Mặt Kinh Tố Ngọc tái mét đi vì giận, bà ta nhìn chằm chằm vào cô nghĩ, sao con nhóc này như biến thành một người khác vậy?
Bà ta nhìn sang chỗ khác, đứng dậy đi về phía cửa sổ, giọng điệu thờ ơ: “Tôi không muốn mối quan hệ giữa tôi với con trai tôi trở nên căng thẳng, vậy nên chắc tôi không phải dạy cô nên làm những gì đâu nhỉ?
Lê Mạn Nhu nhìn về phía bóng người kia, cô nói: “Tôi yêu anh ấy hơn bà, tôi sẽ yêu anh ấy hơn bất cứ ai.
Kinh Tế Ngọc gật mình, nghe ra ẩn ý trong câu nói: “Ý của cô là tôi không hiểu yêu là gì?” Bà ta dừng bước xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô.
Hai người phụ nữ nhìn nhau, Lê Mạn Nhu dịu dàng nói: “Không, bà hiểu, chỉ là mỗi người sẽ có một cách yêu khác nhau.
Kinh Tế Ngọc không muốn nổi giận với cô, trong lòng bà ta bực tức: “Về đây thì hai đứa không được phép ngủ chung nữa.
“.” Lê Mạn Nhu không còn lời nào để nói.
“Với cả, tôi chỉ cho cô một tháng để nghiên cứu chế tạo thuốc, đừng có mà mơ ở lại đây lâu hơn!” Kinh Tế Ngọc nói với giọng điệu không nhân nhượng: “Từ ngày mai trở đi sẽ là ngày đầu tiên, có làm được hay không phải xem năng lực của cô.
Bà ta sợ tình cảm của con trai với cô sẽ sâu đậm hơn, đến lúc đấy sẽ khó chia rẽ.
Lê Mạn Nhu yên lặng một lúc: “Tôi không thể bảo đảm trăm phần trăm là một tháng sẽ được đâu.
“Chẳng phải cô là dược sĩ nổi tiếng nhất à?” Kinh Tố Ngọc cười mỉa, mỉa mai cô: “Lẽ nào tất cả vinh dự cô có được là giả? Dựa vào đàn ông cả ư?”
Lê Mạn Nhu không còn nói được gì nữa, tư tưởng của Kinh Tế Ngọc quá cực đoan.
Tất cả yêu cầu của bà ta đều rất quá đáng, Lê Mạn Nhu chỉ có thể đồng ý vô điều kiện, đơn giản chỉ vì bà ta là mẹ của Kinh Tử Sâm.
Đến chiều tối.
Lamborghini vững vàng dừng lại trong vịnh Thuý Loan, Kinh Tử Sâm đã dẫn bọn nhỏ về.
“Chào cậu Kinh, chào cậu chủ Minh Triết, chào cô chủ Bảo Ngọc!”
Quản gia và người giúp việc đi ra đón.
Giúp ba người bọ xách túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là quà hai đứa bé mang về nước tặng bà nội.
Trong căn phòng ngủ nào đó trên tầng, Lê Mạn Nhu khoá trái cửa.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, dùng kem che khuyết điểm tán hết lớn này đến lớp khác lên mặt, gương mặt vẫn hơi sưng, cô dùng tóc che đi, lần này thuốc mỡ giảm sưng phù nề hoàn toàn không có tác dụng.
Khung cảnh trong phòng khách dưới tầng vui vẻ hoà thuận.
Hai đứa nhỏ vừa vào nhà đã nhào vào lòng Kinh Tế Ngọc!
“Bà nội! Bọn cháu nhớ bà lắm!”
“Bà nội, bà có thấy khoẻ hơn chút nào không?”
“Bà đỡ nhiều rồi, cũng là nhờ mẹ của hai đứa đấy” Kinh Tố Ngọc mỉm cười, xoa đầu bọn nhỏ: “Ra nước ngoài chơi có vui không?”
“Vui lắm ạ! Bọn cháu còn tham gia hội đua ngựa nữa!”
Kinh Tử Sâm chào mẹ xong thì lên tầng luôn, trong lòng anh thấy rất áy náy, cũng đầy mong đợi.
Trong phòng khách dưới tầng, Kinh Tố Ngọc nhìn bóng dáng con trai khuất sau ngã rẽ cầu thang, bà ta quay đầu nói với Lạc Vân: “Dẫn Minh Triết với Bảo Ngọc ra ngoài chơi
đi."
“Vâng thưa bà chủ
Lạc Vân vui vẻ đi trông trẻ, phòng khách trở nên yên tĩnh.
Hướng Bảo Đăng mặc một bộ vest đi đến trước mặt Kinh Tế Ngọc, lặng lẽ lấy ra hai túi tài liệu, Kinh Tế Ngọc bỏ vào mỗi túi mấy sợi tóc, Hướng Bảo Đăng cất túi đi rồi nhanh chóng rời khỏi phòng khách, một lúc sau xe rời đi.
Đúng vậy, Kinh Tố Ngọc vẫn muốn xét nghiệm ADN thêm lần nữa.
Lê Mạn Nhu không phải người phụ nữ đơn giản, cô tiếp cận Kinh Tử Sâm chắc chắn là có mục đích khác. Hơn nữa bà ta đã bảo Hướng Bảo Đăng đi điều tra xem rốt cuộc bảy năm trước Lê Mạn Nhu với Kinh Tử Sâm có quen biết nhau không, bà ta tin sẽ có kết quả sớm thôi.
Mục đích chính bà ta muốn đuổi người phụ nữ có thân phận phức tạp này đi là để bảo vệ con trai, lý do thứ hai là làm mai cho Ngọc Tịnh Thi và Kinh Tử Sâm.
Tại căn phòng ngủ nào đấy trên tầng.
Lê Mạn Nhu mở cửa phòng ra thì thấy Kinh Tử Sâm đang giơ tay lên định gõ cửa, anh tiến đến ôm cô vào lòng, cái ôm của anh rất chặt, giống như đã tám trăm năm chưa được gặp nhau.
Đôi mắt sáng ngời của Lê Mạn Nhu mở to, cô ngạc nhiên.
Ngửi mùi thảo dược thoang thoảng toả ra trên người cô, Kinh Tử Sâm cảm thấy trái tim như được lấp đầy, đây là cảm giác cực kỳ yên tâm.
“Kinh Tử Sâm..” Cô miễn cưỡng vươn một tay ra đóng cửa lại.
Anh cúi người dựa vào bả vai cô giống như một đứa trẻ.
Anh sốt ruột hỏi cô, đưa tay ra định vén sợi tóc đang xõa xuống gương mặt kia, nhưng Lê Mạn Nhu lại bắt lấy tay anh.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất