Đi qua đầu cầu sẽ đến nhà anh Kiện. Từ xa, Trương Quân Hạo ngồi ở ghế lái phụ đã nhìn thấy Lê Mạn Nhu. 

Cô đang được bọn trẻ vây quanh, khoác trên mình chiếc áo đầm màu trắng ngà, đeo tạp dề hồng. 

Chiếc băng đô trên đầu làm tôn lên gương mặt nhỏ nhắn và đơn thuần ấy. Khi làn gió khẽ thoảng qua, những sợi tóc đen tuyền sẽ bay thướt tha qua mặt cô. 

Cô đứng trước tấm bảng đen của căn phòng ọp ẹp, tận tụy dạy bọn trẻ vẽ tranh. 

“Dừng xe. Trương Quân Hạo nhẹ nhàng cất lời. Anh ta hơi bất ngờ, không ngờ đó là cô thật. 

Bạn anh ta vừa lái xe vừa nhìn sang: “Chưa tới mà?” 

“Tôi bảo cậu dừng thì cứ dừng đi!” 

Xe phanh gấp ngay, Vũ Sinh ngờ vực nhìn bạn mình, sau đó lần theo ánh mắt của anh ta nhìn sang: "Ơ? Cậu biết cô ấy à? Đẹp thật!” 

Trương Quân Hạo không trả lời anh ta mà mở cửa, xuống xe, sẵn tiện đóng luôn cửa lại. Trong lúc đó, anh ta chưa bao giờ rời mắt khỏi Lê Mạn Nhu. 

Trên người cô toát lên sự dịu dàng của người đã làm mẹ. Nụ cười ấy mang sức cảm hóa rất lớn, giúp anh ta nhẹ lòng hơn, như thể đã trút được gánh nặng. 

Chỉ ngắm nhìn cô thôi mà Trương Quân Hạo đã tìm được sự bình yên rồi. 

Lê Mạn Nhu không chú ý đến anh ta. Cô đang kiên nhẫn dạy bọn trẻ vẽ vật thực, trong mắt cô chỉ còn mỗi bọn trẻ. 

Đám trẻ con ngồi ngay ngắn trên băng ghế nhỏ, trước mặt mỗi bé đều dựng một bảng vẽ chân đứng. Tất cả đều tập trung nghe cô Lê giảng những điều cần chú ý khi vẽ hoa sen, nghe xong thì cầm bút vẽ thực hành ngay. 

Cô giảng chừng năm phút, bọn trẻ lần lượt chú tâm vào vẽ tranh. 

Lê Mạn Nhu vô tình ngước lên, nhìn thấy một chiếc xe lạ đỗ ở cách đó không xa, và một người cô quen biết đang đứng cạnh chiếc xe. 

Hai người nhìn nhau, Lê Mạn Nhu ngỡ mình gặp ảo giác, ngây ra như phỗng. 

Trương Quân Hạo nhoẻn môi cười, không khoanh tay trước ngực nữa, đồng thời đi về phía trước. 

“Cô Lê giảng bài hay quá!” Sau khi đến gần cô, anh ta chủ động lên tiếng: “Cô nhận thêm một học sinh nữa được không?” 

Lê Mạn Nhu vô cùng vui mừng trước sự chủ động của Trương Quân Hạo. Cô mỉm cười, gật đầu: "Được chứ!” 

Ánh mặt trời rực rỡ len lỏi qua khe lá, nụ cười của cô thoáng chốc làm chói mắt anh ta. 

Thời gian dường như đã dừng lại, chỉ còn tiếng lá cây hòe già xanh um kia đung đưa xào xạc dưới làn gió hay hay. 

Tại nhà trẻ Khai Trí trong khu vực nội thành. 

Mỗi khi trời nắng đẹp, nhà trẻ thường tổ chức các hoạt động ngoài trời để tạo điều kiện cho bọn trẻ gần gũi với thiên nhiên. 

Minh Triết không thích chơi những trò chơi mà mình cho là ngu ngốc. Cậu bé ngồi trên ghế đá nhỏ cạnh cầu trượt, cầm ipad cứ trượt rồi lướt, không ai biết cậu đang làm gì. 

Đối với những bạn nhỏ khác trong nhà trẻ, Minh Triết là một quái vật không hòa đồng. 

Suốt ngày cậu bé cứ ôm khư khư ipad, ai cũng nghĩ cậu mê game cả. 

“Cô phát bánh ngọt kìa!” 

Một bé reo lên, đám trẻ con đang chơi đùa kéo nhau đến cái bàn gần đó để lấy bánh ngọt. 

Minh Triết cũng thích ăn bánh ngọt, thế là cậu bé ngước lên nhìn thoáng qua, tiện tay đặt ipad xuống, đứng lên đi lấy bánh ngọt cùng các bạn. 

Ba giây sau, một cậu bé trượt ra khỏi cầu trượt dài. Lúc đứng lên cậu bé nhìn thấy ipad. 

Thế là mò đi tới, cầm lấy, vừa rời khỏi đó vừa chọt lung tung vào màn hình. 

Đúng lúc này, lập trình viên Hà Chung Bảo của công ty R-Alan đang ở gần đây. Nghe thấy tiếng chuông đặc biệt reo lên từ điện thoại, anh ta vội vàng lấy ra kiểm tra. Hà Chung Bảo dừng bước, trợn to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình! 

Tín hiệu rất rõ ràng! 

Vị trí ở ngay nhà trẻ! 

Hà Chung Bảo nhìn về phía nhà trẻ, bình tĩnh trầm tư một lúc. 

Mà lúc này Kinh Tử Sâm cũng đang ở tại một câu lạc bộ cách đây không xa. Anh vừa có một cuộc hẹn với Tổng thống Nam Phi và đã đàm phán cho một dự án lớn thành công. 

Mạc Tử Văn cũng đang ở cạnh anh: “Tổng giám đốc, giờ đi về ạ?” 

“Đến tiệm trái cây gần đây mua ít bánh ngọt và xoài, tôi đến nhà trẻ thăm bọn trẻ đã. Nét mặt Kinh Tử Sâm đầy dịu dàng. Biểu cảm đầy hạnh phúc ấy vào mắt Mạc Tử Văn đã biến thành khoe khoang. 

“Vâng, để tôi đi mua” 

“Không” Kinh Tử Sâm ngăn lại: “Tôi muốn tự đi chọn. 

“Vậy tôi đi với anh.” 

Hai người đi tới tiệm trái cây gần đó. 

Lúc này, Hà Chung Bảo của tập đoàn R-Alan đã nghĩ ra cách lẻn vào nhà trẻ, càng lúc càng gần vị trí được hiển thị trên điện thoại hơn. 

Đứa trẻ kia trộm ipad, nên dĩ nhiên sẽ đi tới chỗ vắng vẻ. 

eyJpdiI6InlLdDJOVlJMVkxQOFVIR0VsalhIOVE9PSIsInZhbHVlIjoiUlJKeHZSSW9pcWF1THozY05TdkJKN3NqaVltUTRjUUpHb3I1OENTVXZIenYzTUZQek1rSkxQTFlFXC90TlZCRk1TUTNLbjR6UmtUUVwvZ3VJUDlVK1hwMGszaDhyYVwvY0d6eEhuc0lEbFl0d1wvbUNVaUdlWGh0VEp3aVwvTnZhOERBY3FRRUxrV3YzRWJua3dvQ21ZN09FY2s2SXpLMFllVkJKMDhRaFBPUGlONkdkM1h2V1lxWDZUbHNcL0g1TDRYNTlYTGdkOFg4MjZOdlNUYjRPMTZHMERBa3d5Q0pvQ3VnVjBwa2VDSjIyTzlSM2JzVkwwckwzTHNtWVpqdnFWcmhcLzZDcnBKb0JoWnE0QXNcL3ZVdmp6aitybW1ycVY2SkVyNkZHaVJxS01ZWGZPT1lNc3Mzc2VcLzJrT25GeGZnaUpUQ1hDczA5RlI4NEcyZWJ6ejJ3NFRjdzZ3M1wvYXVHZjJFYWswRkdNTmh4TmM2XC9haTFkbjhsUEhJZzFmXC94ZmlJQnNycTU2RzRXUmFFOThXNFdsMTZIVmQ2TE1sODlhWTRVXC9tNU04UkswTXVRdjQ9IiwibWFjIjoiMjNmMDAwZmRjNGFlMmVjOTMyYTIyMWZkZjEzMjY1MmZmNDM1YmVjNDE5Mjc0ODkzYmVhYzUxMzdhZGUwNGQ1NSJ9
eyJpdiI6IlhSVUtqdFhwRjN6TDhVTmpaUlB5TFE9PSIsInZhbHVlIjoiemxicmR4bWw1bGFjRlFxVlhoWjZQN3hOdWVwTzIrWW1oNUo0OEdjVUY1aFNCZFErQ2dJNlA4aTZBa3oxQUN3VmNMYjNzajFFWUFVSnBIUDBYUUwreW92amFRTkZyemxEbVJcL0ltOVVHWEkycWloM2tTb2V1U3lQWVhnc1FodGJzNUZyZEMyMmhKTG4xaVlJVmdOXC9BWHpCRlFVMjRGelFVZVlcLzQyS1piTFEyM1Zlcnhjck1FVmc3UjlcLzRBWWREdkE0OVdFWFNnd0YwSXo5bnFXd1wvM1Ixb21xU0krQmJ2NXBUeStJZTdYVzZPZEtCeXJ0QUttS1oyYXlcLzFCeHVvYVc2enpSRm9US0JyS01Ja0VQbnpscitoVXJFZzRCaHRmYWRocWZxdTZraVplaGNPemNzYU95MTg4YjdOVWpnNFhYQUwySHpFRVZlNW5MRzQ4cEt2dUhtbEE5Y2RPblZveWxEaFwvQW1WaWhsQm1PaEpiMGl2R0R4Q29WZ0s3bTA1bFdUdnpaK0t3SVh4R3N3V1BMaGw3Q3pUam1UYTdMUjdQZm1DbVFtSzcwXC9OUUJhRU5iZWVPSWlDRXpzOExPeU5qIiwibWFjIjoiMTAwM2JiMmI3Mjk1YmY5NTg4NjFjZGMyNTAzZTYwOGIxYTNkMTUxOThmNmU5NGQ5NDc1Zjg3MjQ3OGVhNTMwZiJ9

Ipad đâu rồi???

Ads
';
Advertisement
x