Lúc Ngọc Tịnh Thi đang định đi ra ngoài thì Tô Uyển Đình đã túm lấy cánh tay cô ta! 

“Phó tổng giám đốc Ngọc, cô đừng lo chuyện bao đồng, trợ lý Mạc sẽ xử lý việc này.” Tô Uyển Đình phân tích: “Nếu cô đuổi cô ấy đi, tổng giám đốc Kinh sẽ càng không thèm 

tói." 

Ngọc Tịnh Thi nghe vậy đột nhiên tỉnh táo trở lại, cô ta ngồi xuống ghế văn phòng. 

Chỉ mới đây thôi, cô ta đã sẵn sàng giải quyết tất cả mọi chuyện thay anh theo bản năng? 

Trong văn phòng tổng giám đốc mang phong cách đơn giản nhưng không mất đi vẻ sang trọng bên cạnh, toàn bộ căn phòng đều sáng sủa. 

Hàn Thiên Di mặc một bộ nhảy hip hop đường phố phá cửa xông vào, đi thẳng đến trước bàn làm việc của Kinh Tử Sâm và ngồi xuống. Cô ta tùy ý gác hai chân lên chiếc bàn làm việc kiểu Tây khắc hoa văn phục cổ được thiết kế riêng, toàn thân dựa vào lưng ghế, khoanh tay trước ngực! 

Mạc Tử Văn đứng dậy, dùng tay ra hiệu cho đám bảo vệ luôn bám theo ở cửa, sau đó bọn họ đã quay người rời đi. 

“Tôi muốn gặp Kinh Tử Sâm!” Hàn Thiên Di thẳng thắn bày tỏ mục đích đến của mình, “Bảo anh ta lập tức đến đây!” 

Mạc Tử Văn nhìn chằm chằm vào cô ta, mái tóc đen được buộc thành lọn cao, tỏa sáng lóng lánh, hai chiếc giày cũng có hai màu, vô cùng cá tính. 

“Nói chuyện với tôi xem nào! Nghe thấy chưa đấy?” Cô ta hỏi, sau đó lấy điện thoại di động ra, nói: “Thôi tôi tự gọi điện cho anh ta vậy!” Sau đó gọi thẳng vào số của Kinh Tử 

Sâm. 

Mạc Tử Văn không hề ngăn cản, vì anh ta biết cô ấy là thiên kim của chủ tịch thành phố, anh ta đã từng thấy cô ấy trên TV rồi. 

Nhưng cô ấy trông giống một người quen cũ quá... Khí chất và dáng điệu này, còn cả cách ăn vận trang điểm kiểu này. 

Mạc Tử Văn thất thần trong giây lát. 

Mà lúc này chiếc Lamborghini vừa dừng lại dưới tòa nhà, tiếng chuông vang lên, Kinh Tử Sâm lấy điện thoại ra nhìn tên hiển thị trên màn hình, vừa bước xuống xe vừa nhận cuộc gọi: “Alo!” Sải bước dài lên phòng khách tòa nhà chính. 

“Tôi là Hàn Thiên Di, tôi đang đợi anh ở văn phòng. Cô ấy nói bằng giọng điệu không vui, “Anh đang ở đâu?” 

Kinh Tử Sâm không trả lời mà cúp điện thoại luôn, bước chân vững vàng đi vào thang máy. 

Tầng 22, trong văn phòng tổng giám đốc. 

Hàn Thiên Di đang nghịch điện thoại, dùng ánh mắt nghiên cứu Mạc Tử Văn: “Sau này có hoạt động gì, phiền anh đi cùng anh ta. Một người đã kết hôn rồi, suốt ngày đưa theo một nữ phó tổng giám đốc kè kè ở bên cạnh, còn kéo theo hai đứa con thì còn ra thể thống gì nữa? Như vậy mà không có scandal thì lẽ trời khó tha 

“Đồng chí Hàn Thiên Di. Mạc Tử Văn đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, trầm giọng nói: “Phiền cô bỏ chân xuống trước, con gái phải ra dáng con gái, nếu không thì sau này rất khó gả đi. 

Nghe thấy vậy, cô gái sắp nổi giận đến nơi thì nhìn thấy Kinh Tử Sâm từ cửa bước vào. 

Hàn Thiên Di bị khí thế của Kinh Tử Sâm làm cho khiếp sợ, vội vàng rụt chân lại. Cô ấy đứng dậy, rướn cổ, ưỡn thẳng ngực rồi nói: “Nói mau! Vết tát trên mặt Lê Mạn Nhu nhà tôi có phải do anh đánh không?" 

Tát? 

Kinh Tử Sâm đút hai tay vào túi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ấy, anh nói: “Xin chú ý lời nói của cô, đó không phải là vết tát mà là cô ấy bị sưng do mọc răng khôn 

“Hừ!” Cô ấy trợn mắt rồi nói tiếp: “Anh lòe người ngoài hả? Cô ấy còn nói với tôi là nửa đêm dậy đi vệ sinh, không cẩn thận bị đụng! Muốn che dấu bạo lực gia đình thì phải thống nhất khẩu cung chứ! Bằng không, hình tượng người đàn ông tốt này của anh sớm muộn cũng sẽ bị hủy hoại hết!” 

Không cho Kinh Tử Sâm thời gian suy nghĩ, cô ấy lại lên án anh như pháo liên hoàn. 

“Tại sao anh lại dẫn Ngọc Tịnh Thi cùng bọn trẻ tới nước M? Anh không cảm thấy không thích đáng chút nào sao?” 

“Những tin tức kia viết mắc ói như vậy, anh đã đọc chưa? Anh có nuốt nổi cơm không?” 

“Rốt cuộc anh có suy nghĩ đến cảm nhận của cô ấy không? Rốt cuộc anh muốn sao?” 

“Tôi nói cho anh biết! Hàn Thiên Di tôi cả đời này chưa bao giờ thèm kết giao bạn bè với ai! Nhưng tôi yêu quý Lê Mạn Nhu! Sau này chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi! Tôi lo hết!” 

eyJpdiI6Ik92dFhLQ25LU0ZlQkZWODJCMFpZMmc9PSIsInZhbHVlIjoiWEtxM0d1NnhsKzRwV0VoRUdwSGVsM0tKQlpndVNjbFU1YmJSTDdqbjRhWkVSVnd6NTExc0NpTTlZZXA3SjgxRWdZdGJcL1l2YkF4V2p4dEpJdWR6ek5LOUlrOFIxSm81Y0drdWJRZUZibHNGbDBKU1VzXC9LUnJHSmlmY0tWY0VVZXY0bVJqM0w5TWRKZVM2NVdvcE9pK3l2UXlcL2NMNUNFems2VWhLU1pmZmNldlVHWDd3WVdoUWM5VlBRYVMrSjVFYUtSZ0t4S1ZOZXkyQU9mK2FJbnViQkJnUzJIVjRIWGtEXC91UkFSdDdmMDlnMnl5UWtWall5Q2FLcGNObk9CdjM3bmdkTmxIV1ZIZ1hzYjhZYUpSa3R2RCtGWG1PYWZGNHJyNUY2dnRhUUxxZGxNbDFKOUZyRUpsUnVrWXNLMTlaaTBtQmYxdFBtZDFmU2dHRUducnVvMWZqNWJvZ0tGUVM4RGdsem1HMFlRdmE3UlJoanpCZW53XC9yUUhYdVFVSkV0eXJQMFZhNEd4Mmd6ZnMyb3FJUUNHN0xSaUxvVG5NbW1mT3NIU0dxUkZ0MFRSUnljSm90eXVNb2NRZ09uQzBzWXFZUWRQM2N6UjkzM1lCK25MR1wvc2p1TlVEVzhMbmR3YXpBK1wvSjU1cDlpUFlHZmdiZWNTVmRZaUUxV3R1akx5UFJJQzlKZGpzQlFkNENrc0ZVdFFZUlkwSVJFTVk5TU5VSEdPcjlRdVZrUDN6YUJ5dEhUZ21QbWwyeGFVXC9cLzhHblo4Mkx6RWNkalRjXC9sSHJVdUlJUGJXQlpvanhBQVlybnp2U0JHTDRBcUNIUkhqVGtsNVM4WHR6UEVVY0g3d2dKQlZINitFWm9uUXFXejAwMmE0eDVFcTVhWG1tc2lMRGxhYXBiRkZLakxPV2VBTzhBYUNFTlFpYVExMDVcL3NNSnllbEFPd0dmd24ya0lNVlhmY0dPWWFnM0V6cE85RnN0Tm1wbUNtdFdvbDRIUEtXMnBmQnZZUmZTZnFZTkhWcDg3M1JIeGJOdHJuOEljNWk4b1VlWDlZQUE5NjJ5Mk9UMitJdHR6SGZwMGlcL3dQZG1SbllIY2ZnWHl5UkNUQmFDQkVqblJSbTdoQlZMS0h4UVdwYVNVZ2h1dFRTelVkb3RicmhRNDl4YjRFemc9IiwibWFjIjoiNzc1YTI1ZTJiNTk3ZGE5ZDUzNGRjY2RjYTRjMjI0NDIyMjc3MzRlZWJmNjJiNjQ2NzRjNWMwNTJjMmE0ZjVkYyJ9
eyJpdiI6IlV1XC9JS0RkN3RBV3FiXC9VcDFpTGRoUT09IiwidmFsdWUiOiJ0cVZYXC93Ykd4UjZ2dDFjeCtwQ2JVekFhd1ByMlJCaVN2YUJ2d2Yrd2ttZm1ETVJTQTVzbzI5Mno0RkgzT0VIZ0lQYVBOQnkxYVlFakp0elJPYWYzSjZWeVNxTnhGZExSTEs5NitjMDQwd1wvMkZ5ZFwvUHJmdE5uYWJPbzVmZVRMbXhDd2xWb1hhVlh0WFI3V01oTE9PWTNJeXJGWk1WNUxjWlVzanpHZ294eXk1NklWMHdWODNFRHViUXVvUmdlTnRWM2tNdnpjZVVwaXVDRmpCSTNtOHNGOXlhU0VoMDBHUmdmSjEzc2g2Q2tOZUFOUXd1SWRzcUlXQWl0V1lHZk9CYVwvYlFaUUlYXC9zRXd6WHpVXC85NFhUNGpxUzM0MjBKTjM4eU5ZdjVSb3FxTXZlSWZCZXFMVytMQm1QbU5FWURwcmptODVpdGszSTk2VXJGQ0NXUHdFQXc9PSIsIm1hYyI6ImI2MmI4NDA2NDI3ZmQwNzEyNjJkNjc1MTdkZDMyN2FiZmM5YTUyMDVlZjRlZWI2ZjBkMGE3OTAwNjU3OWZlNzAifQ==

Vậy có nghĩa là trong lòng Mạn Nhu cũng có để bụng sao, có phải là Mạn Nhu đã than phiền với cô ấy không?

Ads
';
Advertisement
x