Trong phòng thí nghiệm có một sự im lặng kéo dài.
Anh không giúp được gì, nhưng vẫn kiên quyết ở bên cạnh cô.
Ở tầng dưới, Kinh Tố Ngọc đang cực kỳ ngứa ngáy cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Bà ta ngồi trên sofa, giơ gương lên, nhìn vết sưng đỏ trên mặt dần giảm bớt. “Bà chủ, bà có cảm thấy đỡ hơn không?” Lạc Vân đặt khăn ướt xuống, cúi người xuống bên cạnh bà ta rồi hỏi.
Quản gia và giúp việc đều vây quanh, ai nấy đều căng thẳng, không dám thở mạnh.
Ngọc Tịnh Thi cũng ở bên cạnh, nhìn da mặt bà ta thay đổi dần dần từng chút.
Kinh Tố Ngọc nhìn mình trong gương, vết sưng đỏ dần biến mất.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, một cảnh tượng thần kỳ đang dần diễn ra.
Như có phép lạ, làn da trên mặt bà ta bắt đầu lành lại như một kỳ tích.
Mọi người trợn tròn mắt ngạc nhiên, điều này quá không chân thực.
Khuôn mặt Kinh Tố Ngọc chỉ mất hai phút đã lành lặn, dần dần khôi phục lại dáng vẻ như ban đầu.
Ngọc Tịnh Thi thảng thốt không dám tin, dì Kinh gần sáu mươi tuổi mà nhìn cùng lắm chỉ như hơn bốn mươi, vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ của cô ta.
Kinh Tế Ngọc nhìn mình trong gương, bà ta không thể tin được sờ lên mặt mình, không dám tin đây là thật!
Bà ta từ từ đưa mắt nhìn sang từng người.
“Bà chủ!!” Giọng Lạc Vân run run: “Tay bà đâu? Đưa tôi xem nào!” Cô ta lại vén tay áo Kinh Tế Ngọc lên, làn da trên tay cũng khôi phục một cách thần kỳ!
“Bà chủ, kỳ tích xảy ra rồi. Lạc Vân vui mừng nói.
Những người giúp việc đều nói: “Tốt quá rồi!! Thành công rồi!!”
“Để tôi đi nói với cậu Kinh và mợ chủ!” Lạc Vân quay người vui vẻ chạy lên lầu.
Trong phòng khách vang lên tiếng reo hò của những người giúp việc! Sau đó là tiếng vỗ tay như sấm!
Ngọc Tịnh Thi như bị rút toàn bộ sức lực, cô ta ngồi xuống ghế sofa, đầu óc trống rỗng.
Lạc Vân báo tin vui cho Lê Mạn Nhu và Kinh Tử Sâm.
Kinh Tử Sâm kéo Lê Mạn Nhu chạy xuống lầu!
Kéo cô đến trước bàn uống nước, nhìn thấy Kinh Tố Ngọc đã hoàn toàn bình phục, khuôn mặt trẻ trung tươi tắn, trạng thái thay đổi hoàn toàn.
Kinh Tử Sâm mừng rỡ: “Tốt quá rồi. Ý cười trong mắt anh thật sự rất ấm áp.
Lê Mạn Nhu ngơ ngác, ngỡ ngàng nhìn bà ta, sao có thể thế này?
“Mợ chủ, mợ giỏi thật đấy!” Lạc Vân không tiếc lời khen ngợi: “Đây là thuốc tiên gì vậy? Hiệu quả thật sự rất tốt! Vừa nãy thật sự làm mọi người hú hồn một phen, mợ nên nói trước cho mọi người một tiếng chứ để hiểu lầm lớn quá”
“Mợ chú đúng là Hoa Đà tái thế, còn trẻ mà đã giỏi thế này rồi"
“Cảm ơn mợ chủ nhiều lắm”
Những lời khen ngợi vang lên bên tai không ngớt. chỉ có Lê Mạn Nhu biết hiệu quả chữa lành thần kỳ này không phải công lao của cô.
Cô có thể khẳng định thuốc có vấn đề, mà đối phương cũng không hề có ý tốt.
“Bà chủ đã khỏi hoàn toàn chưa ạ?” Lạc Vân hỏi: “Có tái phát nữa không ạ?”
“Không đâu”
Câu trả lời của Lê Mạn Nhu như phán án tử hình cho Ngọc Tịnh Thi, cô ta biến vụng thành khéo, giúp Lê Mạn Nhu một việc lớn ư?
Sau chuyện ngày hôm nay, Lê Mạn Nhu cũng thành công lỡ chuyến bay.
Kinh Tố Ngọc đứng dậy đi lên lầu, bà ta cần bình tĩnh lại, Lạc Vân cũng đi theo.
Ngọc Tịnh Thi và Kinh Tử Sâm cùng đến công ty, Mạc Tử Văn gọi điện tới nhắc nhở họ có một cuộc họp quan trọng.
Nhưng hai người không đi chung một xe.
Sau khi lên lầu. Kinh Tố Ngọc quyết định đi tắm nước ấm, vừa rồi bà ta thật sự đã đổ mồ hôi.
Lạc Vân phục vụ sát bên, đổ đầy nước vào bồn tắm, rải những cánh hoa hồng rực rỡ vào đó rồi lấy quần áo sạch cho bà ta.
Kinh Tế Ngọc cởi quần áo, nằm trong bồn, nhìn mình trong gương chăm chú.
Da trên cổ, vai, cánh tay... tất cả đều đã khôi phục.
Dường như trở lại trước lúc xảy ra hỏa hoạn, những nếp nhăn gồ ghề đó giống như cơn ác mộng, cực kỳ không chân thực.
Trong phòng khách dưới lầu.
Lê Mạn Nhu đứng trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn khung cảnh bên ngoài
Đây là điều không thể xảy ra, thuốc cô nghiên cứu ra bôi lên người không thể xuất hiện tình huống ngứa ngáy vô cùng thế này được.
Tiếng bước chân xuống lầu cắt ngang dòng suy nghĩ của Lê Mạn Nhu, cô quay người lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Kinh Tế Ngọc.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất