Là Kinh Tế Ngọc gọi đến.
Ngọc Tịnh Thi nghe máy không chút do dự: “Chào dì.” Giọng nói của cô ta vẫn cung kính và dịu dàng như trước.
“Kinh Tử Sâm đưa Lê Mạn Nhu đến New York rồi, cháu biết chuyện này chưa?”
Cô ta giật thót: “Cháu không biết, chỉ biết anh ấy bàn giao việc cho Mạc Tử Văn thôi.” Lòng Ngọc Tịnh Thi đau nhói, họ đến New York rồi ư? Định đến lâu đài à? Sau đó cô ta nghe thấy tiếng thở dài bên kia điện thoại: “Tịnh Thi à, tối nay cháu về vịnh Minh Hà ở đi. Tới đây ăn tối, dì có rất nhiều điều muốn nói với cháu.
“” Lòng Ngọc Tịnh Thi kinh hãi, không biết dì Kinh định nói gì, khuyên cô ta rút lui ư?
Nhưng cô ta chỉ có thể đồng ý: “Vâng”
“Dì không phiền cháu làm việc nữa, cháu làm đi! Kinh Tế Ngọc cúp máy.
Trong văn phòng phó tổng giám đốc đơn giản nhưng lộng lẫy, Ngọc Tịnh Thi cầm điện thoại ngồi xuống ghế, rơi vào trầm tư, cô ta không chắc chắn bây giờ dì Kinh đứng về phe nào.
Muốn nói gì với cô ta?
Nói xin lỗi?
Bảo cô ta rời xa Kinh Tử Sâm?
Không... Ngọc Tịnh Thi này không làm được, cô ta không thể rời xa Kinh Tử Sâm, trừ khi cô ta chết!
“Phó tổng giám đốc Ngọc. Mạc Tử Văn gõ cửa, cầm tài liệu đi vào: “Cô sao thế? Sắc mặt không được tốt lắm.
“Không sao. Cô ta hoàn hồi, lập tức bình thường trở lại, nhận lấy tài liệu từ tay anh ta.
Mạc Tử Văn báo cáo: “Có một công ty bất động sản ở Canada chủ động muốn hợp tác với chúng ta, sau khi đánh giá ở nhiều phương diện, tôi cảm thấy dự án này rất có triển vọng phát triển, đây là báo cáo đánh giá tôi soạn, mời cô xem.
Ngọc Tịnh Thi không xem ngay mà ngước mắt lên hỏi anh ta: “Tổng giám đốc Kinh có nói giao mọi chuyện lớn nhỏ của công ty cho tôi trong thời gian anh ấy vắng mặt không?”
“Việc lớn anh ấy vẫn tự giải quyết, gọi cho anh ấy hoặc gửi mail. Mạc Tử Văn trả lời đúng sự thật: “Chuyện nhỏ thế này thì sẽ tìm cô, không cần làm phiền anh ấy”
Lam phiền?
Đưa một ả quê mùa đi du lịch, nhân tiện giải quyết công việc bị coi là làm phiền ư?
Ngọc Tịnh Thi cảm thấy Lê Mạn Nhu có độc, sớm muộn gì cũng hủy hoại Kinh Tử Sâm!
Cô ta liếc qua bản đánh giá dự án rồi trả lại cho Mạc Tử Văn: “Chuyện nhỏ này anh tự quyết định đi”
Mạc Tử Văn nhận ra cô ta không được vui: “Cũng được.
Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, tâm trạng Ngọc Tịnh Thi cực kỳ tồi tệ.
Từ khi rời khỏi vịnh Minh Hà, cô ta thấy còn khó chịu hơn cả việc ăn phải ruồi.
Màn đêm buông xuống.
Trăng sáng vằng vặc treo trên ngọn cây, bầu trời đầy sao, đây là một đêm yên tĩnh và tuyệt đẹp.
Ở vịnh Minh Hà, cây trong sân được bao phủ bởi một tấm màn đen, mấy bông hoa nở rộ đầy màu sắc, toát lên vẻ quyến rũ.
Trong phòng bếp đèn đuốc sáng trưng, Kinh Tố Ngọc không chỉ đích thân lựa chọn công thức nấu ăn mà còn đích thân giám sát.
“Tịnh Thi không ăn tỏi, không được cho vào đâu nhé!”
Không đeo mặt nạ, không đeo găng tay, bà ta như cởi bỏ được xiềng xích, cuối cùng cũng có thể mặc quần áo mình thích, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Giúp việc mang đồ ăn đã nấu xong lên, rõ ràng rất phong phú nhưng lại không thể khơi dậy cảm giác muốn ăn của Kinh Tế Ngọc, tại sao lại thế nhỉ? bà ta chỉ suy nghĩ một lúc chứ không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều.
“Bà chủ, cô Ngọc về rồi” Lạc Vân tới báo cáo.
Một lúc sau, Ngọc Tịnh Thi mặc váy đỏ đi giày cao gót bước vào bếp: “Dì.”
“Mau rửa tay rồi lại đây ngồi đi? Kinh Tế Ngọc cười nhìn cô ta: “Ăn tối được rồi, toàn là những món cháu thích thôi đấy”
“Vâng” Ngọc Tịnh Thi rất quen thuộc với nơi này, cô ta rửa tay xong thì ngồi xuống đối diện Kinh Tế Ngọc.
Nhìn một bàn đồ ăn ngon, bụng cô ta sôi lên: “Phong phú quá! Cháu đói quá đi!”
“Mau ăn đi!” Kinh Tố Ngọc cũng cầm đũa lên.
Từ khi vào cửa Ngọc Tịnh Thi đã quan sát vẻ mặt dì Kinh, thông tin cô ta nhận được cho đến giờ phút này là mọi chuyện vẫn ổn.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng bà ta sẽ nói sau khi ăn xong.
Bữa tối diễn ra vui vẻ và thoải mái, hai người chỉ nói chuyện công việc.
“Được” Kinh Tố Ngọc vui vẻ đồng ý ngay.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất