Cô mỉm cười giải thích: “Gần đây tôi mọc răng khôn nên mặt mới bị sưng, mấy ngày nữa là hết thôi, anh đừng chạm vào mặt tôi, đau lắm”
Ánh mắt anh dịu dàng như gió, anh chìa một ngón tay ra chạm vào chóp mũi cô: “Đã lớn vậy rồi mà em vẫn mọc răng khôn à?” Sau đó anh lại xoa đầu cô: “Được rồi, tôi không chạm vào mặt em, nhưng em có muốn đến bệnh viện để giảm đau không? Hay là em có cách nào khác?”
“Không cần đâu. Đối diện với ánh mắt anh, cô gái lắc đầu, an ủi: “Đây là hiện tượng bình thường thôi, mấy ngày nữa là khỏi, anh không cần phải lo lắng quá đâu”
“Vậy được rồi” Kinh Tử Sâm lấy ra một cái móc chìa khoá trong túi, trên đấy treo một cô bé hoạt hình: “Em nhìn xem cái này có giống em không?”
Cô nghiêm túc nhìn một lúc, cố ý nói: “Đâu có giống đâu? Xấu thế!” Nhưng cô vẫn cầm lấy từ tay anh: “Tặng cho tôi à? Cảm ơn nha!”
“Vậy em nhìn cái này đi, có đẹp trai không?” Nói rồi, anh lại lấy ra một cái khác: “Cái này là tôi, hai cái này là do chính tay tôi làm.
Cô nhìn kỹ, cầm lấy cậu bé hoạt hình trong tay anh, trả lại cô bé hoạt hình cho anh: “Tôi lấy cái này, sau này lúc nhớ anh tôi có thể lấy cái này ra nhìn”
“Đồ ngốc, nhớ tôi thì cứ gọi điện cho tôi, nhìn thấy tôi không phải đỡ nhớ hơn sao!” Kinh Tử Sâm nói đùa.
Trên mặt cả hai đều nở nụ cười hiểu ý nhau.
“Nhận quà của tôi rồi, liệu em có thể trả lời một câu hỏi của tô không?” Kinh Tử Sâm cất móc khoá đi, đưa tay nắm lấy bả vai cô, ánh mắt si tình: “Em đã nghĩ kỹ chưa? Mợ
Kinh”
“Em yêu anh.” Lê Mạn Nhu không suy nghĩ gì, chân thành nhìn vào mắt anh: “Em không biết nó bắt đầu từ lúc nào, bắt đầu từ lúc đó em chỉ muốn anh sẽ vui vẻ, hy vọng mình có chữa khỏi vết thương trên lưng với bệnh dạ dày của anh, còn hy vọng có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ anh, em hy vọng..
Cuối cùng Kinh Tử Sâm không kiềm chế được nữa, bài tay to lớn đè lên gáy cô, đôi môi mỏng đặt lên cái miệng nhỏ mềm mại kia, chặn lại những lời còn đang dang dở của CÔ.
Ngực Lê Mạn Nhu phập phồng dồn dập, đôi tay căng thẳng nắm chặt lấy áo sơ mi trên eo anh.
Một dòng cảm xúc ấm áp chậm rãi chảy trong máu Kinh Tử Sâm, anh cảm nhận được cảm giác mà suốt ba mươi tám năm qua anh chưa được trải nghiệm.
Một nụ hôn dài kết thúc.
Lê Mạn Nhu xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, Kinh Tử Sâm nhẹ nhàng véo tai cô, si tình nhìn cô thật gần: “Anh với Ngọc Tịnh Thị bị phóng viên rảnh rỗi chụp được ở lâu đài.”
“Đợi đã.” Cô nhẹ giọng ngắt lời anh, dịu dàng hỏi: “Anh đang giải thích à?”
Ánh mắt anh hơi mơ màng, nhưng chỉ trong một thoáng: “Em đã nhìn thấy tin đấy rồi à?”
“Em không cần anh giải thích đâu? Lê Mạn Nhu chủ động ôm anh, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của anh: “Em tin anh.”
Kinh Tử Sâm cảm thấy như có gì đấy đánh lên ngực, anh ôm chặt lấy cô.
“Thật ra em cũng có quà muốn tặng anh. Cô nhanh chóng xoay người đi về phía bàn.
Một lúc sau, Kinh Tử Sâm nhìn thấy cô giơ một lọ thuốc lên trước mặt anh, bên trên còn có mác viết tay.
“Cái này là để chữa bệnh dạ dày, em không bảo đảm trăm phần trăm có hiệu quả, những có thể thử một lần” Giọng cô dễ nghe như tiếng chuông bạc, nụ cười cũng ấm lòng.
Kinh Tử Sâm đưa tay ra nhận lấy: “Anh phải cảm ơn em thế nào đây? Nói đi, em muốn quà gì nào?”
“Em muốn anh đối xử tốt với Minh Triết và Bảo Ngọc cả đời, dù cho sau này anh có thêm con cái” Cô buột miệng nói với giọng điệu thoải mái.
Kinh Tử Sâm lại không nhận ra có gì kỳ lạ, anh cười hỏi: “Em nói vậy là đang có ý định sinh đứa thứ ba hả?”
“Anh mau đồng ý đi. Cô hỏi như một đứa trẻ.
Nghe thấy câu này cuối cùng Lê Mạn Nhu cũng thấy yên tâm, cô đứng trước mặt anh cười dịu dàng, nụ cười có phần quyến rũ, cũng có chút gì đấy bi thương.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất