Lạc Vân chào Lê Mạn Nhu rồi mang hộp thuốc về phòng.
Hôm nay Kinh Tố Ngọc đeo mặt nạ vì vẫn chưa hồi phục hẳn. Bà ta đi đến trước mặt Lê Mạn Nhu rồi dừng lại, ánh mắt vô cùng bình thản.
“Bà chủ, tôi đã điều chế toàn bộ thuốc, vừa giao cho Lạc Vân rồi. Lê Mạn Nhu hỏi bà ta: “Tôi có thể ở bên bọn trẻ thêm mấy ngày nữa không? Vẫn chưa đến một tháng mà” “Cô nắm rõ thời gian nhỉ?” Sắc mặt của Kinh Tố Ngọc vẫn hết sức lạnh lùng: “Thêm mấy ngày hơn bớt mấy ngày đều không quan trọng, bởi vì tôi sẽ không đổi ý. “Nhưng điều đó rất quan trọng với tôi” Ánh mắt của Lê Mạn Nhu cũng đầy bình tĩnh, như thể không hề để bụng đến thái độ của bà ta: “Bởi vì chúng là con ruột của tôi”
Kinh Tế Ngọc nhìn cô chằm chằm, Lê Mạn Nhu dũng cảm nhìn thẳng vào mắt bà ta.
“Được thôi.” Cuối cùng, bà ta vẫn đồng ý: “Ở thêm vài ngày nữa rồi cô biến đi, trả lại sự yên bình cho nhà họ Kinh đi, tôi sẽ biết ơn cô lắm đấy”
Dứt lời, Kinh Tế Ngọc đi lướt qua cô, không buồn ngoảnh đầu lại.
Hôm nay là thứ bảy, ánh mặt trời chiếu lên thảm cỏ um tùm ngoài cửa sổ. Vô số đốm sáng nhảy hót trên những đóa hoa tường vi. Khi cơn gió nhẹ lay động lá cây, những đốm sáng nhỏ bé, xinh đẹp ấy sẽ lấp lánh.
Lê Mạn Nhu nắm tay bọn trẻ đi dạo trong sân. Cô dõi nhìn bầu trời trong xanh với những rặng mây trắng như bông gòn ở trên cao bằng ánh mắt xa xăm, nở nụ cười buồn bã.
Thuốc vẫn chưa được bôi hết, phải dùng thuốc ít nhất thêm một tháng nữa.
Nếu cô không đi thì Kinh Tố Ngọc sẽ từ chối dùng thuốc.
Thật ra mấy ngày nay, Lê Mạn Nhu luôn trăn trở một chuyện rằng có nên đưa bọn trẻ đi cùng không.
Một bên là ba, một bên là mẹ.
Mà bọn trẻ đã sáu tuổi, có suy nghĩ của riêng mình, không ai có quyền quyết định thay chúng nó.
Lúc sinh chúng ra cũng đâu ai hỏi chúng có muốn không còn gì?
“Minh Triết, Bảo Ngọc. Cô mỉm cười, hỏi: “Nếu mẹ đi du lịch, phải đến một nơi rất xa, rất lâu thì bọn con ở lại với ba hay đi cùng mẹ?”
“Con muốn ở với ba!” Minh Triết bật thốt, đồng thời đưa ra lý do: “Ba đã hứa sẽ dạy con đấu kiếm rồi, ba đích thân làm huấn luyện viên cho con đó! Con muốn học đấu kiếm với ba! Ba còn nói tương lai con sẽ thừa kế tập đoàn nữa!”
Bảo Ngọc cũng đồng ý kiến: “Con cũng muốn đi theo ba. Mẹ đã vất vả nuôi chúng con sáu năm trời, nên đi du lịch để thư giãn, con không muốn làm gánh nặng của mẹ đâu!”
Giờ phút này, Lê Mạn Nhu cố dằn nỗi đau để đưa ra một quyết định, đó là tôn trọng lựa chọn của con, không dẫn chúng đi cùng mình.
“Vậy lúc mẹ vắng nhà, bọn con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời ba nhé!”
“Vâng!”
“Các con phải noi theo gương ba, cố gắng học hỏi ba thật tốt”
“Bọn con nhớ rồi!”
Tập đoàn Kinh Thị
Tại văn phòng tổng giám đốc rộng rãi, sáng sủa trên tầng hai mươi hai.
Mạc Tử Văn đã đi xuống để đưa tài liệu, lúc này chỉ còn mỗi Kinh Tử Sâm ở đây.
Anh ngồi trên ghế làm việc được thiết kế riêng, ngẩn ngơ ngắm nghía móc khóa, cầm cô bé đáng yêu ấy trong lòng bàn tay, kìm lòng không đặng cười tủm tỉm.
Điện thoại đổ chuông, người gọi cho anh chính là cô gái ấy. Anh vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng nghe máy: “Em nhớ anh rồi đúng không?”
“Anh có tách trà riêng không?” Lê Mạn Nhu hỏi anh, giọng ngọt ngào như mía lùi.
Kinh Tố Ngọc nhìn chiếc tách hàng thiết kế bên cạnh máy tính: “Có rồi, em không cần mua cho anh đâu. Em đang ở trung tâm thương mại hả?”
“Không phải em mua cho anh” Cô bảo: “Em muốn hỏi là, nếu em muốn, muốn dùng cái của anh thì anh tặng em được không?”
“Em thích thì anh mang về cho em” Anh vô cùng hào phóng: “Anh dùng hai mươi mấy năm, cũ lắm rồi nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Kinh Tử Sâm cầm tách trà lên kiểm tra, bổ sung thêm: “Đẹp nữa.
“Cảm ơn anh. Lê Mạn Nhu khẽ mỉm cười: “Anh làm việc đi, em không quấy rầy nữa.
Cô nàng ngốc nghếch này, sao lại muốn lấy tách trà của anh nhỉ?
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất