cô giáo lén lút bàn tán thôi, cháu không chắc chắn. Nhưng nhà cậu ta thật sự rất giàu, lúc nào cũng có xe riêng đưa đón đi học.”
Người đàn ông thấp giọng chửi thầm, đấm một cái thật mạnh lên đùi mình!
Đúng lúc này, máy tính bảng trong tay anh ta bỗng nhiên sập nguồn.
Dù người đàn ông cố khởi động lại máy như thế nào, thao tác ra sao thì màn hình vẫn chỉ là một màu đen kịt.
“Xong đời.” Lòng anh ta trầm xuống, luống cuống.
Bắt nhầm người, số liệu của máy tính bảng còn tự động tiêu hủy, mà vị trí của anh ta rõ ràng sẽ bị bại lộ, nói không chừng đã có người đuổi theo rồi.
“Kít...
Tiếng thắng xe chói tai vang lên tận trời xanh.
Suýt chút nữa anh ta đã va phải chiếc xe cố ý chắn ngang đường ở đằng trước.
Ngay sau đó, trong chiếc xe kia có mấy người áo đen bước xuống, bao vây chiếc xe còn lại.
Hà Chung Bảo chỉ là một lập trình viên bình thường của tập đoàn R-Alan, anh ta không phải là võ sĩ chuyên nghiệp, thậm chí còn chưa từng học võ bao giờ. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình cảnh như thế này, trong lòng hết sức hoảng hốt!
Tài xe mở cửa xe, giơ hai tay cao lên qua đầu, đầu hàng trực tiếp: “Không, không, chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là tài xế taxi, lần này là tôi nhận đơn bình thường thôi.”
Ánh mắt những người áo đen đổ dồn vào hàng ghế sau.
Bân Bân sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, lúc này cậu bé cực kỳ nhớ ba và mẹ, bởi vì cậu bé không biết những người này muốn làm gì mình.
“Cháu sẽ không ăn trộm nữa đâu, không bao giờ ăn trộm nữa. Cậu bé bắt đầu suy sụp, khóc òa lên: “Ba ơi, cháu muốn ba cơ, mẹ ơi, mẹ ơi mẹ ở đâu?”
Nửa tiếng sau.
Trong một câu lạc bộ nào đó cạnh nhà trẻ, phòng nghỉ VIP.
Kinh Tử Sâm ngồi cùng với Minh Triết trên chiếc ghế sofa trước cửa sổ, anh tiện tay khoác vai con trai, vắt chéo chân, nhìn có vẻ bình tĩnh như nước, dáng vẻ lạnh lùng không thể coi nhẹ.
Lúc Hà Chung Bảo được đưa vào, trái tim anh ta cũng treo lơ lửng.
Bân Bân lấy trộm máy tính bảng cũng bị dẫn vào, cậu bé khóc thút thít, hai mắt sung đỏ.
Minh Triết lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta, trên mặt Bân Bân vẫn còn vương nước mắt. Vì mình ăn trộm nên cậu ta rất chột dạ, không dám ngước mắt lên.
“Hứa với tôi từ nay về sau cậu không ăn trộm nữa, tôi sẽ tha thứ cho cậu. Minh Triết đứng dậy, oai phong cực kỳ: “Nếu không tôi sẽ bảo chú cảnh sát bắt cậu lại!”
“Xin lỗi, tôi không dám nữa đâu..” Bân Bân bị hù, khóc ầm lên: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi, tôi thật sự không dám nữa đâu!”
Minh Triết không ngờ cậu ta lại sợ hãi như vậy, nhìn dáng vẻ đáng thương ấy, cậu cũng không muốn truy cứu nữa, dù sao Bân Bân cũng đã ngăn cản nguy hiểm thay cho cậu.
Nhưng nếu không phải vì Bân Bân thì vị trí sẽ không thể nào bị lộ.
“Được rồi, cậu ra ngoài đi. Minh Triết nói: “Sẽ có người đưa cậu về nhà trẻ.
Hà Chung Bảo rất hoảng hốt, bởi vì anh ta trông thấy trong đôi mắt đen tĩnh mịch của Kinh Tử Sâm dường như phủ kín một lớp sương mờ, không thăm dò được đối phương nghĩ gì.
Kinh Tử Sâm sẽ không tha thứ cho anh ta dễ dàng phải không?
Minh Triết ngồi xuống bên cạnh Kinh Tử Sâm. Cậu nhận lấy máy tính bảng đã hỏng từ trong tay vệ sĩ, thở dài nặng nề, số liệu đã bị tiêu hủy hết rồi.
“Trước khi anh mở miệng nói, tôi sẽ cho anh xem một video. Giọng nói của Kinh Tử Sâm lạnh lùng xa cách, anh ra hiệu cho cấp dưới.
Giây tiếp theo, hình ảnh rõ ràng được chiếu lên trên bức tường.
Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Hà Chung Bảo, anh đừng làm những chuyện phi pháp, nếu anh bị bắt vào tù thì em biết phải làm sao bây giờ?
Là vợ anh ta!
Sắc mặt Hà Chung Bảo thoắt cái thay đổi.
Trong video lại xuất hiện hình ảnh mẹ già khiến cho người ta đau lòng, hơn nửa năm không gặp, mẹ anh ta đã già đi nhiều.
“Khải, Khải con ơi...
Anh ta thấy mẹ mình đỏ cả vành mắt.
“Ba ơi, ba ơi, lúc nào ba mới về? Bọn con nhớ ba”
Anh ta rất khiếp sợ, chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi mà Kinh Tử Sâm lại có thể tìm được người nhà đang không ở thành phố Ninh Hải của anh ta!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất