Hơi thở chỉ thuộc về anh bao phủ lấy cô, Lê Mạn Nhu nhắm mắt lại. 

Cả đời này cô chưa từng yêu ai như vậy, Kinh Tử Sâm là người đầu tiên, cho nên cô rất trân trọng cảm giác này. 

Mấy tiếng sau, Kinh Tử Sâm quay về phòng mình, lúc anh mở ngăn kéo vô tình phát hiện thiếu mất hai lọ dịch dinh dưỡng, tới cả bộ ống tiêm tĩnh mạch cũng thiếu mất hai chiếc. 

Thân là một người quản lí tập đoàn nên kí ức không thể sai được, mà Kinh Tử Sâm thì đặc biệt nhạy cảm với con số. 

Ấn đường* hơi nhíu lại, tại sao cô ấy phải dùng dịch dinh dưỡng? Chẳng lẽ cô ấy không ăn cơm? 

(*: Vùng giữa hai lông mày) 

Kinh Tử Sâm quay người đi thẳng tới phòng nghiên cứu dược phẩm. 

Lúc này Lê Mạn Nhu đang dùng thiết bị xét nghiệm thành phần của thuốc, đảm bảo nó phải trong phạm vi an toàn, cô chỉ có một tháng ngắn ngủi mà vẫn còn rất nhiều việc phải làm. 

Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngước mắt lên thì trông thấy anh, “Anh không tới công ty à?” 

“Em tiêm dịch dinh dưỡng à?” Kinh Tử Sâm tới cạnh cô, “Vì sao?” 

Lê Mạn Nhu không che giấu, “Là em. Đầu óc nhanh chóng nhảy số, cười tươi, “Em thử xem hiệu quả thế nào, rốt cuộc có chịu đói được không, nếu không được thì em sẽ nghiên cứu làm một kiểu khác cho anh” 

Anh lại hỏi, “Có kết luận chưa? ổn cả chứ?” 

Thấy anh không nghi ngờ, cô cười híp mắt, “Đồ do tay học trò của em làm ra, bình thường đều không tệ được đâu. 

Kinh Tử Sâm quay người dựa lưng vào cạnh bàn, ngước mắt nhìn sườn mặt của cô, Lê Mạn Nhu thu hồi ánh mắt tập trung nghiên cứu chế tạo thuốc, khóe miệng mỉm cười như đóa hoa yên tĩnh thanh nhã trong sân, đẹp đến mức khiến anh không thể rời mắt. 

Cứ chăm chú nhìn cô như vậy, Kinh Tử Sâm lại chìm đắm. 

“Đúng rồi, sau này anh đừng làm việc ở đây nữa. Lê Mạn Nhu tìm một lí do hợp lí, “Ngày các anh đi tới nước M, em đã bảo Thẩm Tư Trung quay về rồi cho nên anh không cần phải giám sát bọn em nữa đâu, về công ty đi!” 

So với giám sát thì anh càng muốn thấy cô hơn, anh cũng biết cô và Thẩm Tư Trung trong sạch nhưng vẫn ghen không chịu được. 

“Không” Anh cứ như trẻ con. 

“Chuyện này anh phải nghe em. Lê Mạn Nhu ngước mắt, nói rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, “Anh cứ ở đây em không tập trung được mà em cũng lo anh bị làm phiền, em phải chuyên tâm nghiên cứu chế tạo ra thuốc của các giai đoạn, không thể kéo dài thêm nữa, bây giờ là thời gian tốt nhất để đánh thức làn da của mẹ anh rồi” Anh nghiêm túc suy nghĩ, “Vậy tối anh ở đây, anh muốn ngủ chung với em” 

Lê Mạn Nhu lắc đầu, “Cũng không được” 

“Vì sao?” Anh phản kháng, “Đâu thể cái gì cũng nghe em được?” 

Cô quay người đứng trước mặt anh, nhìn vào mắt anh rồi nghiêm trang phân tích, “Ngủ cùng với anh sẽ ảnh hưởng đến trạng thái nghiên cứu ngày hôm sau của em, em thật sự muốn tập trung nghiên cứu, về phần hai chúng ta thì tương lai còn dài mà” 

” Kinh Tử Sâm hơi chán nản. 

Lê Mạn Nhu nhón chân đặt hai tay lên vai anh, “Em là bác sĩ anh dùng ba nghìn tỷ mời đến đấy, chắc chắn anh cũng không muốn khiến em phân tâm đâu ha? Nếu thuốc này xảy ra vấn đề hay có phản ứng phụ thì em không gánh trách nhiệm nổi đâu” 

Cô nói rất có lí. 

Anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, mắt cô rất đẹp, ánh mắt dịu dàng quyến rũ. 

Kinh Tử Sâm không nhịn được lại ôm lấy gáy cô lần nữa, cứ không kìm lòng nổi hôn xuống như vậy, chẳng biết làm sao mà hôm nay anh mê môi cô thế. 

Kinh Tế Ngọc dừng chân ở cửa, nhìn chằm chằm vào trong phòng, sâu trong ánh mắt có một tia ánh sáng xanh xẹt qua. 

Đến khi hai người hôn xong, cô gái ở lại trong phòng tiếp tục nghiên cứu chế tạo thuốc còn con trai thì bước ra cửa. 

Kinh Tử Sâm vừa đi được hai bước, lúc nhìn thấy người ở cửa, bước chân anh hơi khựng lại sau đó vẫn đi về phía bà ta. 

Sắc mặt Kinh Tố Ngọc trở lại vẻ không nóng không lạnh như bình thường. 

Những tòa nhà cao hơn một trăm tầng của tập đoàn Kinh Thị tọa lạc ở trung tâm sầm uất nhất của thành phố Ninh Hải. 

Bức tường kính màu nâu nhạt bên ngoài tòa nhà phản chiếu trời xanh mây trắng, dưới ánh nắng trông như những cung điện thủy tinh. 

Đây là nơi chứa đựng ước mơ của vô số người trẻ. 

Ngọc Tịnh Thi ở trong phòng làm việc của mình, Tô Uyển Đình nói với cô ta là tổng giám đốc Kinh vẫn chưa quay về công ty. 

Nghe thấy lời này, tâm trạng của cô ta cực kì tồi tệ! 

eyJpdiI6Ikk4UGVhWkYxbFIrXC9HMGE5TmpkQVN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InBiNGdPaVI5VWVMK0dcL3hIamRnRXl1WHg4KzduN1pQN1FBb0lCNGdFSnRUaG91MGRkSFl3QmhzSDZoSTdobUZHYTA4MmtsOXJuYzVDeUg1eFVOUEdZSzJMWE91UkVWZWJXMXMrRjZhRThmc0FnM21STGRhQ21QS2NCeEFKWXZTNSt1TGk0RENXWm85dk9reEEraGlITWJZNkMzYzJaSks0R0o2ZlFudlVEZ0x6Y21DUFpOcXU3aDB5TWYwRk1zemJaZjZuN2N2UHJCanJ2Yzh5MFA2bFVqejRhQjUxZTJlV2xORHRhWDhjRG5OWlJvRVpaTzdtTGJIelpHVDZiaThhZ0E3Z2tEMittOHhlelZZYXhvRVFpekRhQlZqTnVRT2RRd1BHMWJwVVFBNm9WVVBmK0hoUWZsRVZOWCtVbTRmYWZobXBLS1lEVVBmYUZVdGtiMmFOaW41d2xybG9KSUVKMW4rWUtUd3pFQ0xvaDg0OHliQWxNU0M5QlM3NEh4SWQiLCJtYWMiOiJlYjUzYzY3MGIzMzIxODA1MzJjYTEwZGMzNTMxN2YzYTU5OTFhZGM0NzRhYWQ5MWVlN2FjNDdlZDBhYmY1NTkzIn0=
eyJpdiI6IkprN09WckIwRm1heGtJcE9ZeHFVbEE9PSIsInZhbHVlIjoiMWdEdDJVbFo0OFp4KytKVjZtbHhPVmJHMnVcL0U4SlZzVnF1amorbWFTK0NERFpEY0RBc1wvcnUyTmQxY1BEYmRBSm5tZmxSVG83a3JTRlJtOUEyQzJWUXFiMnNvMFgwU013aGNjVnVTRldqcnVVSkxRb2VEQUtoOGRkN21pTmgxWXNERjVKbGFTT2dnS1RvSDg2RHZxSU1MNUExejIzQ3lJOWxXM2JPZlU2VkFHRWpiVzJhS0dQa0hrK053SWs2NW5kWU5XMW9nTWJSY3lFNWpPa2hROXNcL1ZuT2hKNDBvcTcxcXArNjRmOWgrUVkybkIzSEVKWjZDSG0wdFB2d1RkMSIsIm1hYyI6IjIyYWIwZGNiMTU1YzIxNTI5ZWVkN2NkNmIyNWM2NjBiY2YxNGQxMmEzNzkyN2E3OGM1M2MyODUwNDI3OTNkNDEifQ==

Tiếng la hét của một cô gái truyền từ ngoài cửa vào, cảnh tượng hỗn loạn thu hút sự chú ý của Ngọc Tịnh Thi, xuyên qua bức tường kính cô ta nhìn thấy một cô gái hùng hổ đi vào văn phòng Tổng giám đốc, mấy người bảo vệ không sao chặn lại được, mà thật ra cũng không dám chặn.

Ads
';
Advertisement
x