Anh lại bổ sung: “Cho dù lúc trước đi công tác chung vì công việc, cả hai trước giờ cũng chưa từng ra ngoài riêng, không đi với cô ta, cũng chẳng có người phụ nữ nào khác. Khoé miệng của Lê Mạn Nhu chợt nở nụ cười, cô duỗi tay ôm lấy anh và nhẹ nhàng áp má lên lên ngực anh: “Em biết rồi, không cần giải thích” 

Trong làn gió đêm, Kinh Tử Sâm dùng hai tay đáp lại cái ôm này rồi nhìn về phía xa, có cảm giác như mình sở hữu cả thế giới. 

Sau đó, anh nắm lấy tay cô và đi dạo quanh đài quan sát. 

Họ không giao tiếp quá nhiều, cùng đón làn gió đêm, tận hưởng cảnh đêm đẹp nhất và cảm nhận được sự thoải mái trong lòng. 

Lúc Kinh Tử Sâm lấy di động ra chụp ảnh, Lê Mạn Nhu cũng phối hợp ra dáng chim non nép vào người. Lần đầu tiên cô cũng nếm được cảm giác khi yêu đương, rất không chân thật, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào. 

Từ trên đài quan sát, Kinh Tử Sâm đưa cô đến quán bar ngoài trời ở tầng trên cùng. Đây cũng là nơi vô cùng tình tứ, rất được giới trẻ yêu thích. 

Cùng cô uống ly rượu nho, từ đây có thể thấy Manhattan và New Jersey rực rỡ về đêm trên nền sông Hudson. 

“Anh đẹp trai có muốn nhảy chung không?” Cô gái xinh đẹp sóng mũi cao, mặc váy ngắn bị vẻ ngoài của Kinh Tử Sâm mê hoặc đang đi về phía cả hai và mời anh. 

Kinh Tử Sâm từ chối thẳng: “Không cần, tôi phải ở cạnh vợ mình. Anh nói tiếng Anh lưu loát, nhìn cô gái trong lòng, ánh mắt đong đầy yêu thương. 

Khiến cô gái New York kia cực kỳ ngưỡng mộ. 

Uống xong ly rượu trong tay, Kinh Tử Sâm lại lấy di động ra chụp vài tấm ảnh chung rồi dẫn cô rời đi. 

“Lúc trước anh có biết tự sướng không?” Lê Mạn Nhu tò mò hỏi. 

“Trước giờ tôi không biết” 

“Thế hôm nay sao vậy? Nhiệm vụ con trai giao cho à?” 

“Cũng tính là vậy” Anh rất chân thành: “Cụ thể là nói thì Minh Triết đã nhắc nhở anh, khoảnh khắc đẹp đẽ thì phải dùng di động ghi lại, lỡ như người bị mất trí nhớ thì sao?” “Mất trí nhớ?” Cô cười và nói với anh: “Anh thật sự tin tình tiết trong phim idol hả? Đang yên đang lành sao có thể mất trí nhớ chứ?” 

Sau khi đi thang máy xuống tầng dưới, họ đón gió, tay nắm tay đi dạo trên đường phố New York. 

Kinh Tử Sâm mua một nửa quả dưa hấu cho cô, cô vừa đi vừa dùng thìa ăn, đút choai anh một miếng và tự mình cắn một miếng. Cảnh tượng ngày thường vô cùng ấm áp. 

Kiếp này anh chưa từng trải nghiệm cảm giác như thế, ở bên cạnh cô cảm thấy rất an tâm, vốn không cần phải che đậy chút nào. 

Lê Mạn Nhu đi về phía trước, Kinh Tử Sâm cầm di động giúp cô chụp ảnh, nhân vật trong khung cảnh đêm rực rỡ trông rất sống động. 

Sau đó, họ đến một studio ảnh và rửa ảnh ra. 

Hai quyển album ảnh lớn bằng lòng bàn tay, rất tinh tế và cũng dễ sưu tầm. 

“Đẹpgi thật đấy. Ảnh bìa cũng thiết kế đẹp như vậy” Cô rất trân trọng cất nó vào trong túi xách: “Thật không ngờ trình độ chụp ảnh của anh lại ổn áp thế này” 

“Ông xã toàn năng” Kinh Tử Sâm không hề khiêm tốn, nói: “Chẳng có chuyện gì mà anh không biết. Có thể anh không sinh con được, nhưng ngoài điều này ra thì những chuyện khác anh đều làm được. 

“Ha ha ha... kiêu vừa thôi!” 

“Anh có tư cách để kiêu mà. 

Đi mệt rồi, anh lại đưa cô đến một quán cà phê ngoài trời ven sông. 

“Ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi” 

Cả hai ngồi trên ghế sô pha, trên đỉnh đầu là những vì sao lấp lánh, ánh trăng đêm nay vô cùng sáng rực, cảnh đêm xung quanh sáng rực, cực kỳ nhộp nhịp, mặt sông sóng 

nước lấp loáng, thỉnh thoảng có một hai chiếc du thuyền đi qua. 

“Mạn Nhu, chúng ta chính thức hẹn hò đi? Kinh Tử Sâm nhìn cô, trong lòng dâng trào cảm giácme ấm áp: “Thoả hiệp hết hiệu lực, chính thức tiến tới bên nhau, không phải vì con cái, chỉ vì chính chúng ta thôi. 

Đây... có tính là lời tỏ tình chính thức không? 

Nhưng... cô sắp rời khỏi đây rồi. 

Suốt cả đêm, Lê Mạn Nhu đều cố gắng phớt lờ chuyện này, ráng tươi cười, cố gắng vui vẻ cùng anh. 

eyJpdiI6IjdET1dOQ1wvZnlRbXNOSEJLVU5OZk1BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJIVmdia21VS3Y0UGRSalJUUmNmZERjVTNrUXY2cmwwa3RycFZlN3ArSXZsYisxVHhmTE1TTHJDbWVBb0pGNGlyK1crb1RxRjVVXC9WXC9BeVlubmg5K3JrMDlqY1plbnBFK0sxSUhMbVZITmFoUStoRUNydW9jNnJFQTE3Y2hKNDVtRjVyQ3JOb3BTSHArdm9GcGdoSHZCWEtHM3didlN3K3E4NHI0NnhMYUQ3cWtLN1Fob2NtSnorcm80MjJmRG1TdFZqbmVzK3BGaGJcL3lJMnhlVFhNenVvQ2FjaWZHdmtpR0pKc1FJOXZoOHRqdUMwM2dlMm4ydVwveURBQ1k2K3NBdFwvbUdGZ0pDWXNMRkVNMmllemJcL3hwZlwvZTVTeTAyZmhwYUVqQ0tBVDBwM1NaM21zS3VlaVN2b3RFODVvM1F3Qm1OTmJUWElOUVRnWk53blwvd291bjVPa2tpdEwzdmxwcDA5TDZLTlwvVnFJNFVWak5iR2ZiNjl3RHQ3RFFEellDdUkwZVBuZWRONnBWOXVZK3N0YWxQN2pJNTNERFRwQlR6Uk1mYWc2bTJYbnlZK2dCQitmS001NTMzRGpcL1FkZVprU1wvSWQwV2V4K3E1U01FenJVWTRxcldGZVdGVmp5bjZBVVBkaXpsZzBiS2J1QWhoRWIwMU5XOE9FbjFqR005bFBEK1V4cm01R2FqXC9xeHdNQWprUDhWcG1haU10bEdRSE5OVHZuSlN0aU9sR29NeStnOUpBVUZOUHZEM1B0NjI3a0NPQmJINHF4YjVkTTV3b1J6TlRhcHFiT0libFp0bVN6OGNQTWtwbkI0eTQ9IiwibWFjIjoiM2Q2NmMwMTU1YWE5Mzk5NGUyNGFjN2I4ZjI3MzM1NTZkODg0NjQxZGRjMzMwMzcwOWQwNGZjYTRmNGExNGU1ZSJ9
eyJpdiI6IjRCc21lQUhHYzExZEszWjJMWHh5ZWc9PSIsInZhbHVlIjoiUXVWOHNkbUloMVI0WitvNFl6dDJ0N3I3YndjeDhQOExPY0NOXC9QRGNPVFNreXZZT3plMUc0UEZscUd5V3Y0QlZZY3ZpK0lBRlA0UDg3Sld5TVp6cDVJeElXNDBJOFNiUlwvMHdTZjhSdFpaM1wvcVhSbnh3R3RGeU1VT1pIZjdraytJcnBUTnJRMzZScW5BVnpWK0gyNGFCVFlocUVQUEtBdU5Ya2lCS1lTOGlVRk9DZWIxbE0xalczYkFzOWs0UmZiIiwibWFjIjoiYjFmNzliNDE0MDY4YmFlNWE3Njc0MWU2NDM5ZjY3Njc5NmUzZGFjYTIyNzE0NmVkZDEwYmQwYzgzZmYxMmVmMSJ9

Hai ngườimm bốn mắt nhìn nhau, Lê Mạn Nhu có thể nhìn ra sự chân thành của anh.

Ads
';
Advertisement
x