“Tuân lệnh chiến thần.” Nụ cười Kinh Tử Sâm ấm áp: “Con và Bảo Ngọc ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời đấy nhé” 

Sau khi nói chuyện vài câu đơn giản, đám trẻ vui vẻ tắt cuộc gọi video. 

“Ba còn nợ mẹ một đám cưới nữa. Minh Triết hỏi: “Bảo Ngọc, em đã tưởng tượng dáng vẻ mẹ mặc váy cưới bao giờ chưa?” 

“Còn xinh hơn cả tiên nữ ấy chứ!” Bảo Ngọc tưởng tượng: “Sau này em lớn rồi cũng muốn gả cho ba!” 

Minh Triết chớp đôi mắt to đen láy: “Gả cho anh không được sao? Đợi em lớn ba đã già rồi! Ba nói tương lai anh cũng là người thừa kế của tập đoàn đấy! Anh cũng có thể xuất sắc như ba! Cao lớn đẹp trai giống ba!” 

Bảo Ngọc cười cong mắt: “Ha ha ha, gả cho anh... 

“Sao thế? Gả cho anh không được sao?" 

Hai đứa trẻ đáng yêu tranh luận với nhau, sau đó lại quậy chung một chỗ. 

Mặt trăng lặn mặt trời mọc, sáng sớm hôm sau, chân trời trắng xóa. 

Ngọc Tịnh Thi lái xe ra khỏi khu vịnh Minh Hà, lái tới tập đoàn Kinh Thị. 

Gió sáng sớm thổi qua hàng cây hòe già hai bên đường, đóa hoa màu trắng li ti bay xuống thân xe, ánh nắng cũng chiếu xuống qua kẽ lá cây lốm đốm trên thân chiếc Bentley màu đỏ. 

Hai tay cô ta cầm vô lăng, khóe miệng cười dịu dàng vui vẻ, nhớ lại những lời dì Kinh nói tối qua, tâm trạng cô ta vui hơn bao giờ hết. 

Hừ, dù chữa khỏi cho bà ta thì đã sao? 

Dì vẫn không chấp nhận Lê Mạn Nhu cô! 

Ngọc Tịnh Thi lúc này rất giống một kẻ chiến thắng, chỉ đợi Kinh Tử Sâm dẫn cô ta về. 

Tới công ty lúc đi vào văn phòng, trên môi cô ta vẫn nở nụ cười khó che giấu. 

“Phó tổng giám đốc Ngọc, tâm trạng tốt thế?” Tô Uyển Đình cũng rất vui: “Giành được dự án lớn à?” 

“Chuyện còn vui hơn cả giành được dự án lớn. Ngọc Tịnh Thi quay người ngồi vào bàn làm việc, hai tay cô ta khoanh trước ngực, mỉm cười nhìn Tô Uyển Đình, không kìm được chia sẻ niềm vui với cô ta: “Đời này có lẽ chị sẽ kết hôn với tổng giám đốc Kinh. 

Tô Uyển Đình kinh ngạc há hốc miệng! 

.” Cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra tình hình chẳng khác là bao: “Vậy... Em chúc mừng chị trước nhé?” 

“Ha ha!” Ngọc Tịnh Thi lại quay người ngồi xuống ghế làm việc, khôi phục trạng thái làm việc ngay: “Mang lịch trình hôm nay tới cho chị xem!” 

“Vâng” Tô Uyển Đình cũng nghiêm túc lại. 

Tại vịnh Minh Hà, ánh nắng chiếu đầy trong sân. 

Kinh Tế Ngọc ngồi một mình trên sô pha lộ thiên trong sân, Lạc Vân pha một ấm Long Tỉnh cho bà ta rồi rời đi. 

Gió sớm mai thanh mát thổi qua bên tai, xen lẫn hương hoa nhàn nhạt, bà ta vừa uống trà vừa nhìn lên trời xanh mây trắng, đáy lòng có một giọng nói dài trầm.. 

Tử Sâm, hy vọng có một ngày con sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ, tất cả đều vì tốt cho con. 

New York, cảnh đêm nổi tiếng lẫy lừng trên thế giới. 

Khi màn đêm buông xuống, cả thành phố lóng lánh như một viên kim cương. 

Tối nay Kinh Tử Sâm dẫn Lê Mạn Nhu ra ngoài, hiếm khi hai được trải qua thế giới hai người, bọn họ ăn tối ở nhà hàng tây có phục vụ tốt nhất, chụp ảnh checkin, giống một 

cặp đôi đang yêu cuồng nhiệt. 

Sau đó dẫn cô tới đài quan sát kiểu vòng tròn ở tòa nhà cao một trăm tầng, ngắm toàn cảnh New York 360 độ. 

“Oa!” Cảm giác chấn động kia khiến người ta thấy mình rất nhỏ bé. 

Gió đêm nay rất lớn, thổi tung góc váy cô, làm rối mái tóc cô, cũng thổi tan nụ cười của cô. 

“Đẹp quá!” 

Kinh Tử Sâm đan mười ngón tay với cô, trong mắt chỉ có cô, còn cô thì đang ngắm cảnh đêm. 

“Anh xem kìa! Đó là nữ thần tự do!” Lê Mạn Nhu vừa nhìn đã tìm thấy, đây không phải lần đầu cô tới New York, nhưng đây vẫn là lần đầu cô đứng ở độ cao này ngắm toàn cảnh New York. 

“Đúng vậy, em giỏi quá!” Kinh Tử Sâm đứng dựa vào lan can: “Nếu tới vào ban ngày, còn có thể ngắm dòng sông và bến cảng Manhattan cách 130 km. 

Lê Mạn Nhu chuyển mắt, ánh mắt nhìn anh chăm chú, tra hỏi anh: “Có phải anh từng tới cùng cô ta không?” 

“Ai cơ?” Kinh Tử Sâm không kịp phản ứng. 

eyJpdiI6IjBxNmg4c1ZObVpCYUg3ZkpRTGFqa0E9PSIsInZhbHVlIjoiWHF2alU3ZU9yUHhNNnV2UG9FbUU0dUtZVDYzN0d3OGtlekJ6aWFETjNsaXFSbmZVOURHN3ZYcTNPeEpGNnFkdkVnUEtDVkVnVlN4aDhjYnFXN3dhcXI1SDZEZ2ZHanRuaDF1WlZDWHJ1MDU2WGRTeUZTZG1ia09Jb00zaUFrMDlGNGx6bjVCaExoVk9obFU1S2ZYUTc4Y2tVYWFqUFR4SHZwQ1FDc2dDaU80YU9cL3FkZmxJQ2lubU5BTWQreHo4ZEJcL1NIcFcyV0FVM2VZbzZnNVhFaUpMd2lwSzk2UEVxdFA2c1FKTUxjVUk1RUYrTk5aYVNBeHRXUHlrRTNORWVYK1FDMUxqSG9YaVdRMUVHRHpFSGpSQXVxVHVUN01nNVRzUkF4SVVKSW83TEhzdTQxaWRrQUtsM2JSMXE2OGFraWtKbjA0eEFQNDE0K3VKaTJLeUNjdWk2TzlENm14ZTAxam9RV3J3SEl4bDE2OXdwVmhYNmhPT0hCc1lCM3ZBQUMiLCJtYWMiOiJmMmFjZmI0MzI1MjI5YTI2MTQxNDY0M2IyNWQ5ZWEzNjExOTdmYmEwNjgzZmZmNmM0OGQ1OGVkZTRkNGZjMDU1In0=
eyJpdiI6InRTQ2FvRHFua3JvQkZRWUtkQ3FWRWc9PSIsInZhbHVlIjoiT1VmMVZiK3JicWN4bG5GSU9JaUpjZWtGa1wvT3FpU1FcL09sQk1rQ1JxRmx6dEp4NUJSb2JVSE9xSVhDN21aaTlTZ2hGUWpuWFpcL1hYNlRIS2NJQ2JGWVYxd3J6ejBtaW9NZmI1Zkg5bDJpTjVZVGRhQUZyR2xqdmNoZm1FZkVDV1BocGQ3b29VRDZ1NVZQUWRHUXlmRVVCOUNGRU1CSVl4aUkrYVQwUW5NeFRIWUc0V1g3UlJtOWhyTXluZjlqd3FhS2xOd3M2R3RjRHJMeUpJOGx0bFZQbXZ3blVIaFp0SDZnTnlTR3hoYm55bVRBOVh0S2s2T2pZMlB4bWc2cVRCZ2ZrNjhtREJEWmpIVXlxYVlqU1B4UnEyQXRCXC9MYWFUM2pWMHJWY3NUWnJwazlyd1FhSEI4Qzdlbkw0Zkc0b1wvVk00WFhJN0FzeDJTTzhWXC83SnRaSHlGVDJsb3R2VFprV0M1U01KYlJDQmVCWVBTMmRMTU5qRVh5T1dXODNyR1ZDRFR3N3V2bkFKUFRTTmdLcG8yVzV4Q0pqckhoY3ZGbDRmNmMxQVdkUjhER0dtczFwRG1Jd2RDam9QTXRyanY5V2dRYVwveFYyaUZFaVUrSThXXC9cL1wvR1RXOG5zT3lONjVKaWpyaGlpNXJCWHZNYUdUakFISDNqeDFTcEYwYXVtSjZ4bEVrZDJSNnhtMjRzZ0YzQnBaMnZjSWFuRFB4d3JGSzRvRVdTeVdJZXByMWs0VDJYY1wvdU4xQ3ZnUFZPS25zTGZZYkVCZVFBVEwyazMrV25WejgrdHE4TFFjV1phMjFRYTZ4YXRJb3lcL3JIZm5BbjdIR051M0VUcjBwZXhKSzA4NG8yRmF2ZDBPZ1p6QVFhTzlDNWs2QU9NUDhsSzFzOVE1OHZVT3RWcXZ0SzA9IiwibWFjIjoiZWVjMzY3NjliZjE5MDIyZTg2YTMxZWU1ZTI4MDczMmU5ZTU1ZmNlNWU3ZTg5MjU2YmIyNmJmNTkwZGM2YzkwOCJ9

Cô nhìn thấy sự chân thành và nghiêm túc trong đôi mắt anh.

Ads
';
Advertisement
x