Trong lòng Minh Triết chán nản mất hết tinh thần: "Dạ, con biết rồi" 

Kinh Tử Sâm thấy cuộc trò chuyện đã kết thúc, anh mặc quần áo tử tế cho mấy đứa nhỏ rồi dẫn chúng xuống lầu. 

"Ba ơi, trước khi đi mẹ không có nói với ba hả?" 

"Có nói." Anh giấu diếm: "Mà ba nghe không rõ, ăn sáng nhanh đi" 

Trên đường đến công ty, Kinh Tử Sâm ngồi ghế sau chiếc Lamborghini, tài chế kiểm soát tốc độ xe rất tốt. 

Một ấm trà Phổ Nhĩ nằm trên bàn trà gỗ đàn tỏa ra mùi hương thơm ngát, trong xe còn phát một bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng. 

Kinh Tử Sâm chống cằm nhìn ra phong cảnh lướt nhanh qua cửa sổ xe, dòng suy nghĩ cứ xoay xung quanh người phụ nữ kia... 

Tối hôm qua ra khỏi nơi ở của Thẩm Tư Trung, anh nhận ra mình thích cô rồi. 

Mà tới sáng nay, cảm giác đó mỗi lúc một rõ hơn. 

Cô bỏ đi, anh cảm thấy lòng mình trống rỗng. 

Rõ ràng anh rất đề phòng cô, nhưng khi tự bản thân biết cô là dược sĩ đại tài Nhan Khả, trong lòng Kinh Tử Sâm vô cùng kính trọng cô. 

Mãi đến khi xuống xe anh mới thôi suy nghĩ. 

Lúc bước vào văn phòng tổng giám đốc, Kinh Tử Sâm phát hiện Ngọc Tịnh Thi đứng trước bàn làm việc của anh, hình như là cố tình đợi anh tới. Cô ta mặc đồ sang trọng thời thượng, sau khi nhìn thấy anh, đôi môi cong lên nở nụ cười nhẹ nhõm: "Chào buổi sáng, tổng giám đốc Kinh 

Kinh Tử Sâm bước tới chỗ cô ta với vẻ mặt bình tĩnh. 

Liếc mắt một cái là thấy ngay hộp quà đồ tây trên bàn làm việc, trên mặt còn có tên tiếng Anh của cô ta. 

Anh đoán được đây là gì. 

Trên gương mặt lạnh lùng không có một chút ngạc nhiên hay vui mừng nào, mà còn hơi ghét bỏ. 

"Đây là đồ tây em thiết kế cho anh ở nước ngoài, sau khi về thành phố Ninh Hải thì mời thợ thủ công gấp rút chế tác ra đó" Ngọc Tịnh Thi mỉm cười ngọt ngào: "Nhớ trước đây năm nào em cũng mang đồ tây đưa cho anh, còn anh cũng rất thích mặc, em nhớ anh từng nói một câu, chỉ có em thiết kế thì mới vừa với gu thẩm mỹ của anh, anh có biết đối với em đó là sự công nhận to lớn đến mức nào không?" 

"Sau này đừng thiết kế nữa, cô dành nhiều thời gian nghĩ cho công việc là được rồi." Anh nói với giọng thản nhiên. 

Ngọc Tịnh Thi nhìn chăm chú vào gương mặt đẹp trai của anh: "Anh nói gì vậy? Trước đây em không dành nhiều tâm trí cho công việc à?" 

Cô ta vẫn luôn hoàn thành công việc rất xuất sắc mà, chính Kinh Tử Sâm cũng công nhận. 

"Được rồi, em hiểu ý của anh" Từ đầu tới cuối cô ta vẫn luôn tươi cười, nhìn anh chăm chú ở khoảng cách gần, tâm trạng vô cùng tốt đẹp: "Thử đồ đi, mong là anh thích." Nói xong cô ta đi ra ngoài. 

Không muốn cho anh bất kỳ cơ hội từ chối nào. 

Sau khi Ngọc Tịnh Thi đi, Mạc Tử Văn bước vào, Kinh Tử Sâm tiện tay cầm hộp đồ tây tới để lên mặt bàn của anh ta: "Cho cậu nè." 

Mạc Tử Văn nhìn thấy logo ở bên trên, rồi lại nhìn anh một lát. 

Kinh Tử Sâm nói: "Vóc người của hai chúng ta không khác nhau mấy, cậu mặc được đấy." 

"... Dạ" Thân là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, tất nhiên Mạc Tử Văn hiểu ý của anh. 

Lúc Mạc Tử Văn mặc bộ đồ tây mà Ngọc Tịnh Thi đưa cho Kinh Tử Sâm bước vào bộ phận thiết kế, tâm trạng vốn dĩ đang tốt lành của cô ta lập tức tụt đáy trái tim như bị ai đâm mạnh một dao! 

Kinh Tử Sâm cố tình! 

Mạc Tử Văn còn cố ý cầm một xấp tài liệu đưa cho Ngọc Tịnh Thi ký. 

Trong lòng cô ta chất chứa một ngọn lửa, nhưng không thể nào bộc phát được. 

Kinh Tử Sâm đã không còn tin tức gì của Lê Mạn Nhu nữa, không biết bây giờ cô đang làm gì. 

Tối qua sau khi ký hợp đồng xong, anh gọi điện thoại cho cấp dưới yêu cầu không theo dõi cô nữa. 

Nhưng ngồi trong phòng làm việc, trong lòng anh luôn thấy lo lắng không yên, dòng suy nghĩ cứ xoay xung quanh cô không kìm lại được. 

Tại thôn Đông Mai, chim hót hoa nở. 

Bầu trời xanh thẳm có những án mây như kẹo bông gòn tung bay, hai bên đường là hoa mặt trời nở rộ đủ màu sắc, lúc có cơn gió nhẹ thổi qua, trong không khí đầy ắp hương vị ngọt ngào. 

eyJpdiI6IlwvZjJzYm1mRk1sK0dCWW1MMnhWQVVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNLOUlwZldYOERyOFpNYVJsTUQwaEtcL0cwY1ZOQkdLTjVqZ3J4RFhjalFxN2Z3N29pbjZHbkFTUHRFd2hUMG5aU25qblwvdDlCbFB3XC9HUmw5K2wzdmJ2TWcyMkVJXC9DZVZaZUM4U1Rka05ZUkRjK1VxNmpoZEZadkNFVWZ3MEJ2S1BocEFzRGJsdGVERXBiZDlvRVh4ZnR0blwvMHUzWXVycmJSRHdUT2FzSFdNQ0Jyakd1V29kZ1hnSm5XK0NYVHYwWW92YXp4MXpHdGFNb0FGSTNKb2FtT1l0c2xWdWhhQ3dBUStHNFF5ZWErZURUbDhGNVBuQkdHV2x6elhnMTEzQ3BIeVFKZFE2VUFhWUJNNXBsdlh6eHBGTmdaVUNSc3FJUlZva3BEMExlWkxwRWYxbUNCSktDK3dOQjh6SFlLbTF6cjJUWXJyZ0VwaUl5aERjb3M0cDM1VllBZUgzN3JBM05EdGlKMXJyNFpXbWRhZE9kd1o2cFlBYmVBc3lZM3U2QzhGbkZsWWFuc1MwaDB2RVMydjduWDhMbUw1eDd3RHluMVZoeDd3K2N6UT0iLCJtYWMiOiI0ODJlNjYzNmIyNDg3NDhiNDU2MGRiYTRlYTRjNDg5NjRmMWFhM2E2ZjkxMjJhNGM5Njg5ZGQzYmFkOTU5ODBmIn0=
eyJpdiI6Ikc5WkNMMnJCbnRTM1RuSmpua1hrcUE9PSIsInZhbHVlIjoiaUlIZGN1UTRQUzRuOUVmeXhsUmhJSWFcLzVGOEQ5b2J1SUppd0NZaTRUNklSaFUyNXRCVFpWQ01BcDI0OEZuYkxiUmk5cmhQb2YxNlhScFc1TjIzMTJZTjlzTENIRXJGdW9hOGtlbFJWU2pNVjZBd0xcL0tobWxYSElNUTk4cm9qQzFoVGtaUUxnV0xMODI3bXp3NXJjNk1jdDd6M0FMRUZTZXh5endcL1ZOcEdjSGtPWTlMazZTTGp3d054Q2Z1Q2k2STN2WDRGYzQwXC93eTVPaWtvbDg4ZjhjT1wvUEdXUFlwOHVPYzZ1RmhTbThLNVpvNU53TUhtaUdOWE56UjBGRStLVkdLdUt4Ulc1eTJ4a0ZVeEoyS29CUT09IiwibWFjIjoiODhlZmQwMDBkNWI2NWJmODlhNjVhMjc3MDU2ODEzNWZmYWEyZTFhYmUzY2Q4OGE3MTY3ODU2NjgyZTQwOWYxMyJ9

Cô mới vừa xuống xe, Lâm Vĩnh Thụy đã ôm lấy cô: "Sư phụ!! Sao sư phụ về rồi?!" Anh ta phấn khích bế cô xoay mấy vòng: "Sao sư phụ không gọi điện báo trước? Để con chuẩn bị chu đáo chút!"

Ads
';
Advertisement
x