“Vâng!” Thế là Ngọc Tịnh Thi quay người đi ra xe lấy thiết bị chụp ảnh chuyên nghiệp. 

Lạc Vân dẫn Kinh Tố Ngọc lên lầu chọn quần áo. 

Mấy năm nay, Kinh Tố Ngọc hầu như đều mặc quần áo dài tay, che kín người, vậy nên không đi mua quần áo mấy, bà ta không ra ngoài, cũng không soi gương. “Bà chủ, quần áo của mợ chủ rất đẹp.” Lạc Vân nói với bà ta. 

Kinh Tế Ngọc hờ hững nói: “Sau này mợ chủ là Tịnh Thi, cô phải đổi xưng hô đi. 

“. ” Lạc Vân cụp mắt, im lặng. 

Nhưng Kinh Tế Ngọc vẫn để mắt tới những bộ lễ phục mang từ vịnh Phỉ Thúy tới, rất nhiều kiểu dáng, đẹp đến mức khiến người ta mê mẩn. 

Bà ta nhờ Lạc Vân tư vấn, hai người bàn bạc chọn ra vài chiếc. 

Ngọc Tịnh Thi chỉ cảm khái sự giàu có của Kinh Tử Sâm vì mua cho bà ta nhiều lễ phục thế này, dù mỗi lần tham gia tiệc tối đều mặc bộ khác thì dù mặc mười năm cũng không hết số đồ này. 

Trang điểm và tạo hình cũng do Ngọc Tịnh Thi tự tay làm, không hổ là nữ cường toàn năng. 

Kinh Tố Ngọc mặc bộ đồ sườn xám ngắn tay, dáng người khá đầy đặn, mái tóc xoăn uốn quanh tai, dùng trâm phỉ thúy làm điểm nhấn. 

Khóe mắt bà ta có vết chân chim nhỏ, khi cười càng toát lên vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, toàn thân toát lên khí chất hoài niệm. 

Hồi trẻ chắc cũng là một người đẹp hiếm gặp. 

Khả năng chụp ảnh của Ngọc Tịnh Thi rất tốt, cô ta cũng rất kiên nhẫn... 

“Dì hơi hất cằm lên đi, đúng, góc này rất đẹp. 

“Dì, chân dì phải để thế này” Cô ta làm mẫu: “Như vậy chụp sẽ tự nhiên hơn.” 

Hai tiếng đồng hồ, thay bốn bộ quần áo, chụp gần trăm bức ảnh. 

Kinh Tố Ngọc cảm thấy Ngọc Tịnh Thi đã giúp bà ta tìm lại tự tin, ban đầu còn ngại ngùng, về sau bà ta đã rất tự nhiên đối mặt với ống kính, nụ cười trên khuôn mặt cũng ngày càng tự tin hơn. 

Ảnh chụp cũng đẹp hơn lúc đầu. 

Lạc Vân ở bên cạnh thấy thế, hốc mắt dần ươn ướt. 

Kể từ khi bị thương, bà chủ thậm chí còn không soi gương, nhưng bây giờ bà ta đã có thể tự tin nhìn vào máy ảnh. 

Ngọc Tịnh Thi nói sẽ chỉnh sửa lại ảnh sau đó in thành album đưa cho Kinh Tố Ngọc, vừa đúng ý bà ta. 

“Tịnh Thi, tối nay cháu ngủ cùng dì nhé.” Kinh Tế Ngọc kéo tay cô ta, ánh mắt hiền từ: “Lâu lắm rồi chúng ta chưa ngủ cùng nhau nhỉ” 

“Vâng ạ.” Đây là niềm vinh hạnh của Ngọc Tịnh Thi, sao cô ta có thể từ chối? 

Tắm xong, cô ta mặc đồ ngủ của Lê Mạn Nhu, nằm lên giường Kinh Tế Ngọc. 

Đèn đã tắt, ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ hắt vào phòng, gió đêm mang theo hương hoa luồn vào mũi khiến trái tim buồn bã của Ngọc Tịnh Thi không còn đau nữa. 

Dì Kinh sẽ đứng về phía cô ta chứ? 

“Tịnh Thi à?” Kinh Tế Ngọc nhớ lại chuyện cũ: “Dì rất cảm ơn những đóng góp của cháu cho tập đoàn bao năm qua, cũng như sự hy sinh cháu dành cho Kinh Tử Sâm, dì rất cảm động” 

“Dì đã nuôi cháu, cháu báo đáp tập đoàn là điều nên làm.” Ngọc Tịnh Thi cũng không kể công, cô ta trước nay luôn rất vô tư: “Còn việc cháu hy sinh cho Kinh Tử Sâm là vì 

cháu thật sự rất thích anh ấy” 

“Vậy cháu đồng ý lấy nó không?” 

“Cháu đồng ý” Đứng trước tình yêu, Ngọc Tịnh Thi đã không còn tam quan nữa: “Cháu nằm mơ cũng muốn. Chỉ là... anh đã kết hôn, mỗi lần nghĩ đến sự thật này, tim cô ta vẫn đau như bị kim đâm. 

“Lê Mạn Nhu đã đồng ý rời xa nó” Kinh Tế Ngọc nói: “Nếu hôm nay Kinh Tử Sâm không nhất quyết muốn đưa nó đi New York thì nó đã lên máy bay tới Ottawa rồi” 

Ngọc Tịnh Thi hơi giật mình: “Cô ta đồng ý rời đi ạ?” 

eyJpdiI6IkhWcXUzV283YVNwc2tyZ2hwaHhvUFE9PSIsInZhbHVlIjoiTzh0T0ZIbUxPdVBvT3B3XC93eTd0Y01UOURFcndvakpkMllYZ1RVU1ZoSzl4ZnJKWm1IWE93U3ZaTTlwM3VvVkUyNlVQU0ozSnJ2a0swSmZERW5Iem96OGxpdDlkaytXUlN0cXA2OXkwR3VVNnFWK1JQcEExR0RiSGpOV21OYnBtY1M0VGJiSDMzT0pjRkZNVmx2cHY1cG5GYzZpdEVrZmgxS1BUMnJHN280VHpnVnpLRGQyVHV6UVNkMFZIaTdHOUp0M0J0a2NRcDNTVmFZaStacFhDUmNiWENvbStGNW5PdDhsb3k2c1dXcHM2R1wvSzlLejBmVStcL3U5OWIwenh2YWdcL0ZUVDFPUWhoRVh4UjV3S3RcLzhoVk9DWHBiaTV2MTNyZGhCQjVuOE9hRnkwT1dzV09EdzAwcGJNK1wvbXJVXC9pMHNRUkZvOVJaQ3dLZWJnQ1YzbWs5NkttdWFoWlhoMlRHS2F6QnhaUlJxbFg3VHpFbjZKeWY2UTVUeHNNYXk0dEtmSTh3bjhEYnFBd2VxS1U4QTZNK1B0U2ZCNDJPNWw3czIrMFI0YTgxXC9zNmdraUtJaDN4ZU9KemdpQTlhXC9uZWVta05Jak9yNDZhckZtTXlRbit3bmExSkF1MFkzdzBjS21NVndcL1o4OWpXT0N3Y2phT0w2VytWODVjMkRQYVU3V1M0UmNKSjBjS1pCenBDYVwvNU5uNFFhejRRMXV0bGxMTitpN0JncDRxUjRvVGgyYUc4XC9HVG9kRkpVYWQ3T25SSlFYaGlQMXdsV3hDdUROZ2xLSVJ2a1BROGJHQVFRak02bW9yNk5PN0w3ZjdoXC9cL3Jsa3Zyais3dWsxdnFlbGQ2IiwibWFjIjoiZDdlNDM5NGVhOWQ0YzEyY2M5ZGM1MmM5YjI3ZDRkMzFhYmIzYjE0MDkyNWQ1Y2I2MjE4M2Y2NGIxNTEwNTg4ZCJ9
eyJpdiI6ImFQWlc1UlwvXC9ZTHhzaVBqNks3VlBKZz09IiwidmFsdWUiOiIyWVl2SFJzalZoSjNFenlYWGdMcGNrVkhtNFBZSU9EM1RFanNpYzR1cXpVSFpGR2N5aXdhdCtNOE5ESFZUalpYcnd6SVhTUTdUVXhEM21VekV4Zng1eUoyRFA2TTBla2VrNWpFRE9pV1JCZGFiQXFhODY1cHlLZEQwdDhrbDVaRVFlSWR3Z2V2SFE2VlR3OXJIc1k2WDNYblk0VjhGUGd1aExlQTNad1lBWXgrenVXRFhYT1wvUThub3RJdXh5VXBPIiwibWFjIjoiN2FkNWRiOGI2Njk0YWY0OGI4YzdiYzIxZGRiNGUxMTQ5YTVjNmM5ZTdmOGNlNDIxNTdlNmFkYzg1OGM3MDI0NSJ9

Trong bóng tối, cô ta nhoẻn miệng cười, như đóa hoa nở vào mùa xuân, khóe mắt cũng thoang thoảng hương hoa.

Ads
';
Advertisement
x