“Lê Mạn Nhu! Cô không được đi! Cản cô ta lại cho tôi!” Kinh Tố Ngọc đứng dậy, cố gắng chịu đựng sự đau đớn, mắng thật to. Cùng lúc đó, bà ta nhào về phía Lê Mạn Nhu: “Nhất định là cô muốn hại chết tôi! Ngay từ đầu cô đã rắp tâm ăn gỏi rồi!” Đến nỗi muốn giết bà ta! 

“Mẹ!” Kinh Tử Sâm ngăn cản người mẹ đang kích động của mình lại: “Mẹ bình tĩnh lại đi!” 

Sao Lê Mạn Nhu có thể đi vào thời điểm này được? 

Cô dũng cảm đi tới: “Để tôi xem cho bà!” 

“Cút! Đừng lại gần tôi! Đồ đàn bà rắn rết!” Kinh Tế Ngọc trông chẳng khác gì con thú bị nhốt trong lồng. Cặp mắt bà ta long sòng sọc, bà ta ngỡ như hàng vạn con kiến đang bò 

trên người mình vậy. 

Lê Mạn Nhu vẫn tuân theo nguyên tắc đạo đức trong y khoa, nắm lấy cánh tay Kinh Tế Ngọc để quan sát kỹ hơn. Nào ngờ, cô lại bị bà ta hốt hoảng đẩy ra. 

“Cô đừng hòng hại tôi nữa! Tránh xa tôi ra! Cút!” 

Kinh Tế Ngọc đẩy mạnh đến nỗi làm cô ngã lên ghế sô pha. Kinh Tử Sâm buông mẹ mình ra, vô thức chạy tới đỡ cô: “Mạn Nhu, em không sao chứ?” 

Lê Mạn Nhu không có thời gian để quan tâm đến bản thân nữa, cô lồm cồm đứng lên. 

Ngay lúc đó, Ngọc Tịnh Thi xông tới, la hét inh ỏi: “Dì! Dì sao rồi? Mặt dì... Mặt dì... Sao lại thành ra thế này?” Tiếng hét đầy kinh hoàng của cô ta càng làm Kinh Tế Ngọc hoảng loạn hơn nữa. 

“Lê Mạn Nhu!” Ngọc Tịnh Thi vừa đỡ Kinh Tế Ngọc vừa quay sang lớn tiếng chất vấn cô: “Cô làm cái trò gì vậy? Tại sao mặt dì lại ra nông nỗi này? Rốt cuộc cô đã làm gì bà ấy? Tại sao cô lại làm vậy?! Cho dù dì không thích cô thì cô cũng không thể ra tay độc ác với bà ấy thế được!” 

Ngọc Tịnh Thi vô cùng phẫn nộ, tiếp tục chất vấn: “Cô động tay động chân vào thuốc đúng không? Cô nói đi! Rốt cuộc có phải không? Nếu không thì tại sao lại vậy?!” 

Giờ đây, tiếng hét ầm ĩ của cô ta là âm thanh duy nhất còn lại trong phòng khách. 

Đầu Lê Mạn Nhu kêu ong ong, cô không biết, cô không biết gì cả! 

Từ đầu đến cuối, Lê Mạn Nhu luôn nhìn mặt Kinh Tế Ngọc đăm đăm. Cho dù cô bình tĩnh đến đâu thì cũng khó mà chấp nhận nổi hình ảnh trước mắt. Trong tình cảnh hỗn loạn này, tất cả mọi người đều nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô. 

Mãi đến khi Ngọc Tịnh Thi xông tới, nắm cổ tay Lê Mạn Nhu thì cô mới hoàn hồn. 

“Buông tôi ra!” Lê Mạn Nhu đẩy cô ta ra thật mạnh, làm Ngọc Tịnh Thi ngã lên bàn trà nhỏ: “Ở đâu cũng có mặt cô là sao hả!” 

“Đừng hòng chạy!” Ngọc Tịnh Thi nằm nhoài trên ghế sô pha, rướn cổ trừng theo bóng lưng lên lầu của cô. 

Kinh Tử Sâm nhíu mày nhìn mẹ mình, không đỡ Ngọc Tịnh Thi mà chạy lên lầu, đuổi theo. 

Lạc Vân sốt ruột quá, bật khóc: “Đưa bà ấy đến bệnh viện đi! Bà chủ, chúng ta đi bệnh viện đi!” 

“Không, tôi không đi bệnh viện!” Kinh Tố Ngọc quyết không để ai thấy bộ dạng xấu xí của mình. Bà ta sẽ không rời khỏi vịnh Minh Hà đâu! 

Nỗi hận thù bao trùm lên bà ta, mãnh liệt đến mức thôi thúc bà ta xé xác Lê Mạn Nhu làm trăm mảnh! 

Ngọc Tịnh Thi thầm đắc chí, để xem Lê Mạn Nhu định giải quyết chuyện này thế nào! 

“Dì, dì không sao chứ?” Ngọc Tịnh Thi bước nhanh đến bên cạnh Kinh Tế Ngọc, vô cùng xót xa cho tình cảnh của bà ta. Cô ta cúi xuống trước mặt Kinh Tố Ngọc, đưa một cốc nước ấm cho bà ta: “Dì uống nước trước nhé? Có lẽ uống nước sẽ đỡ hơn một chút đấy ạ. 

Kinh Tố Ngọc nhận cốc nước rồi uống một ngụm cho có. Bà ta đã nản lòng thoái chí thật rồi, bao nhiêu hy vọng đều đã tan biến. Cảm giác bị đẩy về địa ngục khôn cùng tra tấn bà ta sống không bằng chết. 

“Không ngờ Lê Mạn Nhu lại ác độc như vậy” Sợ tình hình chưa đủ hỗn loạn, Ngọc Tịnh Thi còn thêm dầu vào lửa: “Không thể tin được cô ta dám giở thủ đoạn này, Kinh Tử 

Sâm đúng là dẫn sói vào nhà mà!” 

Cơn ngứa khủng khiếp làm Kinh Tế Ngọc hóa điên. Lạc Vân cầm khăn lông ướt đến, lau người cho bà ta. 

Phòng nghiên cứu thuốc ở tầng trên đã được bật hết đèn, cả căn phòng sáng trưng. 

eyJpdiI6IjNEODBMM0ttZzV1bEJzb3VwV2Exb0E9PSIsInZhbHVlIjoiK3ROaEw1UTl0eWRMUmNjdU9cL00zZlwvWWlPeW00QTkyOEdyYlFjYTdCTVZUWkYra3lRV0E5YkNYSjJTdmYwSEl0Y0FqcUxycis4NmwxMXBKcmxQV0x3OFRubkpQYXFzNlI4ZmVZRTBpZkZSTDFoU0ZXaE9Qc3BDSEVyUndESWRnSWFLMzhJZkc3STlcLzQxK0E4WkRscG5aOGRXTW12eG53NWliOFljY3VWS2U5U1p5eWZ6QjF3WGZUM0k5UUxldXc5QTlPT3dwN29CS2RXUjBxSGdSYnNCN2hSQUYzRTI0YkRMYW9xNkRKWmZseENGSGp0XC83WkR6UkRjRDQ4WmVTUlwvNEpneXlXemVhOHp3ODdcL1Y3VllBVXlCU0toV3M0d3lhNnQzVG4yejlKUm1VeVphUkJ6UmNZT21PTzY0WjZ0MW11MkhBaUZ6MDQwZ1wvb2N1Rmplc0pWK2RcL0FYOHB1V1BVT05COFhNNEZXcFU1VWpPc0k1QUhxcVo0WHpzOXA5RkN3ckllSUZIaUJKZU40UzZxOUlzempLOGJ0UjRoWXFqQUU3RWhXZU5XaWM1ZlBLYWFnbkNlRjVCeGczSmlxeFM5MEdlNVZ0c21XNVZFTFFXaXQxSEdyRDExM1BuQ01mNFUyRWdcLzJrU0ZFMlVvOG5xaU9WK0ZDeUdDNGtVamdSem0iLCJtYWMiOiI0MWE1OTZlNzkyMjVkNGExNmRkZjUyMTEzZDU2NjUyYTljYTlhOGU1NTZiOGI3Y2VmOTZiZWZhZGNiNWE2ZjM0In0=
eyJpdiI6Ijc0M2ZmaTZWbG92NDF6Zk02SmYzV0E9PSIsInZhbHVlIjoiUHhzYldoT3BKTDVxeE40Y3M1a0lueTBYTXhuS2hpbGpUR2Q2QUtxT1wvdURZXC8yOW1BM1hhYm9JR0lTcmNPbnR5eVJRNWpiZWNCS1g4K25MM3ljTVhhcVVuTGgraThrRHpjYmxWZ09aNGwwUkxBc3ZFT2tjRXVPOTV0bTdWZ0NWd08ycjJGTUJMbDF6TGdpT3d0ZFZMdGFBZDJnWUZpVnk3aWYwZVpQamVrTGhLMzdpVHRWR2EwN21JXC9maWdvOWM2ZXE5bDBVMkNvWnBnYjlBOEVaNyt6U2J6SG16QytpMHZzSnhCT3BodzBXU1d4aEhWT0puOHkwQkpmQTBQSUl6Zk9WVldzOWpzM3Bmd01zK2N4UTdMQXc9PSIsIm1hYyI6IjVlN2JhYTI5ZWU3NjU3YWJhOGE4NTBjYzNmY2Q0ODVmMjdlMWQxNDFiNjZlMWY4MWU1YjEyODEyZDI3MTUyOTMifQ==

Lê Mạn Nhu không rỗi hơi đâu mà để tâm đến cảm xúc của anh: “Em không biết. Giọng cô hơi lạnh lùng: “Giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, phải ngăn cơn sóng dữ đã. Kinh Tử Sâm nhìn góc nghiêng của cô, một tia phức tạp thoáng qua trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

Ads
';
Advertisement
x