“Em vẫn còn một món quà muốn tặng cho anh. Trong mắt Lê Mạn Nhu chứa ý cười thần bí, kiễng chân đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh ra, chẳng mấy chốc hai nút áo dưới cổ đã bị cô cởi ra. 

Thân thể Kinh Tử Sâm nóng lên, giữ lấy đôi tay vội vàng trên ngực: “Anh đi tắm trước đã” Nói rồi anh quay người đi về phía nhà tắm. 

“Ấy!” Nhưng bị cô kéo lại, “Việc gì phải tắm?” 

"1 "1 

Anh quay đầu lại, ánh mắt hai người va vào nhau, một ý nghĩ nào đó xẹt qua trong tâm trí, mặt Lê Mạn Nhu đột nhiên đỏ bừng, “Anh... Chẳng lẽ anh tưởng em muốn... 

“Chẳng lẽ không phải?” Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi hé mở, cau mày không tin. 

“Ai da, đương nhiên không phải rồi! Đang ban ngày ban mặt mà nghĩ cái gì vậy?” Cô nhanh chóng giơ một lọ thuốc khác lên, “Đây là thuốc mà em mới nghiên cứu chế tạo ra, chuyên trị vết thương sau lưng của anh, làm riêng đấy! Anh tin em đi, em bảo đảm sẽ giúp anh khỏi hoàn toàn trong vòng một tuần!” 

Kinh Tử Sâm không thấy xấu hổ gì, cô vẫn nhớ rõ là sau lưng anh có vết thương à? 

Trên khuôn mặt tinh xảo tuấn tú hiện lên một tia cảm xúc rối loạn, phức tạp, anh thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sao em lại tốt với anh như vậy hả?” Anh cảm thấy không chân thật gì cả. 

“Vì anh là ba của các con em mà. Giọng Lê Mạn Nhu ngọt như mật. 

....” Anh khựng lại, khẽ cau mày. 

“Còn vì em yêu anh nữa!” Cô vội bổ sung thêm một câu, đưa tay ra kéo anh lại, “Mau qua đây nào!” Cô lôi anh ngồi lên giường: “Cởi đồ ra nhanh lên. 

Kinh Tử Sâm cởi giày lên giường ngồi khoanh chân xuống, ngoan ngoãn cởi sơ mi ra. 

Lê Mạn Nhu quỳ gối sau người anh, vùng vết thương trên lưng anh không to nhưng kích thước một nắm tay nhìn thôi cũng đủ giật mình. 

Người luôn được ông trời thiên vị đủ đường như anh, hoàn mỹ như anh, sao có thể có tì vết được? 

Cô giống như một tiên nữ làm phép thuật sau lưng anh. 

“Anh yên tâm, ngón tay của em đã được khử trùng rồi. Cô vừa thoa thuốc vừa giải thích, “Dùng bụng ngón tay bôi sẽ giúp thuốc ngấm hơn, hiệu quả cũng tốt hơn. 

Thật ra anh chẳng hề để ý chuyện cô có rửa tay hay không. 

Nhìn những vết sẹo cũ lồi lõm này mà Lê Mạn Nhu đau lòng. 

Cảm nhận được ngón tay dùng lực nhẹ nhàng của cô, lần đầu tiên Kinh Tử Sâm cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. 

“Mấy ngày nay em ở cùng mẹ anh có vui không? Anh nghe quản gia Thẩm nói bà ấy chuyển hết đồ của em tới vịnh Minh Hà rồi!” Giọng Kinh Tử Sâm dịu dàng êm tai, “Mặc dù không cần thiết lắm nhưng anh vẫn thấy rất vui, điều đó cho thấy mẹ anh không ghét em. 

Nghe thấy lời này, Lê Mạn Nhu rất bình tĩnh, cô khẽ cười nói, “Đúng thế, mẹ anh rất thích đồ ăn em làm đấy. 

“Em từng nấu ăn ở đây à?” Kinh Tử Sâm trợn mắt, lo lắng đến mức đau lòng, “Em có thời gian ở đâu ra? Em giúp bà ấy nghiên cứu chế tạo thuốc tới nỗi thời gian nghỉ ngơi còn không đủ mà” 

Cô cười nói, “Em chỉ muốn thử tay nghề của mình thôi, cũng coi như cố hết sức làm bà ấy vui vẻ, bà ấy ăn hai bát cơm luôn đấy. 

Nghe thấy lời này, Kinh Tử Sâm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại, “Thấy hai người ở chung vui như vậy, anh hạnh phúc lắm.” Nụ cười của anh cực kì đẹp mắt. 

“Kinh Tử Sâm, sau này anh đừng tranh cãi với mẹ anh nữa. Động tác của Lê Mạn Nhu rất dịu dàng, đôi mắt đen trong vắt, cô hạ giọng nói, “Mấy năm nay chắc chắn trong lòng bà ấy rất đau khổ, không ai thật sự hiểu được bà ấy cả” 

“Thật ra anh cũng không việc gì phải tranh cãi với bà ấy” Kinh Tử Sâm nói, “Chẳng qua chỉ vì chuyện cưới Ngọc Tịnh Thi thôi, nhưng bây giờ bà ấy dần dần thích em rồi thì sau này chắc sẽ không cãi nhau nữa đâu. 

Lê Mạn Nhu mỉm cười không nói, ánh mắt đen láy như mưa bụi trong đêm đen, chóp mũi đau xót như có một tầng sương mù. 

“Bà ấy cũng rất yêu anh” Một lúc sau cô lại mở miệng, “Chỉ là bà ấy không thích thể hiện ra thôi, cho dù bà ấy kiên quyết làm mối cho anh với Ngọc Tịnh Thi nhưng bình tĩnh nghĩ lại thì đây cũng là một cách yêu thương mà, bà ấy mong có người có thể giúp đỡ cho anh, suy cho cùng thì cũng là cả một công ty to như vậy” 

eyJpdiI6IlBMVzIxRXUrSW1MMGJaQkRiUlhzRHc9PSIsInZhbHVlIjoiSFFDN1wvMVIxS1BZRjZvcGRLbEJHMDZod1ZNWUZOTHJ1eEpRZUkwWVNRRjlpVnBtZ1B0OTdtSlNtdjE3cklCbkhiYXBQSWN0ZW5nYkVQWUtMcEhhbERZWDJLQTJEZDF0U3BcL2pUUyt4ZVdlekVzMzl6dlJNWTl2WklTZUxXSTNRXC9VQ0EyOFBWYmY2R3VEY0pCWTFaaVBQd3RGRzB0SWVWQUlJbTZCVncybFwvdkRoUFwvcTgrbzl2dU1pME9FNlBBVFQyNkhRMkg5MHVVa1VvUnJZQ3FiTmMyNzkwYWY3ZVlVbXdGNVluU0xBK0Z5UlwveUVtTDR1RjZmVE9XdmJqekh4SCIsIm1hYyI6ImJmNjQ0ZDZlMjBlZTFhYTQyNTEwNWI2MjlmZmNlY2ZlOGE1ZDRlODE1YmIxNDIzNTk4NjFhNzMyMGQ2MGE2MWMifQ==
eyJpdiI6IkxqXC9VQSt0M016N2J5U1pVN2VwVDBRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFrS1wvbHJlZThockxQek0wZDQzazlKZ1FnSFRsXC8zNHhzVHRcL0Z3cER2R0Q5dUExNVJMaWQzTGk4OG9cL2JxN08xVUtaaisyMFVmN052ZVhVckhreFhnSEdQSTZFY0M0OFJyRlJldzZQQU1IclBXRUNHTGI1ZVcwUzBEcjFlT2kwcEpZbm1KZHRaZjUrQWVtSjB5d2dIT25VVjBOU25IMjM2K1B4amM1NHRQR3NlZVhMdlVBY2tyRHpMS0x6emVOVnpLckljTUp1cnczeXJCNW1GOFFweEhqXC9GTHdQNDRiTjVZZVpha2k1RjBZcmNaOHpjT2VXM0Z3TnB5Q0JTazVJSkRRYzY4eEJcLzh5eG1RdnpndnRYc1BzTmhRQnBYS1VoT0pJNFhWTzFkWEtBZ3JBRHlOM3hrazB6Y0FNMkdORUx3R214RFp0YTZDdGNaXC9HZDB2M3M1K1wvODRmVU5rbWFOd3l2OGdpeDNJZ0VhM1VlakFNMGRrZ3ROR1BSZGlDS2NMSE91UTNYWTM5dmdGXC9TditBRzNBalVHOUJtYTNBWWpMbmRuN1RMRUpVV1FZK1VVMExjQm5zWVZCd1podFNKWHh0QldBUHQ1WGN1WURZYWtmMStQY3BjWHN6ck1ZUm9qYjUzYXpTR0hVNGEyTThsbEZFVDhnYnNuNFA4cUhoY2VkIiwibWFjIjoiNjI0NDgzMDlmYmQ5ZTViMzM1YjU2MzI1OWQ3ZTA3ZWFmNWY2Y2U0ODQzY2VlMGVhNTgyMmU0NGViN2JhYWFjZiJ9

Kinh Tử Sâm vừa xoay người đã đè cô xuống dưới thân, luyến tiếc chạm vào mặt cô mà hôn thật sâu lên hai bờ môi...

Ads
';
Advertisement
x