"Mau thả tôi xuống đi!" Lê Mạn Nhu ôm chặt lấy cổ anh ta, sợ anh ta xoay làm cô rơi xuống: "Cậu cẩn thận chút đi chứ! Sao mà nghịch quá vậy?" 

Lâm Vĩnh Thụy quá phấn khích, xoay mười vòng rồi mới chịu thả cô ra! 

"Lần này ở lại bao nhiêu ngày vậy ạ?" 

"Dù sao cũng không phải là một hai ngày, mau khiêng đồ giúp tôi đi!" 

"Da!" 

Cốp xe phía sau vừa mới mở ra, có hộp quà và vali, Lâm Vĩnh Thụy vừa bận rộn giúp khiêng đồ vừa hỏi: Có chuyện gì thế ạ? Sư phụ dọn về đây ở thật à? Bị tên khốn kia đuổi về hả?" 

Cô bỗng liếc mắt, ánh mắt giết người khiến anh ta vội vàng im miệng lại. 

Hai người dọn đồ vào trong nhà, Lê Mạn Nhu giải thích: "Chỗ này vốn là nhà của tôi mà, hơn nữa sau này đừng gọi anh ấy là tên khốn nữa, anh ấy là ba của Minh Triết với Bảo Ngọc, phải xây dựng hình ảnh tốt" 

"Dạ con biết rồi, sư phụ" 

"Gần đây chú Lý sao rồi?" Lê Mạn Nhu chuẩn bị ít trái cây: "Mấy ngày nay có ra đồng làm việc không?" 

"Không ạ, ngày nào con cũng dặn đi dặn lại ba lần, đã hồi phục được kha khá rồi, hôm qua con đã cắt chỉ cho ông ấy rồi." 

"Vậy thì tốt rồi" Lê Mạn Nhu đưa cái túi cho anh ta: "Cầm đi, đi với tôi xem chú Lý thế nào!" 

Lúc sắp đến nhà chú Lý, thím Lý đã nhìn thấy họ từ xa, phấn khích nhiệt tình ra đón, trong nét mặt lẫn lời nói đều đầy sự biết ơn. 

Người của thôn ở gần đó cũng nghe tin mà kéo tới, họ vừa ngạc nhiên vừa mừng vì sự trở lại của trưởng thôn. 

Câu được hỏi nhiều nhất là... 

"Trưởng thôn, cô có đi nữa không?" 

"Nghe nói lần này về cô có đem theo hành lý, có phải định ở lại một thời gian không?" 

"Trưởng thôn, cô về là chúng tôi thật sự rất vui!" 

Lê Mạn Nhu gật đầu chắc nịch: "Đúng! Lớp dạy vẽ tranh cho mấy đứa nhỏ như đã hứa còn mười tiết nữa, xế chiều hôm nay sẽ mở tiết tiếp. Sự nghiệp gieo trồng vĩ đại trong thôn cũng phải bàn bạc để đưa vào danh sách quan trọng, mọi người định sang năm sẽ trồng gì?" 

Vừa mới mở chủ đề ra, mọi người anh một câu tôi một câu, hoàn toàn không dừng lại được. 

Các thôn dân rất tin tưởng Lê Mạn Nhu, cho nên nói ra hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng mình cho cô nghe mà không chừa lại gì. 

Cứ như thế, trò chuyện với nhau ở nhà chú Lý ba tiếng đồng hồ, Lê Mạn Nhu bảo Lâm Vĩnh Thụy lấy bút ra ghi lại những điểm quan trọng mà thôn dân nói. 

Anh ta ghi một phát dài cả mười trang giấy, viết tới mức ngón tay mỏi nhừ. 

Mãi đến khi Lê Mạn Nhu kết thúc công việc... 

"Cũng sắp tới giờ rồi, tôi đi chuẩn bị cho mấy đứa nhỏ lên lớp trước, mọi người về thông báo cho con cái mình hết đi, hẹn gặp lại ở đầu cầu!" 

"Dạ được! Cảm ơn trưởng thôn!" 

Đầu cầu là trung tâm của thôn Đông Mai, ở đó có một dãy nhà nhỏ, bên cạnh mấy ngôi nhà nhỏ là một ao sen. 

Một gốc cây hòe hơn ngàn năm như một cái ô lớn chống trời, cành lá rất tươi tốt. 

Dù có mưa rơi lất phất, người đứng dưới bóng cây cũng sẽ không bị ướt. 

Lê Mạn Nhu đưa mấy đứa nhỏ đến đây vẽ vật thực, trên vách tường của phòng nhỏ treo một tấm bảng đen lớn được làm riêng. 

Trong nhà trang bị rất nhiều dụng cụ vẽ tranh của mấy đứa nhỏ, toàn bộ những thứ này đều là Lê Mạn Nhu đích thân bỏ tiền ra mua. 

Nửa tiếng sau... 

Từng đứa trẻ ngây ngô hồn nhiên đi tới đầu cầu, chúng cười đùa bắt đầu di dời xếp ghế đẩu ra, chuẩn bị giá vẽ. 

Còn có các bé đang giúp pha màu, lâu rồi không vẽ tranh nên hôm nay rất vui! 

"Cô Lê ơi, cô có đi nữa không ạ?" 

"Cô Lê ơi, chúng con nhớ cô lắm!" 

"Hôm nay chúng ta vẽ hoa sen ạ? Hay là vẽ gì vậy ạ?" 

Lê Mạn Nhu cũng đang giúp một tay, trò chuyện với bọn trẻ, hòa mình vào đó, các thôn dân nhiệt tình còn đem nhiều loại trái cây nhà trồng tới nữa. 

Mọi thứ đều rất yên bình và hoàn hảo. 

Lúc này, một chiếc xe việt dã màu đen chạy vào trong thôn Đông Mai. 

Trương Quân Hạo ngồi ở vị trí kế bên tài xế, anh ta chống một tay lên cửa sổ xe, gác chéo chân với vẻ lười biếng: "Chỗ đó là chỗ nào vậy? Cảnh vật cũng được, nhưng mà vị trí thì lại xa quá. 

"Quê của anh Kiện đó, có khi nào anh ta xuống núi rồi không nhỉ? Bị thương ngón tay là chuyện lớn, giải thi đấu an ninh mạng lần này có trông cậy vào anh ta được không đây?" Cậu tài xế nói. 

eyJpdiI6InA0ell4a1h4MTNUSlkyTVZqNXRxK1E9PSIsInZhbHVlIjoiUjJnSVNcL2VCcEgxRVNtbXFSRkhRZWJWbjN1T09MQTRHME94NE8wb1hyUjcwckFJSlhEM3duOUI5Y0pVZ201NEgxZFVSRnhiRUQ2RitPcGQ1M1dPbmMxUDdGcEptVTN3M2x1WjdaU0VSODRzTUlxUlBRWGtwaFVoYWF6RWlSVFBXYWdaWlozbGRcL2w2bkF5ZWlMVEZVSSs5a0FkTnpid25NUTVEK1MxWUZybmtXY0dIUjN2NGwwS0tzTFVRaVdSZytPbE4xdGRsQ0xkOTFQMmJUa05aUStLcTVqTE9wVStOZDBza1BRN1FMdE55enNhbndSck4wWG5xbW9WVUhHbTVoeXp4UGdtWVpzSG5wMEU0bnFVa3pselVPY2k3WTN0Z0hcL0ZyZWFyUHlYNHJwRFZ4ZmRFcWVCbm5od2NUNVRDdW1QUkJySzN5ZGhJbXd4SU5DdEZzODNONjJ2c0t2SVhTZnZaU21MK2RnbGlPZlh0SkpkVEFUVUdCaVlZd2NvcFN4bWp2RlE0RWthSlBtN2o0eDhVVWxBeTlYQnp6XC9lQUkwOXRaZ0xzdFZIS2RYcW1YeFoyQ3ZSRkMyaUM0RlI2bkMiLCJtYWMiOiI4MTNiYmViMWEzYjc1ZTc2NjhkZTk4ZDM0MTMyNjUyNzlmM2UzMWE0MDQ5NzFhZWYxOTc3MTMzNzk4Y2RhZGNmIn0=
eyJpdiI6IkRYQzN1bzMycUp6d001NFA3TUx0SHc9PSIsInZhbHVlIjoiV0lHcmRWRXVcL1VmaDQ4SFlzbVNNTHQ3T1EwdUdXenVVV3VDaHU0b2JCRXhzTllacTU2NWdUVnNuMVFDVXh1QUtZdDNhVnBiRE9TM0l6SnpicHhJM0w0MUFMbzRYZms2VjB0MXJvMnZua0I5bnFCZXdlRGVEakVXdGM2KzZoS2E5SXVtRGFzT1BHZEVcL2thK1kybU0xRmlCTGlvQ2s5b1RmWjFmQVJIbzRnNU9CeXBYdWJWNzgybEl2Nk42VnRpQUNNbDVGY1JsNXl6aG1PSVJrMXVzeTNvUVwvMlRod2k5OFpacUE3WGpZK2wrOVFHeXcraVk2KzFkN01Mb3hLWG5hZHdkbmxZVW5vazRPWVwvakRDRHhEVzBmY0k1R2hOQitYSzBld3kwQnZCTjdGYlwvc1Z6WjZpOVpkVFV0OExTa0VBcFZmWlRCSGxrSDVuandwcmJqRnUxSU9uTkZqZTFHVWl2U2NROGszMDU4TTRBU28xOFdcL3BRc0dUZXM2TVZrNk9KaXhDbFdBblMxazN1YTZJTU8ycEh0dnl0RHR3SFFrVzluS1E3Rng5MXY3bTc1UWtoOW1ncit5U0R2TmZ1c3VrWkYyNVFlOXIrKzBuXC93SkN6Uk5ScjJkVkNRd3VIMVwvQkNYMVByWkhvaVNkVT0iLCJtYWMiOiJjNzYzMTA0YjQ0Mzc1NWY1N2YxMDFjZDJhMWRmZmZjYzU4NjFkYWU0YzY1NDcyNmI5ZDg5ZDJkOTA1MmFjNzZjIn0=

"Thôi kệ trước đi, xem tình hình anh ta thế nào đã" Bạn Trương Quân Hạo nói: "Tới cũng đã tới rồi, không phải sao?"

Ads
';
Advertisement
x