Tan tầm, Kinh Tử Sâm cố tình mang theo tách trà để đưa cho cô. Anh không biết tách trà này có quan trọng gì không, nhưng cô muốn có nó thì anh tặng cô thôi. 

Nửa tiếng sau, tại vịnh Minh Hà. 

“Cho em này” 

Lê Mạn Nhu nhận lấy, ngắm nghía tách trà thật kỹ. Có một câu châm ngôn được khắc trên tách trà màu vàng: Càng cố gắng, càng may mắn. 

“Những năm qua, anh luôn động viên bản thân bằng câu này sao?” Cô ngước lên, cười tươi tắn và hỏi. 

“Đúng vậy, vả lại anh luôn tin vào câu nói này. Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra đi nữa thì chỉ cần cố gắng là sẽ vượt qua được. 

Công nghệ sơn bóng kết hợp với kéo sợi đã làm nổi bật kết cấu tuyệt vời của tách trà, để tách cũng có khả năng chống mài mòn rất tốt, nhìn là biết hàng thiết kế chất lượng cao và đắt đỏ. 

“Nếu em thích loại tách này thì anh sẽ đặt một cái mới cho em. Anh muốn dành cho cô điều tốt nhất: “Dù gì thì cái này anh cũng dùng rồi. 

“Không” Cô mỉm cười: “Em muốn cái anh đã dùng cơ, có mùi của anh mà” 

“Mùi nước miếng ấy hả?” Anh trêu: “Hóa ra em có sở thích này à?” 

Cô cười hùa theo anh. Đến lúc phải đi rồi, Lê Mạn Nhu không mang được nhiều đồ theo, thôi thì lấy cái này làm kỷ niệm vậy. 

Có lẽ cả đời họ sẽ không còn được gặp lại nữa. 

Tối hôm ấy, Kinh Tử Sâm kéo Lê Mạn Nhu vào phòng. Kinh Tế Ngọc cũng không ngăn cản, chỉ thầm bất mãn trong lòng. 

Sáng hôm sau. 

Lê Mạn Nhu thức dậy từ rất sớm. Với gương mặt đỏ bừng, cô xuống nhà bếp làm bữa sáng cho cả nhà. 

Cô nấu món mì tôm trứng cà chua mà Kinh Tử Sâm rất thích. Lần nào ăn món này, anh cũng ăn hết một bát to cả. 

Ăn sáng xong. 

Cô đứng ở cửa phòng khách, dõi theo chiếc Lamborghini xa dần. 

Kinh Tử Sâm đã đi, Kinh Tố Ngọc đến bên cạnh Lê Mạn Nhu, lạnh lùng bảo: “Cô qua đây với tôi” 

Lê Mạn Nhu dứt khỏi dòng suy nghĩ miên man, xoay người, theo bà ta vào phòng. 

Kinh Tế Ngọc đóng cửa phòng, hình như bà ta đang liếc cô: “Lại đây ngồi đi. 

Trực giác mách bảo Lê Mạn Nhu rằng đây sẽ là lời tạm biệt cuối cùng. 

Hai người ngồi trên ghế sô pha trước cửa sổ, đối diện nhau. Ánh mặt trời ấm áp hắt từ ngoài cửa sổ vào, chói mắt đến nỗi như thể đẩy người ta vào kính vạn hoa chóng mặt. 

Trong một giây phút nào đó, Lê Mạn Nhu hơi hoảng hốt. Cô lấy lại tinh thần, ngước nhìn người phụ nữ trung niên ở đối diện. 

“Thật ra, tình yêu chân chính không phải hoàn thành nguyện vọng của đối phương” Kinh Tố Ngọc nhìn cô: “Mà là muốn người đó sống tốt từ tận đáy lòng” 

Nhưng từ trước đến nay, mỗi người đều có định nghĩa khác nhau về yêu. 

Lê Mạn Nhu không muốn phản bác vì làm vậy cũng vô ích, thế nên cô chọn giữ im lặng. 

Kinh Tố Ngọc cầm một chiếc ipad ra, ung dung tháo găng tay màu trắng xuống. Bà ta nhẹ nhàng chạm vào màn hình bằng ngón tay đã gần như lành lặn. 

“Hôm nay tôi sẽ cho cô xem một video, cô sẽ có câu trả lời cho rất nhiều việc. Hiếm khi nào giọng điệu của bà ta bình tĩnh như vậy. Mở video xong, bà ta đưa ipad cho cô. 

Lê Mạn Nhu nghiêng về trước, nhận ipad bằng hai tay. Cô nhìn thấy hình ảnh trên màn hình... 

Một bữa tiệc sinh nhật đang diễn ra tại một khoảng sân được trang trí lộng lẫy, đẹp mắt. Trong video có hai đến ba mươi người, nổi bật hơn cả là cô gái mặc váy công chúa trắng tinh chừng mười ba, mười bốn tuổi. Trong đám đông, cô gái này có nụ cười tự tin và tỏa sáng nhất. 

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Lê Mạn Nhu đã nhận ra đây là Ngọc Tịnh Thi. Bẩm sinh cô ta đã có nét đẹp lạnh lùng, kiêu sa rồi. 

“Anh Kinh Tử Sâm, tới đây mau lên! Em chuẩn bị thổi nến rồi!” Giọng cô ta trong trẻo như chim sơn ca, Ngọc Tịnh Thi vẫy tay với người con trai cách đó không xa. 

Trong video, cậu con trai đó đặt bút vẽ xuống, lại gần bên này. Cậu rất trẻ, tỏa sáng ngời ngời khiến ai cũng ấn tượng. 

eyJpdiI6ImpjeHNoQmE2bElKYU5vT3lrUUs5c0E9PSIsInZhbHVlIjoianhcL0haSEJva3hNK1huYUYxVU0wb2VLMVJGU1NkMHJZY3BEWEp3MEZibVRMRnlsU2YyYmdhaUNhcXA4S3pkXC9MSTF5XC9XVVdoZDJPS0xGa21hSk9cL0dSNU9tZm14NVBubkd3OW1VQ0VRRXh5NjloZ0xDeGN2ZDU0TTJIYXZoRmNYNUx4NFF4bFpoMEtkY204XC83Q09CYkZSclZEMzdJVk1acllHN0VZWGh5WTB2cEFRWmU1aFc2WE15SEgyV1lMWk5vQkw1Y09YZFFqT2swMHlKM1dIZnAxczdtK3VcLzFCdFkyWmpqbGZVeFBqYWo0bmhkRnNWSnN1OE9qVng5ZkdJdWFCbTdvTVBoaHBaZEZIb0VQQ1VmZWc9PSIsIm1hYyI6IjlmMTNiNGU3ZWE1NTUwZmJiMGZkMmViMDcxNzYwODU0MDZmNGIwMGZmMzA4YmM2YmU0ZjIzYmMyN2ExYWNhODIifQ==
eyJpdiI6IjFNV3NXSFhMT0pRTU9Dbll3aGlyU2c9PSIsInZhbHVlIjoidEZXZlhGa1lCTlAzMmdBVEFUWGhleXcrbDVqU3NNVEprb0RyT2l0ZUplakNGMzBmazRiTnIwN1Z3UkFRODhsUVI2aklHMUxwMkJuXC9EYlVVVCtSVVRDQUR3c25GVWZkQ1hROVVzelU4TWpzQjJSNmloUnFiNUl5ODdGazhodER3blNMcGQ3bG8ySnNmY21EYkt4U3JVZG9TUXFsQ3JDWGdxeXhsaGZTOEIxeTJibkJLNVwvNW1RQytrcVlzMjJuSTUwQVd4VHRwRVwveWdVTVVEYXlZdXRVeVBcL3o4bkJLd0JwNUlySzRCbVZsYWRWS21md1NpekpZSGN3V0dtSVd5c0RwelhudklBU3VjNDFNRGx5RWNickZDNGd3RUFzd0FJUzA2a2FJYVUwQ3BqdHVrSmw4aHpjdXk1NHZzODhnUm1NNU5nM3AxZFloblFrRjRCem9HaHBNWEU3aExOMDNGOG5hcnpwR1p3c3BDdTRUb1Y5Qk9HUUpqZm54SGxHNERGWHJMRUNGaFg4SGp6TGVxY3g2VjBCZkplekhnUk9vYktzXC9XUHIrKzE3XC9TRE5zcEJoYUxCcTIxczBFZTRVQzkyVmlQc1NiSjZmT2dmcTA5WDVHanFHT1ZVaFJ5ZW9NeW9KSGRYc0gzSkVPUlpCYXp2SkZBSGZKbmwyNTV5K0p2MGFsTFRcLzRITlJ6bjFoaTh5WXpJcDZ4bURHSGRGNEQ4Nmk1Uk1SM1ZWMDNLN290T01nSzhxZGJkdVJWbytmWWtPOEw5bzR4bVJ1dDl0aHdLWVZZUkpBU2JrVytEcjlqalVpeDBtZjd4dlJWTWw4VXltbkltRWdsWGVvVHd4dEpvRUpJT0t4RWIxbWhVUXBGNjlSenN5REZTQjhoeGkraWRjMHJcL3pwV1kxdGE5OXpMYU9uMngyNTg1QkpvUmNGYU5tY054ZjRrdW1oK0NQSWhNK2VnejJ1citwSWNxSHJ5b2xvQ1wvNk5lSkNVOE9DZ05VSEY5a2tMNTRraVVvejhjS0dwMXFCZHhISTNFSkNWM09KN0NpVDZKT1lQemdVZTJ2eW1tMzA4V3VxdUlsekQxXC9Tb3pQSkFTb0dtM0dqZXh0cEJFTVJOclZ1QXJlQUVtWElMblZkbjlKTTd4MWwrd2twZHBVZVwvcXZobW9yNnpPRkxXc3RIWlVFTGNVeURPZXFlQk56cVJyMGF2b09jNWZPc1g1SXRPNmFyeEFMVlcxSEROOUtKTGhUc0JcLzI0NGd1WHVZUTdmZ29Yemp1VnZZcWJlS0xGZk8yc080bVRcL1BjNGtuVXBSQW9SUHEyeDMxN3pUcm14RFRBTUtieFR5bWR6R3RcLzlYTFhKZ2VscE5HYXAzIiwibWFjIjoiMDcyNGU4ZGYwNzhmNmUwNmFlZWM3NThhYzlhZWNlNDE3MjE2ODkxOWRmMmU2ZjkxYTU2ZjFiY2EzZTczOTIzOCJ9

Lê Mạn Nhu tắt video, nhẹ nhàng đặt ipad lên bàn trà nhỏ. Cô ngước lên, nhìn thẳng vào mắt bà ta.

Ads
';
Advertisement
x