Lúc này, trong lòng của Lê Mạn Nhu đau nhói như bị kim châm vậy, cô cố gắng kiểm soát, khoé miệng vẫn tươi cười: “Em cũng yêu anh”
Cô thấy nụ cười Kinh Tử Sâm rất đẹp, anh cũng cười rạng rỡ hơn.
Uống cà phê xong, cả hai bắt xe về trang viên trong thành phố. Đi trên đường, hai người đan chặt mười ngón tay vào nhau và dần dần mất tập trung.
Trong căn phòng sang trọng, Kinh Tử Sâm không nhịn được ôm cô từ phía sau, tựa cằm vào vai cô như một đứa trẻ: “Em yêu, chúng ta tắm chung có được không?”
Người đàn ông đứng trên mây nhìn xuống khiến người khác phải kinh sợ cũng có mặt thâm tình như vậy.
“..” Lê Mạn Nhu tim đập hỗn loạn, gò má bóng hổi.
Nhưng sức mạnh của tình yêu vĩ đại như thế đấy. Lúc bạn thật lòng yêu ai đó, toàn bộ linh hồn đều không khỏi đắm chìm, cũng không nhẫn tâm từ chối bất kỳ yêu cầu nào do đối phương đề xuất, cho dù nó có hơi quá đáng.
“Được. Cô đồng ý.
Kinh Tử Sâm đổ đầy nước ấm vào bồn tắm, rắc vài cánh hoa rồi thắp nến và tắt đèn chính.
Trong không gian rộng lớn, chỉ còn lại ánh nến đung đưa nhẹ nhàng, ánh sáng vàng ấm áp nhấp nháy, không khí trong phòng tắm tràn ngập hơi ẩm, khó phân biệt là ảo ảnh hay thực tế.
Nửa tiếng đồng hồ sau...
Lê Mạn Nhu mặc áo choàng tắm màu trắng đứng trước gương, Kinh Tử Sâm cầm máy sấy sấy tóc cho cô.
Trong gương, cô thấy áo choàng tắm của anh hé mở, vô tình hay hữu ý để lộ mấy đường cơ bụng.
Lê Mạn Nhu quay người vùi đầu vào lòng anh.
“Em sao thế?” Giọng của người đàn ông khàn khàn.
“Không sao, chỉ muốn ôm thôi”
Đột nhiên cô có cảm giác muốn khóc, nhưng tình yêu không phải ích kỷ. Ngọc Tịnh Thi mới là nửa kia thích hợp nhất với anh. Làm người phải giữ chữ tín, cô đã hứa với bà Kinh là sẽ rời đi.
Cô không muốn vì mình mà khiến hai mẹ con họ trở mặt.
Với sự hồi phục của bà ta, những tháng ngày tốt đẹp của nhà họ Kinh đã bắt đầu.
Sấy khô tóc cho Lê Mạn Nhu xong, Kinh Tử Sâm cưng chiều hôn nhẹ lên trán cô.
Sau đó anh đưa cô đến trước cửa sổ, tự tay rót hai ly rượu vang.
Tắt đèn chính, ánh trăng sáng chiếu vào, mượn ánh sáng mờ ảo cũng có thể nhìn rõ mặt đối phương.
“Em còn nhớ cảnh lần đầu tiên của chúng ta vào bảy năm trước không?” Kinh Tử Sâm bắt đầu chủ đề.
Lê Mạn Nhu bưng ly rượu: “Nhớ chứ.
“Ly rượu kia có vấn đề, khi đó anh không suy nghĩ gì.” Anh rất thành thật: “Chỉ nghĩ là không thể để người bỏ thuốc toại nguyện, anh vừa mở cửa thì bắt gặp em.
Vẻ mặt của Lê Mạn Nhu có hơi căng thẳng, mái tóc dài buông xõa trên mặt che đi sự hoàn hảo.
“Nếu đêm đó không phải em thì cũng sẽ là người khác. Kinh Tử Sâm dựa vào ghế: “Nhưng anh vô cùng may mắn khi đó là em, anh cũng từng đi tìm em.
“Anh tìm em làm gì?” Cô hơi ngạc nhiên: “Bồi thường tổn thất tinh thần à?”
Hoa hồng nở ngoài cửa sổ đọng sương, màn đêm đặc biệt yên bình.
“Đương nhiên không phải.” Anh đáp: “Không biết tại sao, anh nhớ mùi hương thảo mộc thoang thoảng trên người em. Anh nhớ rất rõ từng chi tiết của đêm ấy. Đó là một cảm giác rất kỳ diệu.”
Gò má của cô càng thêm nóng, anh nhớ rõ từng chi tiết ư?
Kinh Tử Sâm uống một ngụm rượu, đặt ly xuống rồi đi vòng qua bàn cà phê rồi đến sau lưng, khom người bắt lấy vai cô.
Đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng ghé sát tai cô và thì thầm: “Có lẽ bảy năm trước, anh đã yêu em mất rồi.
Nhịp tim của Lê Mạn Nhu chợt ngưng đọng: “..
Một giây sau, những ngón tay có khớp xương rõ rệt nhẹ nhàng véo cằm cô.
Lê Mạn Nhu thuận thế quay mặt lại, hơi thở của Kinh Tử Sâm bao bọc lấy cô. Anh chậm rãi hôn cô thật tình cảm...
Sáng sớm hôm sau.
Trong ánh sáng mỏng manh, trang viên trong thành phố đẹp như mơ.
Ánh sáng tràn ngập khắp gian phòng, chiếu lên chiếc giường đôi vừa rộng rãi vừa mềm mại.
Kinh Tử Sâm nghiêng người, chống khuỷu tay đỡ trán, mỉm cười nhìn cô gái đang say giấc nồng.
Nhưng Kinh Tử Sâm không nỡ đánh thức cô dậy, đêm qua giày vò quá lâu, chắc cô đã mệt nhoài rồi.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất