Sau khi thăm mẹ và trò chuyện với mẹ mấy câu, Kinh Tử Sâm đi tìm vợ mình. 

Trong phòng khách tầng hai của biệt thự. 

Kinh Tử Sâm ngồi trên ghế sô pha, đưa cho cô gái đối diện một chiếc thẻ: “Em cầm đi” 

Cô ngẩn người. Thật là một cảnh tượng quen thuộc biết bao, cô mới vừa trải qua đây mà. 

“Anh làm gì thế?” 

Người đàn ông nở nụ cười đầy dịu dàng và ấm áp: “Ba nghìn tỷ đó, cầm đi 

“Em không cần đâu. Cô từ chối: “Em không thiếu tiền? 

“Không thiếu tiền cũng phải cầm. Anh nhìn cô bằng ánh mắt đong đầy tình: “Đây là tấm lòng của anh, huống gì chúng ta cũng đã ký thỏa thuận rồi mà? 

Nhưng tờ thỏa thuận đã bị mẹ anh xé rồi, không còn ràng buộc về mặt pháp luật nữa. 

Cô không đưa tay ra nhận, bởi vì ba nghìn tỷ quá nhiều với cô. 

Lê Mạn Nhu lắc đầu, thản nhiên nói: “Em không cần thật mà. Anh cũng biết rồi còn gì, em làm việc này có phải vì tiền đâu.” 

“Anh biết chứ. Nét mặt anh hết sức nghiêm túc, giọng điệu lại hết sức trìu mến: “Nhưng nếu em không nhận thì anh sẽ không yên tâm. Anh muốn dành điều tốt nhất cho em, nhiều niềm vui có thể mua bằng tiền mà 

Sau một hồi nghiêm túc nghĩ ngợi, cuối cùng Lê Mạn Nhu cũng chịu nhận: “Thôi được rồi, em nhận. Khi nào tập đoàn cần, anh gửi email cho Nhan Khả nhé, em có thể chuyển tiền lại cho anh. Ba nghìn tỷ tiêu lâu lắm” 

Kinh Tử Sâm nở nụ cười, một nụ cười tỏa sáng ngời ngời. Từng tia nắng chiếu từ cửa sổ vào càng làm tôn lên sức hấp dẫn chí mạng của anh. 

“Tập đoàn có cần thì cũng không đòi em đâu. Anh cười bảo: “Em ở ngay bên cạnh anh mà, còn gửi email gì nữa?” 

“Anh có uống thuốc dạ dày đúng giờ không đấy?” Cô hỏi. 

“Đừng lo, anh sẽ không lãng phí tâm huyết của vợ đâu, anh uống còn đúng giờ hơn dịch dinh dưỡng nữa. 

Lê Mạn Nhu cười điềm đạm. 

Vết thương trên lưng anh đã lành, mấy ngày nay, vợ luôn kiên trì bôi thuốc cho anh ba lần mỗi ngày. 

Còn năm tiếng nữa là đến giờ máy bay cất cánh. 

Kinh Tử Sâm bảo buổi chiều anh phải lên công ty một chuyến để họp, họp xong sẽ dẫn cô đi du lịch. 

Cô mỉm cười lắng nghe, không tiếp lời. 

Trưa nay Lê Mạn Nhu cũng đích thân xuống bếp, Kinh Tử Sâm thương cô nên chủ động phụ cô. 

Cô lại chuẩn bị một bàn thức ăn gia đình thịnh soạn, Kinh Tế Ngọc cũng ăn hai bát cơm. 

Sau bữa trưa, Kinh Tử Sâm chuẩn bị đi công ty, Lê Mạn Nhu cũng sắp xếp đồ đạc để lên đường đến sân bay sau khi anh đi. 

“Á, ngứa quá!” Kinh Tố Ngọc bỗng nhiên thấy ngứa ngáy khắp người: “Lạc Vân, qua đây xem cho tôi!” Bà ta thấy nóng rát trên da kinh khủng! 

Tất cả mọi người xung quanh hốt hoảng hơn hẳn, Kinh Tử Sâm đang định đi thì quay lại ghế sô pha: “Mẹ, mẹ sao vậy?” 

“Ngứa! Ngứa quá!” Bà ta khó chịu đến mức phải tháo mặt nạ ra: “Gương! Đưa gương cho tôi!” Giọng nói bà ta ngập tràn sự sợ hãi, để ý đến gương mặt của mình là bản năng của phụ nữ rồi. 

Mặt nạ được tháo xuống, để lộ khuôn mặt đỏ đến đáng sợ của bà ta, toàn bộ vùng da xung quanh mắt đều sưng tấy. Trái tim Lê Mạn Nhu thắt lại, sao có thể như vậy được? 

Lạc Vân không dám đưa gương cho bà ta. Cô ta quay lại, nắm lấy Lê Mạn Nhu rồi van nài: “Sao lại vậy? Mợ chủ! Sao lại như vậy ạ?” 

Bất cứ ai không có kiến thức về y học cũng hiểu tình trạng của Kinh Tố Ngọc rất nghiêm trọng! 

Người làm lại càng bó tay. 

Trong lúc hoảng loạn, Kinh Tế Ngọc rút găng tay ra rồi xắn tay áo lên, không đoái hoài đến việc giữ hình tượng nữa. Làn da bà ta vốn đã chưa hồi phục hoàn toàn, nay lại phát ban trên diện rộng, các nốt ban sưng đỏ trông vô cùng đáng sợ. 

eyJpdiI6InRDMEVZXC9yaTkzRm1yeUtUYnp5Q1wvQT09IiwidmFsdWUiOiIreFAxa21pbjdTdFQ1SkxVTzdoTisxeUVFWGt0QVk1c3lrdkR4SWpBUkdcL1NhSkx6c2JNdGpNTnNTbjBVYXdTQjVpaDVTK0VcL2Y2UzFQV3pzVzZPeThyZVZqVEpzK3NOSVwvU0V5RDAzT1Q5YzRMTHlvY1pka0NZcHdlMzE5TjhaMWs4VmpBcTBmV3RkMkppR0IyeGJjSWUrRWV6MXJacXJXYjg1UU9WSUFwdm1NaTdzNENqRUhkWlc3ck1VUHhTWUJldlJUZ3JYaTdcL2swbUZIa01YOGFFcXM1eGJSd1BKeGJabXFBWFRNRXJyZmlzUzl1S0NtZVMwdzQrUk55NmNCb3RNNjlrQ3lSVkJvdlI5M3p4TWJ0ZmdqbWpcLzd4UGcrVkYwUloxcjRpWmI3dnFjdXZEWHcwK2trd25cL2JGRTFsWVhUZE14UWg4VEFVUUVrSndwWXlmTUJxSlcwZmNQUG5VN3F6bWptZkdYdWV6WjRNeW82WUlzdTVZSlFLQWpHWkVOZ1NMTzJTbGo0cVVaZzR2azhcL1NxWEVLV3JxZld0RU5CXC9xVWltM3h5R3B3QnFSdFFsZ1BvZE9MdnZ6a3d6RWlcL0xPOURCTW4zUzc3OWVcL0pZekVwNVBiQVRackZJbkRtekhEYTdVajRycWJRaTNOXC92UHdBSnZYcFRTQjYzR2JcL0dBbERQUkRCNmxXeWNQTkZvVkJDWFFQRkJoWllSdG5nYk9vOWtCVnFaZ3haVFhBeU0zVmNPM3NPZWFoVjRlYk9QQW5JZVFNc1ZxS2hJalVFVXZuSVZIb1Z0Zmh1UkRFU1BDbEdabCtIQitHbzJDanlUd2lnNTFyd0NhMWhXMXUxMmJcL3lhTitOZW5vQlhzNjhXczVRZ0V4QjBTMlhVN2tRYVM1NGwxdlh5eEJjcWJXemhTeXRoWlVnZDBTUE9BXC90U3RqSlJRb3l2TVpka1d1bFdjY2xseENDMmZlQ0RDZGxROVNPOVJQeDdBaTFWTDJKMjVERFlPelFzdkVjYldIdiIsIm1hYyI6ImE5NmUzM2JlZGZhY2U5ODE4MGIwZjZmYTkxNGQ2OTkzOTFmZTk0ZThlY2M5N2M0MjI3ZjlhMmVkOGQxNjc5NDIifQ==
eyJpdiI6ImRLNUlYSWtjbk0xMmFGWlJvWVJVTGc9PSIsInZhbHVlIjoiWkFXcWtwRlVYTjZRWWJHYlNhOTJxcGpER1F3QnA4MlFlWUZLaiszRzdiUVM4TjRlZFpGUWxKWGdBNjRBdGNkb2NyczFnaUVOT0V4bU50bFJwQXJkVFJjYXl4ZFhMWUh5VzFzZXV2Q2pPak1qM3dRQnJLUGtmbjlndzFUWitqZXNBZklwbkw0cHRpTmVNR1hndUlcL0pzSU91SVwvelplOEVieXlMYlAxcWRmNXk2TllUUVR0eW1Nc09cL3NyNEpheXJRcXRBbWR0cHVWVGZKYlVwY1dnSm1LQT09IiwibWFjIjoiOTQ0OWI2MDQ3Y2VhNmJiN2UwZjkyNjAzODA3ZmQyNjI1NzI5NTNhNmMyNTcxYzk2MDAxNDUxNDcyM2M3MTkwYiJ9

Lúc Ngọc Tịnh Thi đi giày cao gót vào phòng khách, cô ta thấy ai cũng hoảng loạn, còn Kinh Tế Ngọc thì thét chói tai trong bàng hoàng.

Ads
';
Advertisement
x