“Cho nên cháu đó, có thể yên tâm ở lại bên cạnh Kinh Tử Sâm rồi. Kinh Tế Ngọc nói với cô ta: “Cháu là con dâu duy nhất trong lòng dì công nhận, điều này vĩnh viễn không thay đổi. 

Nghe thấy lời này, Ngọc Tịnh Thi như được ăn mười viên thuốc an thần vậy. 

“Cảm ơn dì ạ.” Trong lòng cô ta vô cùng cảm động, những việc đã làm mấy năm qua coi như xứng đáng rồi. 

Ở New York phồn hoa, trang viên lâu đài kề sông tự núi sừng sững lặng lẽ bên dòng sông dài xuyên qua thời gian, vừa có sự nặng nề của cổ điện, lại vừa toát lên sự ấm áp đầy tính người. 

Phong cảnh nơi đây đẹp đẽ, là nơi sát với cổ tích nhất trong truyền thuyết. 

Những người hầu trẻ tuổi trang trí sân xong, một cảnh tượng náo nhiệt vui mừng xuất hiện. 

Chuyên cơ của tổng giám đốc Kinh nhanh chóng đáp xuống sân bay phía sau trang viên, nghi thức đón khách tiêu chuẩn cao đã chuẩn bị xong. 

Ông Eder dẫn công chúa nhỏ là cô Alice cùng chờ đợi. 

Nhìn cửa máy bay mở ra, tổng giám đốc Kinh lịch lãm khoác tay vợ mình xuất hiện trong tầm mắt mọi người. 

Lê Mạn Nhu cảm thấy choáng váng trước vẻ đẹp trang nghiêm vừa độc đáo vừa cổ xưa của lâu đài, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, trên mặt mọi người đều nở nụ cười, sự nhiệt tình này cũng khiến cô cảm thấy ấm áp. 

Kinh Tử Sâm dẫn cô xuống máy bay, chiếc váy liền màu xanh dương đơn giản bị làn gió ấm đầu hạ thổi tung góc váy, cô gái trong vòng tay tổng giám đốc Kinh khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. 

Cô vừa trẻ vừa xinh đẹp, ngũ quan vô cùng tinh xảo, đôi mắt trong veo như nho đen, có thần như mặc ngọc vậy. 

“Chào tổng giám đốc Kinh, chào mợ Kinh. 

“Chào mừng hai người. 

Lê Mạn Nhu nở nụ cười, bắt tay với mọi người cùng Kinh Tử Sâm. 

Nụ cười của Kinh Tử Sâm ấm áp chân thành: “Ông Eder, chúng ta lại gặp mặt rồi” 

“Đúng vậy, may mắn quá, mợ Kinh thật xinh đẹp. 

“Cảm ơn, Lê Mạn Nhu đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nụ cười toát lên vẻ tự tin ung dung. 

Alice mười tám tuổi bị thu hút sâu sắc bởi khí chất của cô, vội vàng chào hỏi: “Chào chú Kinh Tử Sâm, chào chị ạ!” 

“Chào em. Lê Mạn Nhu không kìm được vươn tay xoa đầu cô ấy: “Em thật đáng yêu. 

“Vào lâu đài trước đã, bữa tiệc đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ đón hai người thôi! Để chúng tôi chiêu đãi hai người!” 

“Ông khách sáo quá rồi” 

Đoàn người vừa nói chuyện vừa đi về phía lâu đài. 

Kinh Tử Sâm luôn khoác vai Lê Mạn Nhu, chăm sóc cô, bảo vệ cô. 

Tư thế anh thẳng tắp, toát lên sự kiêu ngạo và cao quý hoàn toàn tự nhiên, nụ cười ấm áp, cùng thưởng thức phong cảnh với cô, còn vừa giới thiệu, làm hướng dẫn viên cho một mình cô. 

Lâu đài gần biển, ưu thế này luôn khiến nó thêm phần lãng mạn. 

Bề ngoài đơn giản u ám, chắc chắn kiên cố, như bỏ qua sự xói mòn của thời gian, nhưng những di tích thời trung cổ bên trong vẫn khá rõ ràng, mỗi một góc đều rất độc đáo. 

Lê Mạn Nhu rất thích vẻ đẹp vừa cổ xưa vừa trang trọng này, đó là sự lắng đọng trong tâm hồn. 

“Ba ơi, con cảm thấy mợ Kinh để mặt mộc xinh đẹp hơn cô Ngọc trang điểm kỹ càng nhiều!” Alice ngây thơ chân thật, cô ấy đi bên cạnh Eder, thỉnh thoảng lại liếc Lê Mạn Nhu: “Càng nhìn càng thấy xinh!” 

“Ha ha, chúng ta phải tin mắt nhìn của tổng giám đốc Kinh. 

Lê Mạn Nhu chỉ lắng nghe, nụ cười cô ngọt ngào xinh đẹp, trong mắt như có sao trời, luôn khiến người khác không kìm được nhìn thêm. 

Alice thấy chú Kinh Tử Sâm luôn khoác vai Lê Mạn Nhu bảo vệ cô, như một kị sĩ, tình yêu này khiến cô ấy rất hâm mộ. 

“Ba ơi, trên đời này còn có đàn ông xuất sắc như chú Kinh Tử Sâm nữa không ạ? Con cũng muốn gả!” 

Câu nói này của cô Alice chọc cười tất cả mọi người tại đây. 

Trong lâu đài, một bữa tiệc sắp diễn ra. 

Kinh Tử Sâm dẫn Lê Mạn Nhu đi thay đồ dự tiệc trước, anh luôn ở bên cô, mang lại đủ cảm giác an toàn cho cô trong môi trường xa lạ này. 

Vịnh Phỉ Thúy, thành phố Ninh Hải. 

Sau khi ăn xong bữa tối, thím Chu và quản gia Thẩm chơi vài ván cờ với đám trẻ, sau đó đưa chúng lên tầng. 

eyJpdiI6Ik9rTDFaZjJmYUhMa1JTTkxDcEwramc9PSIsInZhbHVlIjoiTXZ0azVxSENXbldXWG5tSWdVOXNtYks2QXVxRjlpaTMxVWtLMnJsTkFnVzluVDlsNjlPcG1CN2FraGFLN1lHWkVKK25rakRBYUM2VnRoQlRYZEFWeVA4Sks1bjFmT3QwckhSaWtGUnljN05XdHFFWXQ5NlNydlR4RzNjNlVWVmVCbWZBYkp1YWVLTkQ2YzdXbzhwcXowYXNWRnlBdzNDXC9mVVlyeG9SUFBLVlhvaVBYaG00N1pLN0ZscE5vWG5FbHp3d3c5MTAwekZ6Vkx4NURjbVdsRnR1NTRSWHp5dml3V1E0SkNVVW54NXM9IiwibWFjIjoiNjQ5ZWU0MWUzZDIzZDNkODRjMWFjZWJiZTk4ODFjMTk3ZTlkMWEzZDEyMjMyMTVjMTMyZTQ1YWRhNjRkMDljOSJ9
eyJpdiI6IklsMm5JdkNHMHN1YkZ2b2hHU043N2c9PSIsInZhbHVlIjoiZjlxeHNHeUJQSjlyUDRaSGoxcjR2MktRdVwvWVg1dFJyaUVjbnVQb3E4MmxvcjZNTzFRanJNS2JDXC80VllBRlFxeWgyblZtcTFcL3JiUng4SFwvSzRoa3k0K0dXXC9ORE5lRXlnUWhzS1BmN0FaVEY1QXNcL2xnaXhvYVh6TDFaMHpYcEROZzBvMFh2VGNPOU43RUhhQ2diTlJMcnNhbVZLNlZBUmlDUFhaR1UxdjBrPSIsIm1hYyI6Ijg3OTM5ZDliOGE2MTBlNzQwZjdjNjM5ZDY2YWZlMDhlMjIzNGIwYjI5NzljYjQ5OTNjNjhjMTY4ZDViMTU4MjIifQ==

Minh Triết cầm điện thoại gọi video, chẳng mấy chốc đã kết nói: “Ba ơi, hai người nhớ chụp thật nhiều thật nhiều ảnh nhé, đến lúc đó làm thành album là kỷ niệm cả đời luôn!”

Ads
';
Advertisement
x