“Nó biết Kinh Tử Sâm từ năm mười một tuổi, năm nay đã ba mươi ba tuổi rồi” Kinh Tố Ngọc tiếp tục: “Chúng nó luôn ở cùng nhau vào sinh nhật của nhau và tất cả các ngày lễ. Bây giờ cô thấy chúng nó hờ hững, xa cách chẳng qua là do có sự hiện diện của cô và bọn trẻ thôi, chứ trước đây chúng từng hạnh phúc bên nhau đấy” 

“Tình yêu mà Tịnh Thi dành cho Kinh Tử Sâm sâu đậm đến tận xương tủy, nhưng nó chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì. Nó luôn phấn đấu, nỗ lực hơn để có thể giúp đỡ cho Kinh Tử Sâm. Kinh Tế Ngọc đưa ra kết luận: “Tôi nghĩ nó yêu con tôi hơn cô. 

.” Lê Mạn Nhu thật sự hâm mộ quãng thời gian hai mươi hai năm mà họ đã dành cho nhau. 

“Vậy nên Ngọc Tịnh Thi hợp làm mợ chủ Kinh hơn. Nó đã dành hai mươi hai năm nỗ lực để chứng minh bản thân, nó đã khẳng định vai trò của mình tại tập đoàn Kinh Thị, trở thành cánh tay đắc lực không thể thiếu của Kinh Tử Sâm rồi. 

Lê Mạn Nhu đã quyết định rời khỏi đây, những lời mà Kinh Tế Ngọc vừa nói càng làm cô quyết tâm với lựa chọn của mình hơn. 

“Cô đi đi, đừng bao giờ quay về. Kinh Tế Ngọc đẩy một tấm vé máy bay đến trước mắt cô, đồng thời đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng: “Cô nhận chiếc thẻ này đi, tôi không muốn nợ cô, xem như tiền thuốc thang. 

Thời gian được in trên vé máy bay là ba giờ chiều mai, đích đến là Ottawa. 

“Tôi nhận vé máy bay thôi, thẻ thì không cần đâu.” Lê Mạn Nhu cầm vé máy bay lên: “Loại thuốc này sẽ được sản xuất với số lượng lớn để đem lại hạnh phúc cho con người, tôi không để bụng số tiền này đâu. 

“Cầm đi, đừng giả vờ cao thượng nữa!” Kinh Tố Ngọc đứng lên, lạnh lùng trừng cô: “Tôi đã nói là tôi không muốn nợ cô rồi mà!” 

Lê Mạn Nhu không mảy may nao núng trước khí thế của bà ta. Cô nhanh chóng lấy thẻ, đứng lên: “Được thôi, tôi không vờ cao thượng nữa. 

Ánh mắt của Kinh Tế Ngọc hiện lên sự chán ghét khi hướng về cô. 

“Bà còn gì muốn nói nữa không? Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây. 

“Rời xa nó, không bao giờ đi vào tầm mắt của nó nữa. 

“Được. 

Trở lại phòng ngủ của mình, Lê Mạn Nhu đặt tách trà của Kinh Tử Sâm và móc khóa anh tặng vào túi xách, cả nửa miếng ngọc bội đã làm bạn với mình hai mươi sáu năm trời 

nữa. 

Đây là tất cả tài sản của cô, là tài sản quý giá nhất đời này của cô. 

Suốt buổi chiều hôm ấy, tâm trạng của Lê Mạn Nhu trĩu nặng. Hai mươi hai năm bầu bạn mà Ngọc Tịnh Thi dành cho Kinh Tử Sâm dài bao nhiêu đêm ngày? 

Chứa đựng tình cảm lớn lao nhường nào? 

Tại sao người bị anh kéo vào phòng vào buổi tối bảy năm trước không phải Ngọc Tịnh Thi chứ? 

Nếu chuyện đó xảy ra thì tất cả mọi người đều được hạnh phúc rồi. 

Sáng hôm sau. 

Tại tập đoàn Kinh Thị, Kinh Tử Sâm đang đứng trước cửa sổ nói chuyện điện thoại với Eder. Tâm trạng của anh đang rất vui: “Tôi đang có dự định đưa vợ đến chỗ ông để du lịch, nhân tiện ký hợp đồng đại sứ với thương hiệu nhẫn của con gái ông luôn. Ông sắp xếp đi nhé, chúng tôi sẽ đến sớm thôi. 

“Quá tốt rồi, chúng tôi luôn chào đón cậu!” Eder nói: “Con gái tôi hỏi hai người suốt. Cứ tưởng cậu chỉ nói cho vui, vừa về thành phố Ninh Hải là ném ra sau gáy nữa chứ!” 

“Không có chuyện đó đâu, Kinh Tử Sâm tôi chưa bao giờ nuốt lời. 

Tại ngôi biệt thự cổ điển, sang trọng ở vịnh Minh Hà. 

Lạc Vân mở hộp thuốc ra, đặt lên bàn, cẩn thận bôi thuốc cho Kinh Tế Ngọc theo nhãn được đánh dấu: “Bà chủ, có lẽ bôi hết chỗ thuốc này xong thì bà sẽ lành hẳn đấy ạ. 

Kinh Tế Ngọc ngồi trước bàn trang điểm, dũng cảm nhìn bản thân trong gương. Bà ta tháo mặt nạ xuống. Gương mặt bà ta vốn là một nửa lành lặn, nửa bên còn lại thì màu nâu sạm, đầy vết nhăn nheo đáng sợ. 

Nhưng sau mấy ngày bôi thuốc, chỗ da thịt đã bị hoại tử ấy lại được hồi sinh như kỳ tích, nếp nhăn giảm đi đáng kể, màu cũng phai nhạt đi hẳn. 

Kinh Tế Ngọc đã thấy được hiệu quả điều trị, bắt đầu tự tin hơn. 

Bà ta thán phục tài chữa bệnh của Lê Mạn Nhu đấy, nhưng bà ta sẽ không bao giờ nhận cô làm con dâu. 

“Mẹ.” 

Nghe có người gọi mình, Kinh Tố Ngọc liếc sang. Thấy con trai đi vào, bà ta nhoẻn môi cười: “Về rồi à?” 

Đây là lần thứ hai Kinh Tử Sâm thấy được toàn bộ gương mặt bà ta trong thời gian gần đây: “Hiệu quả rõ nhỉ? Hồi phục được bảy mươi tới tám mươi phần trăm rồi!” Anh vô cùng vui mừng. 

eyJpdiI6IjF5T2J3VnNZOUwyMExZY1lvb1FybUE9PSIsInZhbHVlIjoiN1p4dDhrVExcL1ZpZE1qM1RDQjBoTGdlSWNnMnQzY2EwMlExQThGeWlcL1NZVEYzUFwvZU0rQkpKZWxUc3lZMjZuZzVCSFJTXC9mNWxWbllnWFwvQmxTbCt3XC81eVRqYmxYdm5yT29MeEJZQ09lZGpocG53c0tacTlaeXBYT1crZlFKeGV1dnR6TCtGZVR2VFZTUnNDeHVINktPeFpPN25QTGpmcWFUVW9zSHExcVFQRlhHMlFISm9ZWWZmZU9DVURZWEZiQXp0bm9HRUorVWNoRHFcL21DaFdubm0yY2R4Q3RPUnEwV0t3aXpKQlR4MDFOWlFcL1JXN3hGSEUydnJyNkVMXC9LNTNmdjloZ2REVWF0K0RFbnBmY3dVd1NkRG5RNzVcL2o3aTgxOGsyOERKN2FyZGxDczBsVHEyY21jdTdEbzBsdjdKIiwibWFjIjoiNjZmOGQwMjY3MjQyMGU1NWFjYjg5OTRjZDYxZjNjOTA5ZjMyOTQ5OWYyMzIzMWQxNDkzYTM2ZjlmMjM0YTkyNyJ9
eyJpdiI6IjBpS211M2ttQ0ZaU0hneHkzTmtGcEE9PSIsInZhbHVlIjoiZDBWQW9ZQ3F2ZHZBaEdFUzE4QlpBRTRYNXlyUHFZTDJFZnVPZnNaVjljajlUcGJaT2xUMGZLMUNKYVpaREtmVTlNSlwvSG5uQ2c3enVLakpCSFRVT1hWaGVYSlh0UnNTeHZCZUdCWUJwT0Q5YnRqWUVEQXFteEFiQWU1MzZvXC8xbURIdjkrbm5XWWR0QzZuVk9BK1daNXh4TVhpcHNER0Y3NnlXSmhmRlwvZmdKeThqaFwvRmkzWjFQRkpQTVRoXC91Y0xuNWN5UnFFQ3Q2cWF5K2lPUmZZQmdMblZ2Q2MrNXJZVUhmZDhmMXlIT1o4TStBXC96WXhUaW5kQ2pTSXVqK1BEY2hIZHh1OXBxMVlvRlRwejkyQVFHOVg1MDVlYmo3YXFzOFh4azNnU0hhNGMxYSszTGNcLzIyR2VGNENvRmZ0d2JhS21HWHFhaHVlY0w1U05XYU9TV0lHTmJZREp4M0xnYmxhRDkyRnlZUWd1Q250YWtxWGw1XC9zUzdFUFwvM2lsclFPb1pcL1liK0tCeHdTb050Q3BtRnR3aEtJbHYrT2pRV0thRlwvSVRtb3hQWktEMlVBSTAxUkNjSTErSUpxZkVBNGpVVTk4XC95ZnZIbHJnS1wvamtZVmNQQ3N3PT0iLCJtYWMiOiI0MjE5YzRmOTEwYzExMTljOTM3YTk3NzE4NWYwYWM2MDEyOGFlNDA2ZmQ2NTE3Nzc2MzQ0N2NmMGExNGY5NTg4In0=

Lạc Vân cũng cười bảo: “Đúng đấy ạ, mượn cát ngôn của cậu Kinh, chúng ta hãy mong chờ kỳ tích xảy ra đi ạ!”

Ads
';
Advertisement
x