Ngắm cô trong buổi sáng đẹp trời thế này, Kinh Tử Sâm cảm thấy linh hồn của mình cất suốt ba mươi tám năm qua đã được lấp đầy. 

Lê Mạn Nhu đang có một giấc mơ rất dài... 

Cô mơ thấy mình mặc váy cưới trắng tinh, hạnh phúc bước đi trên thảm đỏ. 

Hội trường hôn lễ long trọng, có rất nhiều khách đến chúc phúc. 

Kinh Tử Sâm mặc lễ phục đo may đứng ở phía cuối thảm đỏ, đưa tay về phía cô. 

Lê Mạn Nhu đi từng bước về phía anh, tiếng nhạc sống của lễ diễu hành đám cưới văng vẳng bên tai. 

Nhưng càng tiến lại gần, dáng vẻ của anh càng trở nên mờ nhạt. 

Vào giây phút cô dừng bước, anh lại biến mất trong không khí... 

“Kinh Tử Sâm!” Cô nhìn chung quanh, những vị khách đang tươi cười dần dần biến mất. 

Hội trường được bày trí chỉn chu cũng biến mất... 

Cô đang mặc chiếc váy cưới, một mình lẻ loi đứng trên bãi cỏ, chung quanh chẳng có gì cả. 

Trong giấc mơ, một cơn mưa lớn trút xuống người cô. 

“Kinh Tử Sâm. 

Tỉnh dậy sau cơn mơ, Lê Mạn Nhu đã thấy anh trong gang tấc. 

Kinh Tử Sâm có hơi lơ đểnh, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh dịu dàng hỏi han: “Có phải em nằm mơ không?” 

Cô ngơ ngác nhìn anh và không trả lời. 

“Em muốn ngủ tiếp không?” 

Lê Mạn Nhu lắc đầu. 

Kinh Tử Sâm dìu cô đứng dậy, đánh răng rửa mặt và thay đồ rồi đưa cô đến nhà ăn. 

Cô cắt bít tết, liếc anh một cái, giọng nói chậm rãi: “Có phải anh đã dậy từ lâu rồi không?” 

“Cả đêm anh đâu có ngủ. 

Cô hơi ngạc nhiên, chăm chú nhìn anh: “Tại sao vậy?” 

“Anh cứ cảm giác đêm qua không chân thật cho lắm” Kinh Tử Sâm mỉm cười dịu dàng: “Hạnh phúc đến quá đột ngột, anh không nỡ đi ngủ” 

Lê Mạn Nhu cắt xong miếng bít tết, dùng nĩa bạc ghim vào rồi đưa tới trước miệng anh: “Há miệng nào, chỉ nếm một miếng nhỏ thôi, sẽ không có gì đâu. Anh cũng đã uống thuốc được một thời gian, để em xem hiệu quả thế nào.” 

Tâm trạng anh không tệ, há miệng nếm thử miếng bít tết. 

“Anh phải nhớ kỹ là uống thuốc đau dạ dày sau khi ăn xong.” Cô dặn dò lần nữa, đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của cô. 

“Tuân lệnh” 

Trong sân, mấy chục phóng viên giới truyền thông đã tới, mọi người đều rất háo hức và đang bàn tán về điều gì đó. 

Sau khi ăn sáng xong, Lê Mạn Nhu thay lễ phục. Khi bước ra từ phòng trang điểm, cô đẹp đến mức thời gian như ngừng lại, mọi ánh mắt đổ dồn lên người cô. 

Làn da trắng nõn, gương mặt như hoa đào. 

Sống mũi xinh đẹp, hàng mi dài và đen như nhung, đôi mắt tựa làn sóng khiến người đối diện phải xao xuyến. 

Hôm nay, cô mặc váy Armani đặt may với phần eo quây và váy rộng, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô. 

“Cô đẹp thật đấy” Alice nhìn đến ngây người: “Woa, cô đúng là tiên nữ hạ phàm nha. 

“Đẹp quá đi!” 

“Đẹp đến mức chim sa cá lặn là thế này à, cảm giác thật thoải mái, không hề phô trương chút nào. 

“Mợ Kinh thuộc kiểu ngoại hình ưa nhìn, càng nhìn càng đẹp. 

Ai nấy cũng đều cảm thán, dù toàn là tiếng Anh, nhưng ai có mặt đều nghe hiểu được. 

Dáng người của Kinh Tử Sâm cao ráo, khí chất phi phàm, anh đến bên cạnh Lê Mạn Nhu, nắm lấy tay và siết chặt những ngón tay của cô khiến người khác phải ghen tị. “Ngọt ngào quá đi!” Alice đã bị hạ gục: “Chú Kinh Tử Sâm, cảm ơn chú lần trước đã từ chối cháu. Người phụ nữ của chú đúng là đẹp tuyệt. Cháu thích lắm ạ. 

Khoé miệng của Kinh Tử Sâm nhếch lên đường cong tao nhã ưa nhìn, khí chất dịu dàng hiếm có. 

Bị nhóm phóng viên quay quanh trong sân, buổi ghi hình tuyên truyền còn chưa chính thức quay thì tiếng bấm máy tách tách đã vang lên không dứt. 

eyJpdiI6Im9EV3huWVh1U2paN2NDSzFDNHNVdGc9PSIsInZhbHVlIjoiWEowZis0Q3pMcWRRaVo3ZmFcL0dqN0RoanpSZ01FdWNwQURCTVZ1ejBHZkdUWEk0TU1DK3JtbUoxMzVxUVdpTHpmeDNIR0tYdmpFZlNDVGZHU0piQzNMblRJWHMrdVY3YTJPamdKQlc5eG9Pb2pcL3J6TGVaWVV4Q1JwbkNcL1wvNjZuZGtEZWFNMmxTRjBQd1JuZ0dpYVhaK0gxbTNjSmY0cGxkVzBoUVROWlI5Q1M5ZlFcL1l4aE4xUXVPRlwvVGtSOW9mSDgxZkp2VVZyZ2lMRWhaS1BQWjV3MU1aUVhZem5MaW9EZXBRbGoxWVlIST0iLCJtYWMiOiI3Yjk3NzU4MGMxYjFlMjIxNGU4ODdhNDdjZmE4NWZiYWM5Y2IyYjhlYmQzYTZiMjYzNzdiOTNjMmIyMWYzZTcyIn0=
eyJpdiI6ImNmZVJNZG1JbHlcL2NoSWN1ZnlFYWpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InQzSHNoVzEyemtmd2crZE5NcUYra2h2cThkbW9FYTlWMGdiVkFvZVpNS2dMbFlcL1o3ckpuc0dQNkdEdFVMdWl4anBqaE00SFNQTlpaNjFJWGxjZmFcLytVclNFd09LMXlcL0ZTRis0S1wvYjNtQkdBQmpXbFZmNlI4b1REbkRnNnZiQ3RVXC85ZlRsakNFWmQ5R083Rkc2R2tpT2ExalZMaUUydnZvWEVFY2xEdFo2T1hCNTBTMjlHTkFJRU53Z0F4UkVoVlgrd3ZxRHhoSkVRUVwvUzVQc1NpdWJ5TVwvVEJ2NVMzZ2U2djZKbHYrUUR0TUFKbTArU0FKZVVBWTIyeng3VjFvVlhvSnpUMFpqSWNRYkh3Ymt1dUNzTTVndW00dEZLcjVtOFdtR2NBVVBHVDRQUFU4VmJoWm9Td2tqNXRDKzVpaWpcL1cyTmNzemZ4akRVaktvWXE0MlF5UFgwNXVQbEZxVGtoVHlza0dwVjh5UXhReXZUNnlmMWF6WmpLOWVcL1hZQU0yWHg4OFhXRjA3bm1OM3Z3SzZMMytiTmRNdFVHalJmNjAzOHUwemljNDhON042dGdYMkpwUiszXC8zZkFVSmNrbjd3XC80RUFQNWVabmVKTmpOV3N4Tk1hKzJOTlwvM3hIV0h0bHY3b0tRRTVCZjdVS25HeEMrZ0FkcjUzTTFRalNqZzBjQjFcL0pHSUdQUVpPcVRiSnM0cWhVdXZMUkI4am5qQ0Y0SlozdkVPeG5KVitGV0dSd2UxUkVkZVwvSGNEU1UzOEMzN1dhcUJtYTJlOW95WE56eCtiZTdST1FBeDY2ZEg2cmJoVzFrb09mOWg1ME9Ta1wvZFRHVzZxYlRcLytUNjdyOUdhZFgydmpKdjVBcXdhYTlJZko1TWJTVk1GZmFtXC91QnFacnVyY2Jwd1k9IiwibWFjIjoiMTRkODlmZjhhOTM5Y2YzODRkY2M2MzRhMzlhN2U0MzlkOGNmMmE1MzUwNzlmMTY2Mzg2NWRiYzYxZTJhMjJkZiJ9

Cảnh tượng của nửa cơn mơ đã thành hiện thực nhưng Lê Mạn Nhu biết đây cũng chỉ là một giấc mơ.

Ads
';
Advertisement
x